Nam thê của Tể tướng

chương 85: phiên ngoại 1: liễu thị

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tính cách Đông Dương thường không thích tham gia náo nhiệt, cho nên rất nhiều chuyện mà y không biết, y không phải là không quan tâm Dịch Vân Khanh cùng người nhà, chẳng qua là điều y quan tâm cho tới bây giờ cũng không phải là những điểm tâm tư bát nháo này. Lần này, dưới sự bảo hộ của Dư thị cùng Dịch Vân Khanh nên y không biết rằng chỉ sau khi y cùng Dịch Vân Khanh hồi kinh không lâu sau khi xây dựng xong hải cảng thì Liễu thị đã để hai người con trai tới tìm tận cửa.

Hai hài tử này cũng không có ngu xuẩn giống như một nhà Tam gia gào khóc ngoài đại môn, mà là từ cửa sau xin thông truyền.

Lúc ấy Dư thị vẫn đang quản gia đình, thân thể lão phu nhân vẫn còn cường tráng, nhận được tin tức từ quản gia, Dư thị cũng không có gạt lão thái gia, lão phu nhân mà trực tiếp tới nói với hai vị lão nhân.

“Chỉ có hai hài tử thôi sao? Liễu thị không có đi theo?” Lão phu nhân hoài nghi, cũng không thể trách nàng khi nghĩ vậy, Dịch Thao cùng Dịch Hạo cùng lắm cũng chỉ là hai hài tử mới mười hai, mười ba tuổi, nào có lá gan thượng kinh?

“Theo lời quản gia thì không nhìn thấy thị, hỏi Dịch Thao Dịch Hạo cũng chỉ nói là có hai đứa nhỏ thôi.”

Lão phu nhân cười lạnh, giờ thì đã nhìn thật rõ bộ mặt thật của Liễu thị, bộ mặt thật của hai tiểu hài tử này cũng xem được rõ! Lúc trước nghèo khó thì bỏ đi, hôm nay giàu sang lại muốn quay lại hưởng vinh hoa, trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy được?!

Lão thái gia cũng trầm ngâm.

Dư thị nhìn lão phu nhân rồi lại nhìn về phía lão thái gia, cùng Đại lão gia trao đổi ánh mắt, chần chờ nói: “Dịch Thao cùng Dịch Hạo nói muốn thỉnh an thái gia gia cùng thái nãi nãi…”

Lão phu nhân ngay cả nói cũng lười, liền lấy lý do thân thể không khỏe mà trở về phòng. Lão thái gia suy nghĩ một chút, xua tay: “Trước đem hai đứa nhỏ an bài ở thiên viện đi, chuyện này chờ Vân Khanh về rồi xem ý tứ hắn thế nào.”

Dư thị cùng Đại lão gia trao đổi ánh mắt, gật đầu.

Buổi chiều, Dịch Vân Khanh trở về, biết Đông Dương vẫn chưa biết chuyện liền dặn quản gia giấu diếm, sau liền tới thiên viện gặp hai đứa nhỏ.

Dịch Thao cùng Dịch Hạo so với Dịch Vân Khanh cũng không có nhiều điểm giống nhau lắm, bất kể là khí thế hay diện mạo, hai người trông có nhiều điểm giống Liễu thị hơn, mấy năm nay không có Dịch Vân Khanh ở bên cạnh quản giáo, ngôn hành, cử chỉ lại càng giống Liễu thị.

“Phụ thân ~~”

“Phụ thân ~~”

Hai người vừa thấy Dịch Vân Khanh liền vội quỳ xuống, một phen nước mắt nước mũi vội vàng thừa nhân bọn họ đã biết sai, nhưng hơn cả là muốn trình bày lý do rằng năm đó hai đứa vẫn chỉ là tiểu hài tử, ám chỉ rằng bọn chúng không biết nên không có tội, đây có thể xem như là lý do tốt nhất có thể sử dụng, mặc dù nếu dùng lý do này, thì tất cả mọi chuyện trước đây đều là do Liễu thị làm sai, một mình nàng phải gánh, bởi vì, nàng không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, mà là một người đã trưởng thành, là mẫu thân của hai đứa nhỏ.

Dịch Vân Khanh châm chọc nhếch lên khóe môi, nghĩ thầm, nếu để Liễu thị nghe được những lời này, không biết nàng ta sẽ thấy thế nào?

Đặt chén trà xuống, phất phất áo bào vốn không dính chút bụi nào, mở miệng: “Đủ rồi!” thanh âm nhàn nhạt, không to cũng không giận, càng không có cái gì mà phụ tử tình thâm, thân thiết sau nhiều năm không gặp, chỉ nhàn nhạt như vậy, giống như hai người đang khóc tố tội trước mặt không phải là con ruột hắn, ngay cả làm người xa lạ cũng không muốn.

Dịch Thao, Dịch Hạo dù có chút ít tâm kế nhưng so với Dịch Vân Khanh, người đã lăn lộn trong vòng luẩn quẩn, thậm chí có thể được coi là ‘cao nhân’ mà nói, điểm tâm kế này của bọn họ thật không đáng để mắt tới.

Dịch Vân Khanh không nhìn tới tia sợ hãi hiện lên trên mặt hai người, nâng chén trà lên, đạm hỏi: “Nương các ngươi hẳn không biết các ngươi tới tìm ta đi?”. Mặc dù là hỏi nhưng ngữ khí lại như khẳng định. Nhân phẩm Liễu thị như nào hắn đều rõ ràng, mặc dù tham vinh hoa phú quý nhưng cũng không ngu xuẩn. cũng không ngây thơ tới mức cho rằng hắn sẽ tha thứ cho nàng, một tiểu thiếp mang theo con cháu Dịch gia cùng toàn bộ gia tài lúc bấy giờ bỏ đi.

Hai huynh đệ quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu. Dù không nhìn tới mặt nhưng từ thân hình cứng ngắc của bọn họ thì cũng có thể biết được câu trả lời.

“Nương ngươi đã gả cho người khác?” Dịch Vân Khanh gạt lá trà ra, uống một ngụm, thanh tuyến nhàn nhạt như thể đang nói tới một nữ nhân không quen biết đã gả cho người khác.

Nhưng hai huynh đệ cũng bị lời này dọa cho đầu đầy mồ hôi, lão đại Dịch Thao nặng nề nói: “… Nương, không phải, Liễu di nương cũng là không có biện pháp, năm đó chiến tranh, nàng, một nữ nhân mang theo hai huynh đệ chúng ta, căn bản không có biện pháp bảo đảm an toàn….”

Dịch Thao trong lòng tin rằng, những lời này là đang nói tốt cho Liễu thị, nhưng lại không nghĩ rằng, lời này của hắn cũng chẳng khác nào thừa nhận Liễu thị đã tái giá. Từ một thiếp thất bỏ trốn, là một thiếp thất dám mang theo gia tài của gia phu đi trốn, nay còn thêm chuyện gạt phu gia tái giá. Liễu thị không những dám làm mà còn làm một cách triệt để như vậy, đối với Dịch Vân Khanh, lòng dạ độc ác của Liễu thị cũng như được biết thêm lần nữa.

Nhưng, nàng tự mình dạy hai đứa nhỏ thế nhưng hai đứa lại không có thừa kế được phần độc ác của nàng nha, nếu không, cũng sẽ không ngu xuẩn tới mức gạt nàng thượng kinh.

Dịch Vân Khanh sắc mặt bình tĩnh, gọi quản sự đem người dẫn đi, sau đó gọi Tiền quản gia, hé hé mí mắt, nói: “Đi tìm viên trang kín đáo an tĩnh, đưa bọn họ qua. Dịch gia đời sau chỉ có một nhà Khiêm nhi.” Ý nói chính là, Dịch gia chỉ có Khiêm nhi thừa kế, những người còn lại hắn sẽ không nhận, mà không nhận có nghĩa là, Dịch Thao, Dịch Hao đem cuộc đời còn lại của mình sống trong viên trang, áo cơm có thể không lo, cũng sẽ có người hầu hạ, cũng sẽ được thành thân, nhưng tuyệt sẽ không có con nối dõi.

Là một viên quan trà trộn trong quan trường, lại còn được thiên tử coi trọng, Dịch Vân Khanh không phải là người mềm lòng, đối với một số người mà nói, hắn cũng không thiếu phần độc ác!

Tiền quản gia nghe xong, trong bụng cả kinh, mặt ngoài thì không có biểu hiện, cúi rạp người “Dạ, nô tài đi làm ngay.”

“Đợi chút.” Dịch Vân Khanh đứng dậy, đi tới bàn đọc sách, đợi gã sai vặt nhanh nhẹn mài mực, chấm bút, đưa tới, Dịch Vân Khanh nhẹ nhàng, lưu loát viết xong một lạc khoản, đợi mực khô rồi bỏ vào phong thư, đối Tiền quản gia nói: “Đây là hưu thư của Liễu thị đã bị đưa tới trễ bảy năm, ngươi tự mình đi một chuyến, tự tay giao cho Liễu thị, chuyện còn lại, người tự biết mình phải làm gì.”

“ …. Vâng.” Tiền quản gia chính là quản gia tâm phúc của Dịch Vân Khanh, một ít chuyện này cũng không có làm khó y. Tiền quản gia trước hết sai người đi tìm lộ tuyến đi kinh thành của hai huynh đệ Dịch Thao, sau theo còn đường này mà tìm được Liễu thị, chờ chuyện này làm xong thì hai huynh đệ Dịch Thao cũng đã được bí mật tới trang viên kín đáo bí mật ngoài kinh thành. Tiền quản gia cũng mang theo hai người, cầm theo hưu thư của Liễu thị, lấy lý do Lão gia muốn rước nàng về mà theo đầu mối tìm được huyện thành mà Liễu thị sau tái giá đang ở.

Sau khi nghe ngóng, mới biết Liễu thị tái giá cho một quan ở huyện thành, vị quan này cũng đã gần bốn mươi, còn bị cấp trên là tri huyện cùng thông xử đè ép, Tiền quản gia biết được không khỏi lắc đầu. Nếu như Liễu thị chịu an phận thủ thường sống ở Dịch gia, coi như chỉ có được thân phận di nương, hay là một di nương không được cưng chiều nhưng vẫn còn tôn quý, nay đằng này, thật đáng buồn cười, dù đã tái giá, Liễu thị vẫn như cũ chỉ có danh phận thiếp thất.

Sau hai ngày dò la tình huống của Liễu thị, Tiền quản gia chọn một ngày đẹp trời, cùng hai tiểu quản sự tới cửa nhà viên quan đó.

Dù là quan nhỏ nhưng cũng có tượng đặt hai bên, gã sai vặt đứng giữ cửa nhìn thấy Tiền quản gia cùng hai tiểu quản sự, liền không dám trì hoãn, bận rộn nhận bái thiếp rồi vào trong thông truyền.

Không phải lo rằng viên quan kia không có nhà, bởi vì Tiền quản gia đã canh giờ tới hỏi tốt lắm.

Rất nhanh, viên quan kia liền chạy ra đón. Chủ nhân nhà người ta là quan tam phẩm, đối với một viên quan tại cái huyện thành nho nhỏ này mà nói, dù chỉ thấy được Tiền quản gia từ kinh thành tới cũng không còn đơn thuần là mừng rỡ, mà là hoàn toàn kinh hỉ.

“Tiền quản gia, xin mời.”

“Hồ đại nhân, xin mời.” Tiền quản gia chỉ liếc nhìn y một cái, người này dáng dấp có chút đoan chính, thân cao cũng tạm được, phẩm hạnh vậy thật đơn giản tới mức không cách nào so sánh được.

Đến phòng khách, Hồ đại nhân đối với Tiền quản gia khiêm nhường tiếp đón, lúc sau mới dám ngồi vào ghế chủ vị, Chính thất của Hồ đại nhân là Từ thị đi ra tiếp đón.

Tiền quản gia cười ha hả, uống một hớp trà, nhẹ nhàng nói: “Lần này tới cửa quầy rầy Hồ đại nhân cũng là vì đại nhân nhà ta làm một chuyện nhỏ.”

Hồ đại nhân sống lưng căng thẳng, vừa cười vừa chắp tay nói: “Chuyện nhỏ của Dịch đại nhân chính là chuyện lớn của tiểu nhân, nhưng có gì không biết còn nhờ Tiền quản gia phân phó, tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực.”

Chuyện nhỏ? Chuyện lớn? Tiền quản gia trong lòng cười lạnh, nhưng đối với người này mà nói, hẳn cũng đúng là chuyện lớn, trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài vẫn bất động thanh sắc, nói: “Không dám phiền Hồ đại nhân.”

Từ thị đoan trang thục nữ ngồi bên cạnh ứng thanh: “Tiền quản gia có chuyện phân phó xin cứ việc nói, nếu lão gia nhà ta có thể giúp được tuyệt không dám hai lời.”

Tiền quản gia cười ha hả, tiếp tục nói: “Nói thật cũng chỉ là chuyện nhỏ, trong phủ có phải hay không có một vị là Liễu di nương? Có thể để nàng ra ngoài cho ta gặp được không, đại nhân nhà ta có món đồ muốn ta giao cho nàng.”

Hồ đại nhân cùng Từ thị hai mặt nhìn nhau, muốn hỏi thăm chút tin tức từ Tiền quản gia mà không được, nhất định là phải gặp được Liễu thị mới giao đồ. “Nói thật, ta cũng chỉ là nghe được chút tin tức, nếu như Liễu di nương của quý phủ không phải là người mà đại nhân nhà ta muốn tìm, vậy món đồ đại nhân nhà ta muốn ta giao tận tay người ta không phải sẽ bị giao cho sai người sao? Hồ đại nhân, đại nhân nhà ta giao phó ta làm chuyện này cũng là vì tin vào ta, nếu như làm sai, ta cũng không biết phải hướng đại nhân nhà ta ăn nói thế nào. Hồ đại nhân, Hồ phu nhân, hai người thấy ta nói có đúng không?”

Hồ đại nhân đối Tiền quản gia thật không có biện pháp, chỉ đành đối Từ thị gật đầu, để nàng vào trong đón Liễu thị ra tiếp khách.bg-ssp-{height:px}

Từ thị trên mặt cứng đờ, chỉ đành xin lỗi một tiếng rồi tự mình đi vào nội viện đem Liễu thị ăn mặc chỉnh tề đến khách phòng tiếp khách.

Liễu thị mấy năm nay tâm cơ càng thêm thâm trầm, một thân trang phục thật sự vượt quá thân phận thiếp thất của nàng, nhưng vẫn có thể khiến Từ thị cùng nàng cười nói không ngừng, hai người thật giống như hai tỷ muội tốt chứ không phải là chánh thất cùng thiếp thất.

Từ thị sắc mặt âm trầm, mỗi lần nghe Liễu thị gọi nàng là tỷ tỷ mà giống như bị ghim một đao vào ngực, nhưng khổ như vậy cũng chỉ có thể tự nuốt vào trong, bởi vì nhà thân nương của nàng đã thất thế, cũng bởi vì ả ta được phu quân chấp thuận, sợ rằng trong nhà ai cũng biết, rằng nàng là chính thất nhưng cũng chỉ là hư danh.

Bên trong khách phòng, Liễu thị tươi cười đứng bên cạnh Hồ đại nhân, quan sát Tiền quản gia một lượt, trong mắt thoáng chút nghi ngờ, nhưng nàng chưa từng thấy qua Tiền quản gia nên cũng không nhận ra.

Tiền quản gia nhìn Liễu thị, đứng dậy chắp tay: “Nô tài kiến quá Liễu di nương.”

Tiếng di nương này không phải là tiếng di nương lúc nãy, Hồ đại nhân bị sặc nước trà, sắc mặt cũng trắng bệch, Từ thị mặt mũi kinh ngạc, Liễu thị sắc mặt tái nhợt, lui về sau nửa bước.

Tiền quản gia cũng mặc kệ vẻ sợ hãi của bọn họ, từ trong tay áo rút ra phong thư, đưa ra hưu thư, nói: “Liễu di nương, đây là hưu thư đại nhân đưa cho ngươi, bởi vì lúc trước ngươi đi vội vàng nên hưu thư mới bị chậm bảy năm, nhưng ý của đại nhân vẫn là muốn giao tận tay cho ngươi. Năm đó ngươi tự mình bỏ đi, còn mang theo tiền bạc cùng hai vị thiếu gia rời đi, nhưng vì hai vị thiếu gia còn an toàn cùng thân thể khỏe mạnh, đại nhân cũng không truy cứu tội của ngươi. Liễu di…. Liễu di nương,” Tiền quản gia cười mỉm, vừa mới bắt đầu còn gọi Liễu di nương dưới danh là thiếp thất của Dịch Vân Khanh, nay tiếng Liễu di nương này chính là với thân phận thiếp thất của Hồ đại nhân. “Đại nhân có nói qua, sau này ngươi phải tự chăm sóc lấy mình.”

Thiếp thất bỏ trốn, mang theo tiền bạc, còn thêm cả hai vị tiểu thiếu gia, cái này nếu đưa lên quan phủ, cũng khó thoát khỏi tội chết. Hơn nữa, Liễu thị bỏ đi nhưng lại không có hưu thư của Dịch Vân Khanh, như vậy, bảy năm qua, Liễu thị vẫn mang thân phận thiếp thất của Dịch Vân Khanh, mà Hồ đại nhân lại thú ả làm thiếp, đó chính là tội thêm một bậc, mà Hồ đại nhân dù không biết chuyện, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.

Hồ đại nhân nghĩ tới đây, chân cũng mềm nhũn.

Liễu thị sợ hãi, cứng ngắc tại chỗ, Từ thị coi như là trấn định, ra hiệu cho hai nha hoàn trông chừng Liễu thị.

Tiền quản gia tiếp tục nói: “Về phần hai vị thiếu gia, đại nhân nói nếu là con cháu Dịch gia thì tất nhiên là để Dịch gia chiếu cố, cho nên Liễu di nương yên tâm.” Dứt lời, chắp tay muốn làm bộ rời đi.

Hồ đại nhân muốn lưu lại Tiền quản gia nhưng chân mềm, dùng cả tay chân bám lấy chân Tiền quản gia, run giọng nói: “Tiền quản gia, cầu xin Tiền quản gia tha mạng! Liễu di….không, chuyện Liễu thị là thiếp thất của đại nhân hạ quan thật tình không biết, lúc trước, hạ quan có hỏi thì Liễu thị nói phu quân nàng đã qua đời…. hạ quan thật sự không biết.” nhớ tới ‘vị phu quân đã qua đời’ mà mình vừa nhắc tới là ai, Hồ đại nhân hận không thể chặt đứt hai bàn tay mình, nhưng hắn quả thật cũng lấy tay tự tát vào mặt mình, mạnh tới nỗi mà trên mặt lập tức sưng lên “Hạ quan ban đầu nhìn thấy nàng là một nữ nhân lại còn mang theo hai đứa nhỏ thật khổ sở, nên mới đem người dẫn vào cửa làm di nương, hạ quan thật sự không biết thân phận của nàng, hạ quan nếu biết, nếu biết được….khẳng định sẽ đem người trói lại đem người đưa tới phủ đại nhân! Không đúng, bây giờ hạ quan lập tức thượng kinh, đem Liễu thị đưa tới phủ đại nhân.”

Tiền quản gia cười, đỡ Hồ đại nhân dậy, ý vị thâm trường nói: “Đại nhân nhà ta cũng không có ý trách tội Hồ đại nhân, cho nên Hồ đại nhân cứ yên tâm, ta tới thật sự chỉ là thay đại nhân nhà ta giao hưu thư cho nàng.”

Hồ đại nhân thật sự đoán không ra ý tứ của Tiền quản gia, lăng lăng nhìn Tiền quản gia.

Liễu thị cũng chợt thức tỉnh, nàng biết hôm nay dù nàng có nói xạo tới mức nào cũng không xóa sạch được những chuyện trước đây, nàng là trốn thiếp, còn cuốn theo tiền bạc cùng nam đinh Dịch gia, từng chuyện từng chuyện khiến nàng không thể tiếp tục ngây ngô ở lại Hồ gia, trong đầu tính toán thật nhanh, một phát liền bò đến bên chân Tiền quản gia, cầu khẩn: “Tiền quản gia, cầu xin ngài cầu tình với đại nhân, thiếp biết sai rồi, nhưng Thao nhi cùng Hạo nhi dù sao cũng là máu thịt của thiếp, cầu xin đại nhân, nể tình mẫu tử giữa chúng ta mà không nên chia cách mẫu tử thiếp, cầu xin Tiền quản gia.”

“Càn rỡ!” Tiền quản giả một tiếng quát lớn, khuôn mặt bình thản lúc trước trở nên nghiêm nghị: “Liễu di nương, ta lúc trước nể ngươi là thiếp thất của đại nhân cho nên mới đối đãi lễ nghĩa với người, nhưng mới vừa rồi đại nhân nhà ta đã giao hưu thư, ngươi với Dịch phủ đã không còn chút quan hệ nào, về phần hai vị thiếu gia, người đã cùng Dịch phủ không còn quan hệ, thì tục danh của hai vị thiếu gia ngươi có thể tùy tiện mà gọi sao?” Lạnh mặt hướng Hồ đại nhân còn đang sợ hãi nói: “Hồ đại nhân, Liễu thị là thiếp thất mà ngươi đường hoàng thú về, những lễ nghi cùng quy củ cũng cần phải được dạy bảo tốt hơn, nếu không, hừ!” một cước đá văng Liễu thị, Tiền quản gia cùng hai vị quản sự bực tức rời đi.

Từ thị vội vàng sai quản gia trong nhà tiễn khách, uốn người đỡ Hồ đại nhân vẫn mềm nhũn ngồi dưới sàn dậy, Liễu thị bị nha hoàn kéo tới bên cạnh Hồ đại nhân.

Hồ đại nhân vừa mới được Từ thị trấn an được một chút, vừa thấy Liễu thị, nhớ tới những nhu tình mật ý thường ngày lại nhớ lại chuyện vừa rồi, lại nuốt không trôi, đứng dậy tát Liễu thị một cái khiến nàng mất nửa ngày cũng chưa hồi thần, tức giận, mở miệng chỉ muốn hưu Liễu thị.

Từ thị ngăn cản, nói: “Lão gia, Liễu di nương nên xử trí như thế nào còn phải thương nghị thật kĩ.”

Liễu di nương không phải là người ngu xuẩn, chịu đựng thân thể đau nhức, quỳ xuống, nói: “Lão gia, do thiếp khiến lão gia phải chịu đại họa như vậy, xin lão gia cho thiếp một hưu thư, để cho thiếp rời đi.” Liễu thị vốn dáng dấp thanh tú, lại khóc tới lê hoa đái vũ, đôi mắt yêu kiều đẫm lệ, khiến Hồ đại nhân muốn mềm lòng đồng ý.

Nhưng còn Từ thị ở bên cạnh nha, là một nữ nhân, nàng sao có thể không biết Liễu thị đang có chủ ý gì? Muốn rời khỏi Hồ gia, lại dựa vào tên tuổi của hai đứa con trai, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? “Lão gia, mới vừa rồi, lúc Tiền quản gia rời đi cũng đã nói rõ ràng, Liễu thị là người mà lão gia đường hoàng cưới về làm thiếp thất, lão gia nếu lỗ mãng mà hưu Liễu thị, nếu như việc này trái ý của vị đại nhân kia, lão gia không phải lại có lỗi với vị đại nhân kia sao? Cho nên, theo ý thiếp, phương thức xử trí Liễu thị còn phải được thương nghị thật kĩ.” Đưa cho Hồ đại nhân chén trà, Từ thị ôn nhu nói: “Nếu Tiền quản gia nói phải dạy bảo quy củ cho Liễu thị tốt hơn, vậy chúng ta trước hết dạy nàng, xong lại xem ý tứ của vị đại nhân kia.”

Liễu thị nhìn Từ thị đang cười mà như không cười, hơn nữa nụ cười lãnh ý trong mắt nàng khiến ả rùng mình một cái, bò đến bên chân Hồ đại nhân, còn chưa kịp mở miệng, Từ thị đã sai nha hoàn tới đem Liễu thị rời đi.

Từ thị cười nói: “Lão gia, thiếp là chính thất của lão gia, việc dạy dỗ thiếp thất này, lão gia liền giao cho thiếp đi, thiếp đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ.”

Hồ đại nhân suy nghĩ một lát, gật đầu.

Cái gật đầu này của Hồ đại nhân thật sự đã đem Liễu thị ném vào hố lửa,là chính thất lại bị Liễu thị thân là thiếp thất lấn áp nhiều năm như vậy, lửa giận của Từ thị có thể lớn đến mức nào chứ? Tuy không thể chơi đùa tới mức chết người, nhưng nữ nhân luôn có biện pháp chơi đùa người khác tới muốn chết cũng không được!

Không quá bốn ngày, Liễu thị bị chơi đùa tới mức thân hình gầy gò.

Ngày thứ năm, Từ thị ăn mặc giàu sang bức người, được nha hoàn đỡ đi tới trước mặt Liễu thị, dưới cái nhìn của nàng, Liễu thị nào còn có thể giả bộ hiền huệ nhu nhược thường ngày, nhào lên đòi đánh người.

Hai nha hoàn to con trên mặt run lên, nắm lấy tay chân Liễu thị, Liễu thị lập tức đau tới đầu đầy mồ hôi, muốn kêu cũng không kêu được.

Từ thị nhìn thân thể giãy dụa của Liễu thị, giờ tay lên, dùng khăn tay nhẹ lau khóe miệng, lạnh nhạt hỏi: “Nghe nói ngươi muốn gặp lão gia?”

Thoát khỏi kìm cặp của hai nha hoàn, Liễu thị hé miệng, bộ dáng kia nhìn Từ thị cười một tiếng.

“Chuyện đến nước này mà ngươi còn ngây thơ tới vậy sao? Liễu thị ơi là Liễu thị, ta có nên nói ngươi ngu ngốc không? Ngươi gây họa lớn cho lão gia như vậy, nếu không có ta ngăn cản, lão gia liền mỗi ngày đều đánh ngươi một trận, ngươi có tin không?” Từ thị cúi xuống nhìn gương mặt Liễu thị, sờ sờ, da trắng mịn nói: “Thật xinh đẹp, khó trách lúc trước lão gia không thèm để ý chuyện ngươi là mẫu thân của hai đứa nhỏ mà cứng rắn đem ngươi vào cửa, nếu không phải ngươi là mẫu thân của hai đứa nhỏ, chỉ sợ lão gia sẽ không màng mà hưu ta đem ngươi làm chính thất đi? Đáng tiếc nha.” Từ thị cười đứng dậy, dùng khăn lau tay sau đó tiện tay đem miếng lụa thêu hoa lan ném tới bên cạnh Liễu thị, tỏ rõ vè khinh nàng dơ bẩn, “Phải nói ngươi thật ngu xuẩn, Liễu thị nha, ngươi ngay từ đầu” ngoắc để nha hoàn bưng tới bát thuốc đen như mực viết, cười cười “lại không chịu làm thiếp thất của quan lớn, lại chạy tới làm thiếp thất của lão gia, một quan viên nho nhỏ này, muốn làm chính thất, nhưng hết lần này tới lần khác đều không nhận ra kiếp phận thiếp thất của mình, Liễu thị ngươi nói xem, ngươi có bao nhiêu ngu xuẩn?”

Thấy chén thuốc kia, Liễu thị bắt đầu liều mạng giãy dụa, thanh âm khàn khàn kêu lên: “Từ thị, ngươi đáng chết! Đây là máu thịt của lão gia, ngươi dám làm hại đến máu thịt của ngài, nếu bị lão gia biết, lão gia nhất định sẽ không tha cho ngươi!” Hài từ trong bụng nàng là con của Hồ đại nhân, cũng chính là bùa hộ mạng của nàng!

Từ thị cũng là nữ nhân, còn không biết tính toán của Liễu thị sao, lập tức cười nói: “Hài tử? Lão gia không thiếu con cháu, có ta sinh cho hắn hai trưởng tử đứng đắn, đâu cần thứ tử còn không biết là nam hài hay nữ hài trong bụng ngươi, huống hồ, lão gia cũng không có để tâm tới.” Phất tay một cái, nha hoàn tiến tới, cứng rắn cậy miệng Liễu thị, đem chén thuốc rót hết vào miệng Liễu thị.

Thân thể vốn đã bị chơi đùa đến kiệt sức, nay còn thêm chén thuốc, Liễu thị cần đau đến sắc mặt trắng bệch, nằm trên mặt đất dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Từ thị, nếu được, Từ thị không nghi ngờ rằng Liễu thị có thể cắn đứt một khối thịt trên người nàng.

Từ thị không sợ oán hận của Liễu thị, đón ánh mắt oán độc của ả, nói: “Liễu di nương, ngươi đừng hận ta, phải biết rằng, mấy năm qua, ta đây là chính thất lại bị một thiếp thất như ngươi chèn ép đủ đường” nâng tay giũ lại vạt áo “đều là do ngươi tạo nghiệt, có làm thì có chịu, khi ngươi gả cho vị đại nhân kia, cũng không chịu an phận thủ thường, từ ngày bắt đầu làm một trốn thiếp, ngươi phải nghĩ tới hậu quả như ngày hôm nay. Thật ra mà nói, nếu như lúc trước ngươi không trốn đi, thì bây giờ, hôm nay, ngươi chính là thiếp thất của vị quan được Hoàng thượng trọng dụng, đừng nói là chơi đùa ngươi, ta ngay cả tư cách gặp ngươi cũng không có, đáng tiếc, ngươi hết lần này tới lần khác đều làm ra những chuyện ngu xuẩn, Liễu thị, ngươi thử tự hỏi chính mình, có thấy hối hận hay không?”

“…hối hận?….ha ha…ha ha” Liễu thị bị chơi đùa tới điên rồi. “Hối hận?! Ta chỉ hận mấy năm vừa rồi đã không sớm giết chết ngươi!”

Từ thị giận dữ, hai nha hoàn đem tay chân Liễu thị kẹp lại, đau tới mức ả suýt ngất đi.

“….a…. ngươi cũng chỉ có bản lĩnh này….. có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi! Nhưng ngươi không dám đâu! Từ thị….ngươi không dám….ha ha…..ngươi không dám….ha ha”

Từ thị nhìn ánh mắt của ả, cười nhạt: “Ngươi kiêu ngạo như vậy là nghỉ tới hai đứa con ngu xuẩn của ngươi? Nói đến, ta hẳn phải là phải cám ơn bọn chúng, nếu không phải bọn chúng ngu ngốc, gạt ngươi lên kinh thành tìm vị đại nhân kia, vị đại nhân cũng không phát hiện ra ngươi, Tiền quản gia cũng không tới, thân phận trốn thiếp của ngươi cũng không bị ai đoán được, vậy ngươi bây giờ địa vị trong phủ so với ta là chính thất hẳn còn phải cao hơn, chờ đến khi hài tử trong bụng ngươi được sinh ra, lão gia lại càng thương ngươi hơn, đến lúc đó hẳn là phong quang vô hạn, đáng tiếc, hai đứa con ngu xuẩn của ngươi ỷ vào phần máu thịt liền đòi tìm tới cửa vị đại nhân kia đòi giàu sang, cũng không thèm nghĩ tới, mẫu thân của chúng đã làm chuyện ngu xuẩn tới mức nào.” Vừa nói, vừa giả bộ kinh ngạc nói “A, nói đến, ngươi hẳn là chưa biết, lão gia phải người tới kinh thành dò la tin tức, vị đại nhân kia thế nhưng vẫn chỉ có một đích tử, không có chút tin tức nào nói là còn có hai thứ tử. Chưa hết, vị đại nhân kia thật khiến cho tất cả các cô nương phải ngưỡng mộ nha, kinh tài tuyệt diễm không nói lại còn tướng mạo tuấn dật tuấn tú, nhưng lại cự tuyệt tất cả các tiểu thư danh giá trong kinh, hơn nữa nhiều năm như vậy, cũng chỉ coi trọng vị nam thê duy nhất của ngài, không chỉ cự tuyệt tiểu thư danh giá mà ngay cả Phúc Hân quận chúa, trưởng nữ của trưởng công chúa lá ngọc cành vàng cũng dám cự tuyệt, ngươi nói, nếu lúc trước ngươi không trốn đi, vậy ngươi bây giờ đường hoàng là nữ chủ nhân của toà Dịch trạch rộng trăm mẫu, hai đứa con trai của ngươi cũng đường hoàng là thứ thiếu gia, sẽ không như bây giờ, sống chết còn không rõ!….”

“Ngươi nói bậy!” Liễu thị giãy dụa, hai đứa con trai là bùa hộ mạng cuối cùng của nàng, nếu Dịch Vân Khanh không nhận bọn họ, nàng còn có cái gì? Còn có vốn liếng gì để lật ván bài đây?! “Thao nhi cùng Hạo nhi là thân sinh của hắn, hổ dữ cũng không ăn thịt con, hắn sẽ không ác tâm đến như vậy! Ngươi gạt ta! Từ thị, ngươi gạt ta!”

Từ thị đứng dậy: “Sống chết thế nào thì có hơi nghiêm trọng chút, nhưng Dịch gia không thừa nhận hai đứa con trai kia của ngươi là sự thật, bởi vì vị đại nhân kia quyền cao chức trọng, nếu như chợt có thêm hai thứ tử, nào có thể vô thanh vô thức như vậy? Ngươi trước cũng ở trong đại gia tộc như vậy, hẳn cũng biết, để khiến hai người vô thanh vô thức biến mất thì phải dùng biện pháp nào đi?…..Nga, đúng rồi, còn quên nói cho ngươi biết một chuyện, thời điểm Tiền quản gia rời đi liền thông tri huyện cùng thông xử, không biết bọn họ nói cái gì, mấy ngày nay chuyện đệ đệ của ta cũng đỡ tệ hơn nhiều, ngươi nói xem, ý của Tiền quản gia là thế nào?…” Từ thị nhìn sắc mặt ngày càng tái nhợt cùng thống khổ của Liễu thị, Từ thị lại càng vui vẻ, phe phẩy cái quạt, một mạt ý cười rời đi, để Liễu thị ở lại giãy dụa thống khổ.

Chết, vĩnh viễn đều không đáng sợ, đáng sợ chính là muốn chết mà không được!

Truyện Chữ Hay