Nam thê của Tể tướng

chương 4: con mồi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tìm được hi vọng toàn gia cuối cùng cũng có thể ngủ ngon giấc, ngày hôm sau trời còn chưa sáng Đông Dương liền dậy, đánh thức những người muốn cùng y lên núi săn thú, vội vàng ăn qua đại bính cùng cháo nóng còn lại từ tối hôm qua. Lên tới giữa sườn núi, trời sáng rõ Đông Dương mới nhìn rõ một đám những người đi theo.

Dịch Vân Khanh là quyết tâm đi cùng, nên cũng là người nhanh nhất. Còn lại là hai huynh đệ nhà Tam gia, Dịch Vân Thanh cùng Dịch Vân Xuân, còn có Tứ thiếu gia Vân Tùng, còn ở chỗ tối kia rõ ràng là Tứ gia.

Vân Khanh thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt Đông Dương, đẩy y nhẹ giọng nói: “Để cho Tứ thúc đi theo đi, dù sao thì cũng cần trợ giúp.”

Dịch Vân Khanh nói không có việc gì, Đông Dương cũng liền không phát biểu ý kiến, mỗi người đều được đưa cho một nhánh cây, y dạy bọn họ cách gạt cây cỏ, cẩn thận tránh các loại bọ trùng, rồi dạy bọn họ đi đường như thế nào thì không phát ra âm thanh, nhận biết một số thực vật thông thường. Đợi đến khi nhìn thấy bẫy săn thú của bọn họ hôm qua, trong tám bộ bẫy bằng trúc thì có sáu thỏ hoang cùng một con gà rừng, y cẩn thận xem qua bộ bẫy bằng trúc, có lẽ là dã vật ở đây chưa từng bị đặt bẫy nên đa số đều bị trúng.

Lần thu hoạch này làm cho mọi người đều vui mừng loan tới ánh mắt, Tứ gia nhìn một con thỏ hoang, cười gật đầu: “Không sai, hôm qua địa chủ liền yêu nhất loại thỏ hoang này, nói là ăn ngon, là món ăn dân dã vô cùng tốt.”

Không ôm nhiều hi vọng rằng bộ bẫy trúc sẽ đủ dùng, Đông Dương nghĩ dạy một … không phải là hai người không công ngồi dồi cách đặt và làm bẫy trúc.Y không nghĩ một lần dạy này, kiên nhẫn cẩn thận chỉ dạy từng bước, cuối cùng thành y tự mình làm mẫu, sau đó thuận tiện dạy một đám người cách đặt bẫy. Thẳng một mạch đặt được hơn ba mươi cái bẫy trúc mới từ bỏ.

Bẫy trúc đặt xuống, cùng với những cục đá ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt Đông Dương dẫn theo một đám người, thấy con mồi, tính toán khoảng cách thật tốt rồi lấy đá ném. Đem những người có mặt kinh ngạc muốn trừng rớt con mắt.

Dịch Vân Xuân hiện tại vui đến vò đầu bứt tai, cầu Đông Dương dạy hắn.

Đông Dương cười cười: “Chỉ cần ngươi muốn học ta đương nhiên sẽ dạy, chính là cái này không phải ba bốn ngày là có thể luyện thành, cần phải kiên trì không ngừng. Ta lúc trước luyện cũng mất sáu năm.”

“Sáu năm?” Dịch Vân Xuân kinh ngạc, đếm đốt tay tính toán.”Đại tẩu tám tuổi liền lên núi săn thú?!”

“Ta năm tuổi liền cùng phụ thân lên núi săn thú, tám tuổi học hắn dùng cục đá đánh dã vật, mười tuổi dùng cung, mười hai tuổi có thể một mình lên núi săn thú. Chỉ là năm ấy, phụ thân ta bệnh qua đời.” Lên núi săn thú không phải là việc thoải mái, nhưng quan trọng là cùng phu thân mà chính mình kính yêu ở cạnh nhau, cho dù vất vả cũng là khoái hoạt. Chính là thiên ý trêu người, con muốn dưỡng cha mà cha không đợi được, y rõ ràng vô cùng cao hứng từ trên núi xuống khẩn cấp nghĩ nói cho phụ thân biết bản thân một mình đi săn thú, liền thấy được thân thể ốm yếu bệnh tật của phụ thân.

Dịch Vân Xuân lộ ra thần sắc câu nệ, chần chờ nghĩ xem có nên hay không nói lời xin lỗi.

Đông Dương cười, xoay người tiếp tục dạy mọi người kĩ năng săn bắt.

Giữa trưa đoàn người tùy ý ăn chút dã quả cho no bụng, sau giờ ngọ thì Tứ gia cùng Dịch Vân Thanh quay về, đem con mồi về trong thôn. Dù sao hiện tại thời tiết có chút nóng, con mồi chết lâu liền mất vị tươi. Lúc sau lại dẫn bọn họ ở trong núi đi vòng vo, lại thu hoạch được hai con thỏ hoang một con gà rừng, đi qua bên dòng suối, Đông Dương phát hiện dấu chân lợn rừng cùng dã lộc.

“Đây là dấu chân lợn rừng?” Dịch Vân Xuân hồ nghi nhìn dấu vết hỗn độn, bởi vì đối hắn mà nói đo chỉ là một đám lầy lội lung tung, cũng không nhìn ra được dấu chân lợn rừng. Đông Dương gật đầu, liền đem cỏ dại dọn bớt, những dấu chân liền rõ ràng.

Vân Tùng nhỏ tuổi nhất tò mò nhìn: “Như thế nào xác định được đây là dấu chân lợn rừng, không phải là động vật khác?”

Đông Dương đứng dậy, xem khắp bốn phía: ” Dấu chân lợn rừng là dễ nhận ra nhất, ở trong núi săn thú quan trọng nhất chính là xem xét dấu vết động vật, đụng tới lão hổ cùng gấu hay những động vật hung mãnh nhất định phải cẩn thận né tránh, vạn lần không được đụng những con mãnh thú này. Nếu như không có dấu chân vậy liền xem bốn phía cây cối bụi cỏ, ” chỉ hướng trong bụi cỏ bị có cành cây gãy nói: “Các ngươi xem này, nhìn vào vết gãy, cao có thấp có, từ đó có thể phán đoán con mồi lớn nhỏ ra sao, còn có nhìn vết gãy lâu hay mới để phán đoán con mồi đi qua đây vào lúc nào.”

Dịch Vân Khanh cùng Dịch Vân Xuân là thật tâm muốn học, Dịch Vân Tùng nhỏ tuổi nhất có thể vẫn chưa hoàn toàn ý thức được biến hóa gia đình, ảnh hưởng đến hắn như thế nào, đi theo lên núi, thuần túy chỉ là chỗ chơi thật tốt.bg-ssp-{height:px}

“Nơi này hẳn là nơi động vật uống nước vào ban đêm.”

Dịch Vân Xuân nhãn tình sáng lên.”Ý đại tẩu là có thể ở trong này hạ bẫy?”

“Hạ bẫy chỉ thích hợp với thỏ hoang gà rừng cùng những con thú nhỏ, đối với lợn rừng dã lộc những con thú lớn thì không hiệu quả, chỉ có thể dùng bẩy rập, hơn nữa động vật có tập tính, bình thường sẽ không ở cùng một nơi liên tục uống nước.” Nhìn thấy ánh mắt mọi người có chút ảm đạm, nói: “Bất quá bẩy rập vẫn là có thể hạ, nhỡ có động vật khác đi qua.”

Nói xong từ trong giỏ trúc xuất ra cái cuốc đã sớm chuẩn bị tốt, chọn lựa một chỗ tốt liền bắt đầu hạ bẫy. Một bên cuốc một bên giảng giải kĩ năng hạ bẫy rập, hạ như thế nào, hạ ở nơi nào, hạ sâu bao nhiêu, sâu bao nhiêu thì có năng lực vây khốn nhiều con mồi, trong lúc đó Dịch gia huynh đệ cũng hỗ trợ, bất quá đối với các vị công tử ca ngày thường sống an nhàn sung sướng mà nói, hỗ trợ nhiều nhất cũng chỉ là chuyển đất mà thôi. Dùng đến cuốc thật sự chỉ có mình Đông Dương. Bẫy rập sâu gần lục thước, ngũ thước Đông Dương lại phải che giấu bẩy rập như thế nào, tạo kí hiệu cho bẩy rập để người đi đường cẩn thận.

.Thước: hay xích, thước = / mét (theo QT)

Một cái bẫy thiết xuống dưới, Đông Dương vội đến đầu đầy mồ hôi. Dịch Vân Khanh lấy khăn lau lau cho hắn, xong bảo Vân Tùng đưa nước sạch trong ống trúc cho y uống.

Lúc Vân Tùng lấy nước y cũng thấy được, cho nên cũng yên tâm mà uống, nói: “Về sau các ngươi lên núi đối với những nơi không quen, thì tốt nhất là chính mình tự mang theo nước. Nước trong núi rừng cũng không phải tất cả đều có thể uống, có chút thực vật có độc rơi vào trong nước hư thối hoặc có động vật chết có hủ thi vậy tốt nhất không nên uống, nếu trong nước có cá tôm hoặc thủy tảo không độc linh tinh, thì mới có thể uống được. Quá mức vẩn đục hoặc quá mức trong suốt, cũng cần phải cẩn thận.”

Đông Dương thấy trời đã ngả về tây, liền chuẩn bị trở về nhà. Trên đường đi qua con suối có cá đang bơi ở đó, Dịch Vân Tùng liền quấn quít lấy Đông Dương biểu diễn cho hắn xem màn dùng gậy trúc xiên cá.

Dịch Vân Khanh không thích: “Xiên cá là vì cái ăn, không phải là vì biểu diễn cho ngươi vui.”

Dịch Vân Tùng co rụt lại, hắn luôn luôn sợ vị đại cạ tài trí nghiêm nghị này.

“Ta cũng đang muốn xiên mấy con, tối hôm qua lão phu nhân đối với canh cá cũng rất là thích.” Đông Dương nói chuyện, Dịch Vân Tùng cảm kích, đối với Đông Dương liếc mắt một cái, cha mẹ hắn đối với vị nam thê của đại ca này luôn tỏ vẻ khinh bỉ thậm chí phỉ nhổ, có thể hai ngày này thường xuyên tiếp xúc với y, vị nam thê của đại ca ngôn ngữ bình thản, mặt mày trong suốt, mặc dù không có dung mạo tuấn tú như đại ca hay phong độ thanh tư của người có tri thức như các ca ca nhưng thẳng thắn cùng một thân tinh khí kia thì các vị ca ca đều không có.

Dịch Vân Xuân cũng chạy nhanh làm nóng không khí, ba chân bốn cẳng đi tìm cây trúc để xiên cá.

Dịch Vân Khanh hôm qua đã xem Đông Dương làm hai cây xiên cá, tự chủ chọn hai cây trúc thẳng to bằng ngón cái, nghĩ cách làm rỗng rồi sẽ đem một đầu vót sắc.

Đông Dương tiếp nhận, cầm trên tay nâng nâng thử sức nặng, gật đầu. Chọn chỗ nước cạn, xắn cao ống quần đứng ở trong nước, hơi nâng cây xiên, ngưng thần nhìn chăm chăm mặt nước, mắt cũng không chớp.

Sau một lúc lâu, một con cá bơi vào khu nước cạn, bơi qua bơi lại, Đông Dương nhìn chằm chằm dưới nước, ánh mắt như điện, tay tùy ý động cây trúc, đột nhiên xiên xuống, khi nhấc lên thì đầu kia rõ ràng có con cá béo đang giãy giụa lắc lư.

Dịch Vân Tùng sợ hãi, vỗ tay vui vẻ, Đông Dương đem cá gỡ xuống đi lại gần bờ, ý bảo chớ có lên tiếng, thay đổi vị trí rồi đợi con cá bơi vào tầm mắt rồi phát lực xiên xuống. Một con cá trắm cỏ gần ba cân cũng đủ cho toàn gia ăn, Đông Dương liền lên bờ thả lại ống quần đi giầy rơm vào.

Truyện Chữ Hay