Edit: Winterwind
Lâm Hành tỉnh lại, đã là một ngày sau.
Lúc tỉnh lại chính là buổi trưa, trong nhà không có ai, tất cả giống như đúc lúc trước khi cậu ngủ. Nếu như không phải xem ngày hiển thị trên điện thoại di động, e sợ Lâm Hành cho là vừa nãy bản thân chỉ là ngủ một buổi tối tỉnh lại mà thôi.
Cậu ngồi dậy, ngồi ở trên giường. Trong đầu vẫn cứ chiếu lại tình cảnh lúc trước,
Cậu không nghĩ tới giấc mộng này có phải thật hay không, ở sâu trong nội tâm cậu, cậu đã có thể khẳng định, nội dung bên trong giấc mộng này, nhất định là đã xảy ra.
Tuy rằng cậu không biết tất cả những thứ này là làm sao làm được, thế nhưng không thể nghi ngờ, giấc mộng này cung cấp cho cậu rất nhiều manh mối cùng điểm đáng ngờ.
Đầu tiên, là liên quan tới vụ án của Thích Tình Tình.
Dựa theo búp bê quỷ kia từng nói, mới đầu Thích Tình Tình xâm lấn mộng cảnh của cậu, mục đích là vì để cho Lâm Hành tự mình trải nghiệm cảnh tượng cô đã bị giết hại. Liên quan tới chuyện này, Lâm Hành xác thực lĩnh hội phi thường sâu sắc, đồng thời cũng biết án mạng đã trải qua như thế nào.
Thế nhưng, sau khi trải qua cảnh tượng đó, Lâm Hành đối với án mạng của Thích Tình Tình trái lại càng bộc lộ ra nhiều nghi vấn hơn.
Thứ nhất, tại sao tối hôm đó Thích Tình Tình bị giết hại, Jason, Hứa Lan Thạc, Lữ Mộng Dĩnh ba người này vừa vặn tụ tập cùng một chỗ?
Căn cứ Lâm Hành lúc trước suy luận, Jason Hứa Lan Thạc, Lữ Mộng Dĩnh cùng với Thích Tình Tình mấy người này đang ở trong mối quan hệ tình cảm, theo lý thuyết loại quan hệ chân đạp vài con thuyền này, làm người khởi xướng, Jason hẳn là phải nghĩ cách trăm phương ngàn kế che giấu ba vị này, tận lực không để cho một trong số họ biết bản thân đang cùng người kia cấu kết, vậy thì tại sao Jason, Lữ Mộng Dĩnh, Hứa Lan Thạc ba người đồng thời đêm khuya ngâu ngốc ở trong công ty? Đồng thời, Lâm Hành còn nhớ lúc mình ở ngoài cửa, rõ ràng nghe thấy âm thanh thân thiết của Lữ Mộng Dĩnh và Jason, làm người yêu của Jason Hứa Lan Thạc tại sao lại thản nhiên chứng kiến chuyện như vậy.
Nghĩ tới đây, Lâm Hành trong đầu toát ra hai chữ: "P" này.
Cậu nhanh chóng đem ý nghĩ này từ trong đầu bỏ ra ngoài, tuy rằng không ngoại trừ có khả năng này, thế nhưng xem ra đến bây giờ, dựa vào tính cách của Lữ Mộng Dĩnh và Hứa Lan Thạc tựa hồ cũng không phải người sẽ cùng người khác chia sẻ tình cảm.. Như vậy, vậy là nguyên nhân gì khiến ba người bọn họ đoàn kết như vậy?
Lâm Hành nỗ lực nhớ lại một chút cảnh tượng trong mộng, lúc đó ở ngoài cửa sau khi nghe thấy người bên trong đối thoại, phẫn nộ gần như trong nháy mắt liền tràn ngập toàn bộ đại não Lâm Hành, cậu hoàn toàn không có cách nào làm ra phán đoán cùng quan sát hữu hiệu, sau khi chạy tới bên trong gian phòng cũng là một phen mắng chửi, mãi đến tận khi Hứa Lan Thạc từ phía sau lưng đánh lén —— chờ chút! Nghĩ tới đây, Lâm Hành chợt nhớ tới, trước khi bị Hứa Lan Thạc đánh lén, bản thân đã từng thoáng nhìn qua khay trà bên trong phòng làm việc, tựa hồ có một vật phẩm màu trắng dạng bột phấn, bên cạnh còn có kim tiêm.
Lẽ nào —— những người này tụ tập cùng một chỗ, là vì chơi ma túy?!
Nghĩ như vậy, sự tình có thể giải thích được.
Nếu như là đơn thuần tình cảm gút mắc, ba người này không có đạo lý sẽ tụ tập cùng nhau, mà nếu như thêm vào giao dịch ma tuý, như vậy thì hoàn toàn có thể giải thích.
Nhưng là, tại sao bọn họ lại chọn công ty làm chuyện này? Lẽ nào đối với bọn họ mà nói, công ty an toàn như vậy?!
Còn có, đêm đó camera tại sao lại hỏng? Là trùng hợp hay là người do làm?
Nếu như là người làm, căn cứ thông tin Lâm Hành lúc trước tra được. Đêm đó Thích Tình Tình sau khi quay phim xong xuôi, dự định trực tiếp về nhà, nhưng là giữa đường lâm thời thay đổi chủ ý trở lại công ty.
Là cái gì làm cho cô cải biến chủ ý?! Người làm cho cô thay đổi chủ ý, có phải là... tận lực đưa cô dụ dỗ đến công ty, tận lực để cho cô nhìn thấy tình cảnh trước mặt này?
Lâm Hành nhớ lại biểu hiện của Jason ở trong chuyện này: Từ khi Lâm Hành phá cửa mà vào, đến khi Hứa Lan Thạc động thủ đánh ngất Lâm Hành, lúc sau khi bọn họ quyết định giết người diệt khẩu, đem người đưa đến đài quan sát. Từ đầu tới đuôi, Jason đều nằm ở trong một loại yên tĩnh tới cực đoan.
Loại bình tĩnh này, không phải là bởi vì thiên tính trầm ổn. Càng nhiều hơn chính là bởi tê dại, tê dại đối với sinh mạng cùng tử vong.
Anh ta phản ứng như thế, Lâm Hành từng ở trên người người khác nhìn thấy.
Đó là một ông lão hơn tám mươi tuổi, từng quen biết tổ phụ Lâm Hành, Lâm Hành nhìn thấy ông ta trong tang lễ vợ ông ta. Có người nói ông lão này tuổi còn trẻ đã từng gia nhập quân đội, đánh giặc, ở bên trong đống người chết nằm rạp một tuần mới được cứu ra, lúc cứu ra trong tay ông ta còn ôm một đoạn cánh tay của đồng đội, trong miệng tất cả đều là máu.
Đối với ông ta mà nói, cái chết tựa hồ không đáng sợ.
Mà Jason bình tĩnh, so với sự bình tĩnh của ông lão kia giống nhau như đúc.
Nhưng là, dùng bối cảnh Jason từng trải, làm sao có khả năng gặp phải chuyện như ông lão kia.
Nếu không có trải qua tình cảnh tàn khốc tử vong, tại sao Jason lại biểu hiện hờ hững như vậy?
Bởi vì thiên tính lạnh lùng?
Lâm Hành cũng không cho là như vậy.
Đối với tử vong sợ hãi đã là bản năng thẩm thấu trong xương của mỗi người, không quản là cái chết của bản thân, hay là cái chết của người khác, đều sẽ ở một mức độ nào đó gây nên cảm xúc bình thường của một người. Chỉ là bởi vì mỗi người năng lực quản lý tâm tình khác nhau, ở bên trong hoàn cảnh khác biệt, ít nhiều gì đều sẽ sản sinh phản ứng khác nhau.
Trừ phi như là ông lão kia gặp phải tình huống đặc biệt, bằng không như Jason loại thiếu gia công tử ở trong hoàn cảnh thanh sắc khuyển mã thái bình thịnh thế lớn lên, không thể nào phản ứng như thế.
(Thanh sắc khuyển mã: chơi bời truỵ lạc xa xỉ)
(Thái bình thịnh thế: thái bình yên ổn)
Lẽ nào, liên quan tới Jason còn có ẩn tình không muốn người biết?
Lâm Hành không khỏi nghĩ đến lúc Jason ở trên đài quan sát, kiên định nói cho hai người khác, Lâm Hành chắc chắn sẽ không tỉnh lại. Nói câu nói này, anh ta tựa hồ tính trước kỹ càng, bình tĩnh sẽ không xuất hiện bất ngờ.
Nhưng là... Sự tự tin của anh ta là từ đâu tới?
Người bình thường sau khi bị đánh ngất xỉu, hôn mê mấy tiếng cũng sẽ dần dần thức tỉnh. Lâm Hành bị đánh ngất xỉu hẳn là cũng khoảng một giờ, Hứa Lan Thạc một kích kia mặc dù đủ để đánh ngất Lâm Hành, mà xa còn lâu mới có đạt đến nông nỗi ngủ không dậy nỗi. Nếu như bọn họ bỏ mặc Lâm Hành ở trên đài quan sát không quản, như vậy rất có thể Lâm Hành sẽ tỉnh lại, trước khi cửa sổ mở ra sẽ tỉnh lại. Nếu như cậu tỉnh lại, như vậy kế hoạch của Jason bọn họ chẳng phải là dã tràng xe cát?
Hoặc là, anh ta còn chuẩn bị phương án khác? Bảo đảm Lâm Hành cho dù tỉnh lại cũng không cách nào chạy trốn?
Nghĩ tới đây, Lâm Hành dừng một chút. Sau đó đột nhiên cậu giật mình một cái!
Cậu rốt cuộc biết tự tin Jason là từ đâu tới! Đồng thời, cậu cũng biết tại sao Jason sẽ biểu hiện hờ hững như vậy!
Lúc trước bên trong giấc mộng, bởi vì búp bê quỷ xuất hiện, cùng với lời búp bê quỷ nói, dẫn đến Lâm Hành đi thẳng vào một vấn đề.
Cái vấn đề này, khiến Lâm Hành đem chuyện "Quỷ xuất hiện" cùng " án mạng của Thích Tình Tình" chia làm hai sự kiện không liên quan lẫn nhau.
Bởi vì căn cứ búp bê quỷ miêu tả, thích Tình Tình mục đích chỉ là vì tái hiện cảnh tượng lúc đó, mà là bởi vì trong cơ thể cô oán khí quá nặng, trong lúc xâm lấn mộng cảnh Lâm Hành đồng thời đưa tới thứ khác. Điều này làm cho Lâm Hành lầm tưởng búp bê quỷ muốn biểu đạt ý là: Bởi thích Tình Tình xâm lấn giấc mơ của cậu, cho nên con quái vật kia mới xuất hiện bên trong giấc mộng Lâm Hành, đồng thời suýt nữa giết chết Lâm Hành.
Thế nhưng trên thực tế, quỷ xuất hiện, e rằng nó không liên quan đến việc Thích Tình Tình xâm lấn giấc mộng của cậu.
Bởi vì —— con quỷ kia, buổi tối hôm đó thích Tình Tình bị hại, cũng đã từng xuất hiện!
Quái vật trong mộng Lâm Hành, cũng không phải oán khí theo Thích Tình Tình lẻn vào., mà là thích Tình Tình vốn là muốn cho Lâm Hành thấy, chân tướng ngày cô bị hại.
Lâm Hành hít sâu một hơi, cảm thấy trong đầu manh mối lập tức trở nên rộng rãi sáng sủa.
Chẳng trách Jason bình tĩnh như vậy Lâm Hành không có cách nào chạy trốn, nguyên lai là vì anh ta đã sớm biết trên đài quan sát có quỷ đang đứng chờ! Cho dù Lâm Hành trên đường tỉnh lại, cũng không cách nào tránh được quỷ tàn hại.
Đồng thời, nếu như Jason thật sự cùng quỷ có liên quan, như vậy lúc anh ta đối với chuyện này biểu hiện ra bình tĩnh liền hoàn toàn có thể giải thích.
Quỷ không thể vừa vặn xuất hiện ở mái nhà, nếu làm đến một bước này, vậy đã nói rõ chuyện này phải là kế hoạch hoàn hảo đã được thiết kế từ trước.
Lâm Hành làm rõ suy nghĩ của mình, lại suy nghĩ một chút án mạng phát sinh
Sự tình đại khái là như vậy: Đêm xảy ra án mạng, Jason trước tiên là thông qua thủ đoạn nào đó tạm thời làm hư hại camera của công ty, sau đó hẹn Hứa Lan Thạc và Lữ Mộng Dĩnh hai người ở công ty gặp mặt. Trong quá trình gặp mặt, Jason hoặc là gọi điện thoại cho Thích Tình Tình tới công ty, hoặc là tiến hành một số ám chỉ để Thích Tình Tình tự mình sinh lòng hiếu kỳ, quyết định đến công ty xem một chút.
Mà sau khi Thích Tình Tình đến công ty, Jason làm bộ cùng Lữ Mộng Dĩnh hoặc Hứa Lan Thạc thân thiết, khiến Thích Tình Tình thấy được, dưới sự tức giận nhảy vào gian phòng, phá vỡ cảnh tượng ba người chơi ma tuý. Sau đó Jason mượn cớ, cổ động hai người kia đem Tình Tình diệt khẩu. Ba người đem thích Tình Tình đưa đến mái nhà, nơi đó có Jason an bài quỷ ở phía sau, bởi vậy mấy người nhanh chóng rời đi hiện trường. Nhưng mà không có nghĩ tới là, lúc đó Trương Vĩ đang hiện trường, có lẽ anh ta nhìn thấy màn này, thế nhưng anh ta không có lựa chọn cứu Thích Tình Tình, ngược lại là đối với Thích Tình Tình hôn mê tiến hành rồi một phen dâm loạn. Sau đó quỷ hiện thân, doạ Trương Vĩ chạy, thích Tình Tình bị hại.
Án mạng phát sinh tới đây, cơ bản là có thể kết thúc.
Thế nhưng, nếu như chuyện thật sự như vậy, liền tồn tại một lỗ hổng lớn.
Đó chính là: Jason tại sao muốn trăm phương ngàn kế hại chết thích Tình Tình? Động cơ của anh ta là cái gì?
Đồng thời, nếu như Jason thật sự có thể sai khiến quỷ, vậy muốn giết chết một người đối với anh ta mà nói chẳng phải là dễ như ăn cháo? Vậy thì anh ta tại sao muốn đại phí chu chương (tốn công tốn sức) khiến Lữ Mộng Dĩnh cùng Hứa Lan Thạc bị liên luỵ? Đem bọn họ kéo vào mục đích là cái gì?
Còn có, đêm đó Trương Vĩ làm sao sẽ trùng hợp như vậy, vừa vặn xuất hiện ở mái nhà?
Lâm Hành lúc trước thật vất vả cảm giác nghĩ thông suốt, nhưng mà làm rõ dòng suy nghĩ như thế, lại cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó không đúng?
Cậu nghĩ tới nghĩ lui khổ não nửa ngày, lại nghĩ tới lúc trước búp bê quỷ nói mấy câu kia, vừa nghĩ lúc trước Cố Kỳ Viễn nói qua, hiện nay quỷ kia là tay sai của cha Cố, nhưng là nếu như dựa theo ý nghĩ Lâm Hành, quỷ cùng Jason có quan hệ, kia... Lẽ nào cha Cố cũng liên quan tới Jason.
Mặt khác, còn có một điểm mấu chốt nhất.
Lúc trước giấc mộng kia tuy rằng nội dung hỗn loạn, thế nhưng khiến Lâm Hành ấn tượng sâu sắc nhất, nhưng là ở cảnh cuối cùng trong mộng, sườn núi quen thuộc kia.
Cái đồi kia là nơi Lâm Hành khi còn bé cùng Cố Kỳ Viễn thường đến, vị trí nằm ở sau lưng biệt thự hai nhà, khi còn bé Lâm Hành thường thường cùng Cố Kỳ Viễn lén lút chạy tới trên đồi vui đùa.
Nhưng mà, trong giấc mộng người phụ nữ bị khoét đi tim, tứ chi mở ra nằm ở trên sân cỏ, Lâm Hành chết sống cũng không nhớ ra được đến tột cùng là ai.
Cậu chỉ cảm thấy người phụ nữ kia vô cùng quen thuộc, tên của bà ta cơ hồ đến bên mép của Lâm Hành, thế nhưng dù như thế nào cậu cũng nhớ không nổi chính mình đến tột cùng đã gặp người này ở nơi nào.
Lâm Hành ngồi ở trên giường, suy nghĩ lại mộng cảnh một lần, lại phát hiện vấn đề mình suy sét ngày càng nhiều.
Đang đau đầu, cậu chợt nghe cửa phòng khách mở một tiếng, tựa hồ là có người đã trở lại.
Cậu thử dò đầu ra xem, vừa vặn nhìn thấy Nam Úc Thành ôm một đống đồ vật đang đứng ở cửa đổi giày.
Lâm Hành vừa thấy anh, lập tức liền kêu một tiếng: "Úc Thành."
Nam Úc Thành lập tức quay đầu nhìn cậu: "Tỉnh rồi?" Nói xong để đồ trong tay xuống đất, sải bước đi về phía cậu.
Anh đi tới bên giường Lâm Hàng, ngồi xuống đưa tay sờ trán Lâm Hành, thở phào nhẹ nhõm nói: "Rốt cục không phát sốt."
Lúc trước sau khi tỉnh lại từ trong mông cảnh, ở trong căn phòng trống rỗng khiến Lâm Hành cảm thấy không thật, có một loại cảm giác vẫn cứ ở trong giấc mơ, tới bây giờ Nam Úc Thành ngồi ở bên cạnh mình, tay kề sát trán của cậu, lúc này mới khiến Lâm Hành hoàn toàn yên lòng.
Cậu không muốn xa rời Nam Úc Thành, đối phương nhìn thấy cậu thần sắc như vậy, liền hỏi: "Làm sao vậy?"
Lâm Hành không nói gì, thân thể lại không nhịn được nghiêng người dựa vào trên người Nam Úc Thành, đem mặt chôn ở hõm vao đối phương, đưa tay ra nhẹ nhàng vòng lấy eo anh.
Nam Úc Thành tuy rằng không rõ, nhưng vẫn là lập tức ôm lấy cậu, tay nhẹ nhàng ở tóc cậu vỗ về, ôn nhu hỏi: "Xảy ra chuyện gì, nói cho anh một chút?"
Lâm Hành nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Trước tiên ôm một cái."
Nam Úc Thành bật cười: "Được, trước tiên ôm một cái."
Nói, càng dùng sức ôm cậu, ở trên tóc cậu hôn nhẹ một cái.
Lâm Hành lưu luyến hít thở khí tức của Nam Úc Thành, cảm giác lúc trước dũng khó ở trong giấc mộng tiêu hao hầu như không còn dần dần trở lại khoang ngực mình, cậu cúi đầu ở sau tai Nam Úc Thành hôn một cái, nhận ra được đối phương run rẩy một hồi, cậu không nhịn được cười vui vẻ rời đi.
Nam Úc Thành buông cậu ra, để trán của mình chạm vào trán cậu, nghiêm túc nói: "Muốn tạo phản?"
Lâm Hành mím mím môi, không đáp lời, thần sắc lại hơi có chút đắc ý.
Nam Úc Thành câu lên khóe miệng nở nụ cười, cúi đầu ở trên chóp mũi Lâm Hành nhẹ nhàng cắn cắn: "Sinh bệnh còn học xấu a."
Lâm Hành không nói, nghiêng người qua ôm lấy anh, bộ dạng không muốn rời xa.
Nam Úc Thành bị hành động của cậu làm cho đến mức hoàn toàn không tìm được manh mối, chỉ có thể ôm lấy cậu.
Hai người yên tĩnh như vậy ôm nhau đại khái nửa giờ, Lâm Hành rốt cục cảm giác mình nạp điện xong xuôi, lúc này mới từ trong ngực Nam Úc Thành rời ra.
"Ổn chưa?" Nam Úc Thành cười nói.
Lâm Hành gật gật đầu, hỏi: "Anh vừa nãy đi đâu?"
"Mua đồ ăn." Nam Úc Thành thở dài, nghiêm túc nói: "Vợ anh bị bệnh liệt giường, anh lại không biết làm cơm, chỉ có thể dựa vào thức ăn bên ngoài kéo dài hơi tàn..."
Lâm Hành trợn mắt ngoác mồm, không dám tin tưởng câu nhạo báng này dĩ nhiên xuất phát từ Nam Úc Thành luôn luôn nghiêm túc lạnh lẽo cứng rắn. Điều này làm cho Lâm Hành trong nháy mắt cho là người trước mặt này có phải là... bị một số vật kỳ quái nhập vào hay không.
Thấy cái phản ứng này của cậu, Nam Úc Thành nặn nặn mũi của cậu, cười nói: "Đứng lên đi, đi ăn cơm."
Lâm Hành thấy anh tựa hồ tâm tình rất tốt, cũng không xoắn xuýt chuyện lúc trước, quyết định tạm thời gác lại mấy chuyện phiền toái, bình an hưởng thụ một chút thế giới hai người.