Nam Thành Gió Nổi

quyển 4 chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Winterwind

"Cho nên lúc sau ở bệnh viện xảy ra những chuyện này, đều là do cô bày ra. Mục đích chỉ là vì dụ dỗ tôi đi tới nơi này?" Lâm Hành hỏi.

"Không chỉ như vậy." Quế Kỳ nói: "Trọng yếu hơn là, tôi còn cần xác định trình độ thức tỉnh của oán linh thể bên trong cơ thể anh. Lực phá hoại của oán linh tôi hiểu rõ vô cùng, bởi vậy tôi càng thêm không dám tuỳ tiện thực thi hành động đối với anh. Sức mạnh phá hoại của oán linh tôi hiểu rõ vô cùng, bởi vì tôi biết sẽ xuất hiện một số sự việc không có cách nào khống chế. Cho nên vừa bắt đầu dụ dỗ anh tới bệnh viện, mục đích chỉ là vì xác định oán linh có thức tỉnh hay không, chờ sau khi xác định không có uy hiếp, tôi mới dám chính thức xuống tay với anh."

"Cho nên lúc trước tôi sở dĩ nhận được tin nhắn kia, biết được cô đang nằm viện, kỳ thực đều là kế hoạch của cô."

"Đúng. Nếu như tôi trực tiếp đến tìm anh nói ra, không khỏi khiến anh từ khi vừa mới bắt đầu liền hoài nghi động cơ của tôi. Bởi vậy tôi lặng lẽ tại phòng nhân sự tăng thêm tên của anh, mà xuất phát từ quan hệ đồng nghiệp căn nhắc, sau khi tôi xảy ra tai nạn xe cộ, tất nhiên công ty sẽ liên hệ nhân viên tới thăm, người quản lý mới vừa tới không lâu, cũng không rõ ràng tình huống nhân viên, chỉ có thể dựa theo danh sách nhân viên phòng nhân sự gửi xuống, như vậy tự nhiên anh cũng sẽ biết chuyện."

"Quả nhiên cao minh." Lâm Hành gật gật đầu, lại nói: "Như vậy lần trước tôi tới cứu cô, tại bệnh viện hôn mê bất tỉnh, tự nhiên cũng chính là cô làm, mục đích chính là vì kiểm nghiệm trình độ thức tỉnh của oán linh trong cơ thể tôi? Vậy tại sao cô y tá kia lại chết."

"Chuyện đó là một việc bất ngờ. Cái chết của cô ta giống với cái chết của ba người giúp việc kia." Quế Kỳ không có vấn đề nói: "Tôi không có khống chế nặng nhẹ, trong quá trình thức tỉnh oán linh trong cơ thể anh, nữ y tá kia chính là một vật hi sinh."

Quế Kỳ nói xong, vừa liếc nhìn thời gian. Đã qua hơn nửa canh giờ.

Cô ta đứng lên, hoạt động một chút tứ chi, nói: "Được, nên nói hầu như đều đã nói xong. Hiện tại chúng ta cũng nên giải quyết chuyện này đi."

Lâm Hành bất động thanh sắc nhìn cô, tựa hồ đối với uy hiếp của cô không hề bị lay động.

Quế Kỳ nhìn cô nửa ngày, bỗng nhiên "Ồ" một tiếng: "Từ khi mới vừa bắt đầu, liền cảm thấy anh có chút kỳ quái, hiện tại tỉ mỉ nghĩ lại, hình như là có chút không đúng." Nói tới chỗ này, cô dừng lại một chút: "Anh hỏi nhiều vấn đề như vậy, lẽ nào liền không hiếu kỳ, tôi làm điều này mục đích là gì?"

Lâm Hành mí mắt run rẩy, cậu từ từ đứng lên, sửa lại một chút quần áo của mình.

Sau đó ngẩng đầu lên, biểu tình lạnh lùng đối diện Quế Kỳ.

Cậu ung dung thong thả phun ra một câu nói: "Tôi không cần biết."

Quế Kỳ hơi nhướng mày, theo bản năng cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng cô vẫn cứ hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì..." Lâm Hành dắt khóe miệng, nhạt nhẽo cười cười: "Cô chẳng mấy chốc sẽ chết rồi."

Nói xong, cậu đột nhiên duỗi tay ra, hướng về phía trái tim của Quế Kỳ, cơ hồ trong nháy mắt đã tiến tới lồng ngực Quế Kỳ.

Quế Kỳ cả kinh, vội vã lui về phía sau, mà dù vậy, trước ngực của cô vẫn cứ để lại một đạo vết trảo sắc nhọn

Cô bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Hành: "Anh?!"

"Ta nguyên bản đang nghĩ, thiết kế một cái bẫy như vậy, hao hết thiên tân vạn khổ dụ dỗ ta tới chỗ này, không biết là nhân vật lợi hại nào... Không nghĩ tới lại là cô." Lâm Hành cười lạnh một tiếng, vẩy vẩy máu trên tay, từ từ hướng về Quế Kỳ: "Thậm chí ngay cả ta còn không nhận ra, còn hi vọng muốn bắt ta? Ngươi cho rằng ta là tên Lâm Hành ngu xuẩn kia? A, quả thực hồ đồ."

"Không, không thể! Ngươi sao lại thế..." Quế Kỳ kinh hãi đến biến sắc, liên tục lui về phía sau, nhưng mà phòng bệnh không gian có hạn, rất nhanh cô liền lùi tới góc tường, rốt cuộc không đường có thể trốn.

"Lâm Hành" còn đang áp sát về phía cô, bước chân của y rất chậm, mà mỗi một bước đều lộ ra một loại thong dong cùng tự tin, không khác nào một con báo đi săn, tao nhã mà nguy hiểm. Y biết rõ, con mồi này không còn khả năng chạy trốn.

"Ngươi không thể, ngươi sao lại thế... Sao lại thế..." Quế Kỳ nhìn Lâm Hành trước mặt từng bước một áp sát, không thể tin lẩm bẩm, cô làm sao cũng không nghĩ ra tại sao oán linh thể sẽ thức tỉnh vào lúc này?!

"Kỳ thực trước cô suy lý xác thực có đạo lí riêng của nó, cũng rất thú vị. Khiến ta nghe cơ hồ chỉ muốn giết cô ngay lập tức. Thế nhưng rất đáng tiếc, phiền phức cô gây ra cho ta, so với việc giết cô gây cho ta lạc thú nhiều hơn." "Lâm Hành" đi tới trước mặt Quế Kỳ, vén tóc của cô lên nhẹ nhàng ngửi một cái, thở dài nói: "Không nghĩ tới mùi vị vẫn giống như trước kia. Cô biết tại sao ta không hỏi mục đích của cô không? Bởi vì từ khi vào cửa, ta liền biết cô là ai."

"Thân Đồ gia, có đúng hay không?" "Lâm Hành" khẽ cười nói: "Ta nhớ không lầm, tộc trưởng thứ ba mươi bảy của gia tộc cô hẳn là gọi... Thân Đồ Phương? Mùi vị này trên người cô, giống y hệt nàng." Y để sát vào bên tai Quế Kỳ, nhẹ giọng không khác nào tình nhân nỉ non: "Nhớ năm đó, nàng vì giết chết ta cũng coi như là bỏ ra không ít nỗ lực, nhìn thấy cô tốn công tốn sức như vậy, ngày hôm nay, nhất định tôi sẽ lưu lại toàn thân cho cô."

Nói xong, y lại vô hạn ôn nhu vuốt ve tóc Quế Kỳ, tràn đầy tiếc nuối thở dài một cái.

Quế Kỳ núp ở trong góc tường, cô muốn chạy trốn, muốn phản kháng, thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng mà từ trên người "Lâm Hành" tản ra uy áp mạnh mẽ lại làm cho cô không thể động đậy.

Cô hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi muốn giết cứ giết, ít nói nhảm!"

"Lâm Hành" lắc lắc đầu, cười nói: "Ta thật vất vả có thể ra một lần, làm sao có thể không chơi cái tận hứng? Cô chết, còn có ai chơi với ta?"

Y vừa mới dứt lời, liền nghe thấy cửa Toilet "Ầm" một tiếng, có thứ gì từ bên trong lăn ra!

"Lâm Hành" cúi đầu vừa nhìn, liền thấy A Triệt nhe răng trợn mắt, đang nằm trên đất vò đầu.

"Lâm Hành" nhìn thấy là A Triệt, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Mày còn sống sót, a."

A Triệt mờ mịt ngẩng đầu lên: "Anh trai nhỏ?" Nói, vừa liếc nhìn Quế Kỳ, lập tức từ trên mặt đất nhảy lên, cả giận nói: "Người phụ nữ này! Dụng tâm cũng quá hiểm ác rồi! Cư nhiên đối phó với tôi như vậy!"

Quế Kỳ lúc này nơi nào còn nhớ được A Triệt, thấy "Lâm Hành" lực chú ý dời đi, trên người mình áp lực cũng giảm bớt không ít, cô thoáng hoạt động ra tay cổ tay, sau khi phát hiện đã có thể di động, liền lập tức giơ tay hướng "Lâm Hành" bổ tới!

"Lâm Hành" đưa lưng về phía cô, lại phảng phất có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của cô. Tay cô vừa mới vung ra, "Lâm Hành" liền lập tức quay người đem cổ tay của cô trói lại, động tác của y cực kỳ nhanh, cơ hồ là chớp mắt liền trở tay chế trụ Quế Kỳ, Quế Kỳ vùng vẫy một hồi, lại phát hiện tay bị y nắm chặt, không có bất kỳ chỗ trống buông lỏng. Cô triệt để tuyệt vọng, bi phẫn nói: "Ngươi không phải là muốn ta chết à! Ta tác thành ngươi!" Nói xong, liền đột nhiên khép miệng lại, càng là chuẩn bị cắn lưỡi tự sát!

"Lâm Hành" ánh mắt rùng mình, giơ tay liền đánh gãy động tác của cô, sau đó đột nhiên bóp lấy cổ Quế Kỳ, hướng về một bên dùng sức xoay một cái, chỉ nghe "Lạc lạp" một tiếng, y dĩ nhiên như vậy thẳng thắn dứt khoát vặn gảy cổ Quế Kỳ!

A Triệt ở một bên nhìn trợn mắt hốc mồm, thấy Quế Kỳ chậm rãi ngã trên mặt đất, lắp bắp nói: "Anh trai nhỏ, mặc dù, tuy rằng... Cô ta quả thật là tương đối chán ghét, thế nhưng anh làm như vậy... Có phải là, hơi hơi, có, có chút quá thô bạo?"

"Lâm Hành" liếc A Triệt một cái, vừa nãy Quế Kỳ phản kích khiến tâm tình của y rất không tốt, y hừ lạnh một tiếng, cũng không có trả lời, quay người đi ra bên giường ngồi xuống.

A Triệt khập khễnh theo tới, vừa mới trận khói kia tuy rằng cuối cùng không có nhốt được cậu ta, thế nhưng vẫn làm cho cậu ta bị thương tổn tương đối nghiêm trọng. Cậu ta có chút đứng không vững, thế nhưng xuất phát từ quan tâm đối với Lâm Hành, vẫn là một bước không rời đi theo.

"Anh trai nhỏ?" A Triệt bởi vì bị thương không có cách nào biến thân, vẫn là bộ dáng con búp bê kia, bởi vậy lên không được giường. Cậu ta đứng ở dưới giường, đối với Lâm Hành mở ra cánh tay, làm một cái động tác muốn ôm.

"Lâm Hành" không để ý tới cậu ta.

A Triệt có chút mệt mỏi, lại tiến lên hai bước, vỗ vỗ cẳng chân Lâm Hành, "Anh trai nhỏ, làm phiền anh ôm em lên một chú được không, em có chút không thoải mái.

"Lâm Hành" bị cậu ta làm phiền, nhấc lên một cước liền đem A Triệt đá ra ngoài!

A Triệt bị "Lâm Hành" đá triệt để bối rối, đụng vào tường không phục hồi tinh thần lại.

Qua một hồi lâu, cậu ta cố gắng từ dưới đất bò dậy, bởi vì một cước kia của "Lâm Hành", thân thể bị thương càng thêm không chịu nổi, mới vừa bò lên liền ngã xuống, làm mấy lần, cậu ta đơn giản liền ngồi dưới đất bất động.

Cậu ta thấy "Lâm Hành", không nói gì, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nhíu chung một chỗ.

Qua một hồi lâu, cậu t chần chờ mở miệng: "Ngươi... Tỉnh rồi?"

"Lâm Hành" hừ lạnh một tiếng: "Rốt cuộc biết ta là ai?"

A Triệt hiển nhiên không nghĩ tới quãng thời gian cậu bị nhót bên trong dĩ nhiên xảy ra biến hoá lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao nói tiếp, sững sờ nửa ngày, mới nói: "Vậy anh trai nhỏ đâu?!"

"Mày còn nhớ được cậu ta?" "Lâm Hành" khinh thường nói: "Cậu ta chỉ ngủ một chút, ta có thể một lần nữa khôi phục như cũ, cậu ta đương nhiên không cần thiết tồn tại."

"Ngươi, ngươi đã triệt để khôi phục?" A Triệt lắp bắp nói: "Vậy... Ngươi chuẩn bị sau đó, làm, làm cái gì?"

"Lâm Hành" không có trả lời, y tựa hồ là có chút uể oải, hơi nhíu lông mày, nhắm hai mắt lại.

A Triệt thấy thế, một mặt lo lắng Lâm Hành, một mặt lại không dám quấy rối, xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là cắn răng nói: "Ngươi... Sẽ không còn muốn giống như trước đây đi?"

"Lâm Hành" đột nhiên mở mắt ra căm tức A Triệt: "Ngươi có ý kiến?"

A Triệt liền vội vàng lắc đầu như đánh trống bỏi, tâm lý không ngừng oán thầm, cho dù có ý kiến cậu ta cũng không dám vào lúc này nói ra.

"Lâm Hành" thấy bộ dáng ngơ ngác của cậu ta, cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là hàng nhái, mày thân là quỷ cư nhiên lại giống một đứa nhỏ nhân loại, nhát gan thì thôi đi lại còn sợ hãi rụt rè. Mất mặt!"

A Triệt run lên một cái. Có chút ủy khuất ngồi dưới đất, đem vạt áo mình khép lại, nhẫn nhịn khả năng thu nhỏ độ tồn tại.

Sức mạnh của oán linh cậu đã lĩnh giáo qua, đặc biệt là lúc oán linh phẫn nộ mà đi trêu chọc y, rất có thể sẽ thu nhận tai ương nhập đầu.

A Triệt tuy rằng lo lắng Lâm Hành, mà cũng biết hiện tại tình huống như vậy khả năng lớn nhất hẳn là Lâm Hành tạm thời lâm vào ngủ say, dẫn đến oán linh thể luôn ký túc bên trong, khống chế thân thể Lâm Hành. Một khi chờ Lâm Hành ý thức tỉnh lại, như vậy oán linh thể một lần nữa khôi phục lại trạng thái ký túc, mà Lâm Hành cũng sẽ không nhớ được tất cả chuyện này.

Mà, chỗ mấu chốt chính là ở, A Triệt cũng không xác định Lâm Hành liệu có tỉnh lại lần nữa hay không.

—— cậu thậm chí không biết, điểm mấu chốt kích thích Lâm Hành rơi vào trạng thái ngủ say, đến tột cùng ở nơi nào.

Truyện Chữ Hay