Edit: Winterwind
Lâm Hành đem nội dung Lữ Mộng Dĩnh kể cho cậu đơn giản thuật lại một lần. Sau khi Nam Úc Thành nghe xong, cũng không phản ứng gì, chỉ kéo Lâm Hành đi ra bên ngoài, Dương Dương thấy vậy cũng vui vẻ đuổi tới
Nam Úc Thành quay lại lườm Dương Dương một cái: "Tới đây làm gì, qua bên kia chờ."
"Ồ." Dương Dương lúng túng gãi gãi lỗ tai, thành thật đi qua.
Thấy Dương Dương đi xa, Nam Úc Thành mới nói: "Em nhớ tới lúc trước ở nhà anh cho em xem báo cáo kiểm tra thi thể không?"
"Nhớ tới." Lâm Hành nói.
"Cánh tay Trương Vĩ bị chặt đứt vẫn không tìm được." Nam Úc Thành nhìn một đoàn người vây quanh hiên trường cách đó không xa, ánh mắt sâu xa, thấp giọng nói: "Thế nhưng, vừa nãy ở trong miệng Hứa Lan Thạc, phát hiện ba ngón tay."
Lâm Hành hít vào một ngụm khí lạnh, lắp bắp nói: "Chẳng lẽ là..."
"Không rõ ràng. Còn phải lấy về so sánh một chút." Nam Úc Thành thở dài, buồn bực xoa xoa tóc của mình: "Anh là muốn hỏi em một chút, em có thể làm công việc này hay không?"
"A?" Lâm Hành ngẩn ra: "Có ý gì?"
"Em cũng thấy đấy, công ty của bọn em hiện tại ba ngày đã có hai người chết. Cấp trên của em cùng vụ án này tuyệt đối không tránh khỏi có quan hệ, để em ở đây anh thật sự không yên lòng." Nam Úc Thành nghiêm túc nói: "Càng khỏi nói còn có một Cố Kỳ Viễn ở bên cạnh vẫn luôn như hổ rình mồi. Vừa nghĩ tới em làm việc ở nơi, anh quả thực ngủ cũng không ngon giấc."
Lâm Hành nguyên bản nghe anh nói chuyện như vậy, thật là có chút bị thuyết phục, nhưng nghe đến cuối cùng lại cảm thấy người này không biết đang nói lộn xộn cái gì, tại sao lại nghĩ không đứng đắn như thế, liền trả lời: "Anh nghĩ cái gì đây, em và Kỳ Viễn chỉ là bạn bè."
"Anh biết chuyện này em không cần giải thích, anh tự có chừng mực." Nam Úc Thành xen lời hắn: "Em suy tính một chút, có được hay không?"
Với tính cách Nam Úc Thành, rất ít khi dùng thái độ khiêm nhường trưng cầu ý kiến như vậy. Lâm Hành nghe xong cũng là ngẩn ra. Lập tức tâm lý trở nên ấm áp, biết đến đối phương là bởi vì lo lắng cho cậu, rồi lại không nghĩ muốn hiện ra quá mức mạnh mẽ, bởi vậy mới trưng cầu ý kiến của mình.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Để em suy nghĩ một chút" Lại nói: "Anh mới vừa nói ở trong miệng Hứa Lan Thạc phát hiện ngón tay, đối với chuyện này, anh có ý kiến gì hay không?"
"Có. Rất nhiều." Nam Úc Thành nói, cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, ngược lại nói: "Em trước tiên đừng quan tâm chuyện này. Đêm nay anh phỏng chừng không về được, biết thế vừa nãy không mang em đi cùng." Nam Úc Thành nhìn xung quanh một lần, nhìn thấy cách đó không xa Dương Dương đang nhìn về phía bọn họ, liền đối với cậu ta vẫy vẫy tay, một bên quay lại nói cho Lâm Hành: "Anh để người mang em trở về."
Lâm Hành không chịu ngăn cản: "Không cần. Em muốn ở lại chỗ này."
Nam Úc Thành đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên bên cạnh xen vào một thanh âm lạnh như băng: "Tớ đưa cậu về."
Lâm Hành ngẩng đầu nhìn lên, dĩ nhiên là Cố Kỳ Viễn.
"Sao cậu lại tới đây?" Lâm Hành lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy mình hỏi quá ngu, nghệ sĩ của công ty mình nhảy lầu tự sát, làm người phụ trách cậu ta nhất định phải xuất hiện ở hiện trường. Vì vậy ngược lại nói: "Híc, không cần. Tớ ở lại chỗ này, không sao đâu."
"Không được." Nam Úc Thành cùng Cố Kỳ Viễn trăm miệng một lời. Hai người nói xong, liền cau mày nhìn nhau, lại rất nhanh dời tầm mắt, loại biểu tình khó chịu dĩ nhiên đặc biệt giống nhau.
Lâm Hành thấy, không rõ tâm lý vui một chút, suýt chút nữa bật cười. Cậu vội vã nhịn xuống, giả bộ nghiêm túc, còn muốn nói thêm cái gì, liền thấy Cố Kỳ Viễn đi tới kéo cậu một cái.
Lâm Hành bị cậu ta kéo lại, vội vã muốn tránh ra, có chút lúng túng nhìn Nam Úc Thành.
Ai biết Nam Úc Thành dĩ nhiên ôm ngực đứng ở một bên, một bộ dạng không hề bị lay động, nhàn nhạt đối với Cố Kỳ Viễn nói: "Làm phiền Cố tổng."
Cố Kỳ Viễn mặt không hề cảm xúc, lôi Lâm Hành kéo về xe của mình. Vừa vặn Dương Dương nghe lệnh Nam Úc Thành chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng này, kinh ngạc gãi đầu một cái, xoay người xin chỉ thị Nam Úc Thành.
Lâm Hành nhìn, không thể làm gì khác hơn là lúng túng hướng Dương Dương phất phất tay, xem như là nói lời từ biệt.
Bị Cố Kỳ Viễn một đường lôi kéo lên xe, Lâm Hành cũng không có ý định giãy giụa, đàng hoàng ngồi vào trong xe.
Cậu cũng nghĩ rõ, mình ở lại nơi đó xác thực không giúp được gì, còn có thể khiến Nam Úc Thành phân tâm, không bằng trở lại nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chờ Nam Úc Thành có thời gian rảnh rỗi, hỏi lại hỏi tình huống cụ thể.
Thế nhưng, lần thứ hai cùng Cố Kỳ Viễn đơn độc ở chung, Lâm Hành tâm lý vẫn cứ có chút thấp thỏm.
Ánh mắt liếc vài lần Cố Kỳ Viễn im lặng không lên tiếng lái xe, Lâm Hành lúng túng nghĩ muốn tìm đề tài để nói, nhưng lại cảm thấy không biết nên nói cái gì.
Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Hành cẩn thận nói: "Con búp bê quỷ đâu rồi?"
Cố Kỳ Viễn mắt nhìn thẳng lái xe, lạnh lùng nói: "Ở nhà ngủ."
Lâm Hành lập tức tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh khủng bố quỷ dị, không nhịn được rùng mình một cái: "Nó... Nó cũng cần ngủ?"
"Ừ, thường thường ngủ một giấc chính là mấy ngày." Cố Kỳ Viễn rẽ vào đường khác, từ từ lái vào chung cư nhà Nam Úc Thành. Lâm Hành lúc này mới ý thức được, không có mình dẫn đường, cậu ta dĩ nhiên trực tiếp lái tới!
"Cậu làm sao tìm được đến tới đây?" Lâm Hành kinh ngạc nói.
Cố Kỳ Viễn không hé răng, tay cầm tay lái lại nắm thật chặt, đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Đợi một hồi lâu, mới nghe cậu ta trầm giọng nói: "Tớ thường xuyên đến nơi này."
Câu trả lời này ông nói gà bà nói vịt, Lâm Hành nhất thời không có nghe hiểu. Cố Kỳ Viễn cũng không giải thích.
Đến dưới nhà, Cố Kỳ Viễn đem xe dừng hẳn, lại không có nửa điểm ý tứ muốn xuống xe. Lâm Hành thật không tiện tự mình đi trước, chỉ có thể cùng cậu ta ngồi bên trong xe.
Cố Kỳ Viễn một tay để lên trên tay lái, mở cửa sổ xe. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vào, khiến Lâm Hành đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.
Cậu bỗng nhiên nói: "Kỳ Viễn, cậu có chuyện gì muốn nói cho tớ biết hay không?"
Cố Kỳ Viễn ngẩn ra. Cậu ta quay đầu nhìn Lâm Hành một cái, bên trong buồng xe mờ tối Lâm Hành không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, chỉ cảm thấy cậu ta tựa hồ có hơi kinh ngạc, vì vậy liền giải thích: "Úc Thành kỳ thực rất sớm đã nói cho tớ biết. Anh ấy nói với tớ gốc gác của cậu rất phức tạp, vượt qua sự tưởng tượng của tớ, thế nhưng tớ trước sau không tin, dù sao chúng ta từ nhỏ đã ở cùng nhau, tớ tự cho là đã rất hiểu cậu. Mãi đến tận khi tớ gặp được con rối quỷ kia... Tớ mới biết, e rằng, tớ vốn cho là toàn bộ, đối với cậu mà nói chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi."
"Tớ cũng không có ý trách cậu. Tớ tin tưởng cậu không nói cho tớ, nhất định là có lý do của mình. Tớ cũng không miễn cưỡng. Thế nhưng... Tớ hi vọng cậu vẫn có thể coi tớ là anh em tốt của cậu, không quản phát sinh chuyện gì, tớ đều nguyện ý ủng hộ cậu." Lâm Hành thành khẩn nói xong, liền quay đầu đi nhìn bóng đêm tăm tối ngoài cửa sổ. Nói ra hết như vậy làm cho cậu cảm thấy được trong lòng rất yên tĩnh, cậu cũng không để ý Cố Kỳ Viễn trả lời, bởi vì đối với Lâm Hành mà nói, vô luận sau này Cố Kỳ Viễn muốn đi con đường như thế nào, cho dù sau này mỗi người đi một ngả, còn tiếp tục đồng hành, đều sẽ không ảnh hưởng đến địa vị của cậu ta trong lòng mình.
Cố Kỳ Viễn nghe xong, trầm mặc một hồi. Ngón tay ở trên vô lăng vô ý thức vuốt ve, như là đang suy tư cần phải làm sao trả lời.
Qua hồi lâu, hắn mới nói giọng khàn khàn: "Tớ
cũng không phải tận lực giấu cậu."
Lâm Hành quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu ta, đợi cậu ta tiếp tục.
Cố Kỳ Viễn thật dài thở ra một hơi, ngửa mặt dựa vào trên ghế, nhìn chằm chằm nóc xe.
Cậu ta trầm ngâm chốc lát, ngược lại nói: "Tớ nói cho cậu nghe về bối cảnh nhà tớ một chút."
Lâm Hành gật gật đầu. Mặc dù đối với nhà họ Cố, cậu tự nhận là đã vô cùng biết rõ, nhưng nhìn bộ dạng Cố Kỳ Viễn, cũng biết "bối cảnh" trong miệng Cố Kỳ Viễn hoàn toàn khác với "bối cảnh" cậu nhận thức mười năm. Vì vậy liền tập trung chú ý, thành thật lắng nghe.
"Kỳ thực nhà họ Cố lẽ ra không nên có họ Cố, dòng họ sớm nhất chính là họ Phong. Tớ đã từng tìm đọc qua tư liệu trong nhà, đại khái là từ , năm trước lưu truyền xuống. Từ thời cổ bắt đầu, nhà họ Phong vẫn qua lại hai giới âm dương, thông qua một ít thủ đoạn thu được sức mạnh từ cõi âm, dùng thứ đó để củng cố thế lực gia tộc. Lúc khởi đầu, bởi vì niên đại chiến loạn, bách tính trôi giạt khấp nơi, nhà họ Phong thu được sức mạnh làm cho bọn họ có thể tự vệ ở trong thời loạn, không đến nỗi bị tàn sát hầu như không còn. Nhưng mà lâu dần, loại sức mạnh này mang tới chỗ tốt, cũng quen thuộc lợi dụng loại sức mạnh này, dần dần nội bộ nhà họ Phong có rất nhiều người nội tâm bành trướng không có mức độ thoả mãn.
Vào lúc này, trong gia tộc liền xuất hiện phân hoá.
Có một phần người đưa ra ý kiến muốn lợi dụng loại sức mạnh này đến cải tạo toàn bộ thế giới, bọn họ phi thường cực đoan sáng tạo ra một nhóm "Quỷ", loại "Quỷ" này chính là con búp bê quỷ cậu mang cho tớ lúc trước. Đúng, đừng ngạc nhiên, chính là con búp bê kia, nó đã sống gần tới một ngàn năm.
Sự công kích cùng lực sát thương của bọn nó đều phi thường mạnh mẽ, đồng thời không có cách nào bị tiêu hủy, một khi bị quấn lấy, chính là vô cùng vô tận, không chết không thôi. Bọn họ lợi dụng "Quỷ" vào năm đó ngang dọc bừa bãi tàn phá, giết hại rất nhiều người, đưa tới rất nhiều người trả thù.
Tuy rằng vào lúc đó, nhà họ Phong tu luyện thuật âm dương đã đạt đến đỉnh điểm, nhưng là vẫn có rất nhiều cao thủ rải rác ẩn giấu ở dân gian, bọn họ đối với hành vi của nhà họ Phong cực độ bất mãn, vì bọn họ liền lập kế hoạch phản công lại nhà họ Phong. Lần đó, nhà họ Phong tổn thất nặng nề, về sau trong một quãng thời gian rất dài, đều ở trong trạng thái thất bại hoàn toàn.
Lại qua rất nhiều năm, nhà họ Phong nghỉ ngơi lấy sức, dần dần khôi phục. Vào lúc này, thì có một nhóm người, đưa ra ý kiến trả thù nhóm người phản công đó.
Nhóm người này chính là người lúc trước đã sáng tạo ra quỷ. Nhiều năm nghỉ ngơi như vậy, cũng không có bình phục dã tâm của bọn họ, trái lại làm cho bọn họ càng thêm tôn trọng sức mạnh, chạy theo sức mạnh cũng đạt tới một loại mức độ điên cuồng.
Thế nhưng một phần khác của nhà họ Phong, lại đối với chuyện này bày tỏ cường liệt phản đối. Bọn họ đưa ra, nếu như không phải là bởi vì những người này sáng lập "Quỷ", căn bản sẽ không phải hứng chịu một hồi diệt vong lúc trước. Làm sao có khả năng mặc kệ nhóm người kia tiếp tục làm chuyện như vậy.
Hai phái tranh chấp dần dần phát triển đến tột độ gay cấn, cuối cùng dẫn tới tự giết lẫn nhau.
Lúc đó chủ nhà họ Phong tính cách nhu nhược, sự tình đến mức độ này, người đó cũng không cách nào làm ra quyết định hữu hiệu. Cuối cùng hai phái người triệt để trở mặt, quyết định ở riêng.
Bởi vì lập trường bất đồng, thêm vào lâu dài đối lập. Nhà họ Phong rất nhanh phân thành hai gia tộc, một trong số đó chính là "Nhà họ Cố."
Hết!