Edit: Winterwind
Đây là lần thứ hai Lâm Hành đối mặt với thi thể.
Khác với lần trước cùng với Nam Úc Thành đi thăm dò hiện trường vụ án, lần này cậu chỉ có một mình đối mặt với cảnh tượng như vậy, hơn nữa còn ở vào tình thế như vậy.
Cực độ khiếp sợ và sợ hãi khiến Lâm Hành trong nháy mắt nhìn thấy thi thể Trương Vĩ không có cách nào làm ra bất kỳ phán đoán cùng quyết định gì, cậu chỉ là cứng ngắc đứng tại chỗ, không nhúc nhích, bảo trì như vậy đại khái khoảng năm phút đồng hồ. Mãi đến tận khi Quế Kỳ chờ ở trong thang máy, thấy Lâm Hành sau khi vào phòng thật lâu không có động tĩnh, không nhịn được lấy dũng khí theo lại đây. Quế Kỳ đến mới khiến Lâm Hành từ từ lấy lại tinh thần.
"Anh ở nơi này làm cái gì? Mau ra đây!" Quế Kỳ đứng ở cạnh cửa, đối với Lâm Hành phất tay, thấy Lâm Hành không có động tĩnh, cô nhìn xung quanh một chút, chuẩn bị đi vào cửa kéo Lâm Hành đi.
"Đừng nhúc nhích." Lâm Hành khàn giọng nói: "Không nên vào, đi ra ngoài."
Lâm Hành cũng không nguyện ý để Quế Kỳ thấy cảnh này, cậu lấy lại bình tĩnh, quay người đi tới bên cạnh Quế Kỳ, tự hỏi phải làm như thế nào không để cho đối phương khủng hoảng nói ra chuyện này.
Vào lúc này, điện thoại di động Lâm Hành vang lên.
Cậu cầm lên vừa nhìn, dĩ nhiên là Cố Kỳ Viễn.
Kỳ Viễn vào lúc này gọi điện thoại cho cậu làm cái gì? Lâm Hành ngẩn ra, thế nhưng tại thời khắc như vậy nhận được điện thoại của bạn tốt, không thể nghi ngờ là một sự tình khiến người ta an tâm. Cậu đem Quế Kỳ kéo ra ngoài cửa phòng, đóng cửa lại, sau đó mới nhận điện thoại.
"Cậu ở đâu?" Cố Kỳ Viễn âm thanh rất rõ ràng, tựa hồ là đang ở trong hoàn cảnh an tĩnh, Lâm Hành thậm chí có thể nghe đến tiếng bước chân của cậu ta, cậu ta đang nhanh chóng bước đi.
"Tớ còn ở công ty." Lâm Hành rất nhanh nói: "Nơi này đã xảy ra chút chuyện, cậu ——" Lâm Hành vốn là muốn nói cho Cố Kỳ Viễn chuyện phát sinh ở nơi này, sau đó chờ cúp điện thoại cậu lập tức sẽ báo cảnh sát. Nhưng mà lời còn chưa nói hết, Cố Kỳ Viễn liền xen vào lời cậu: "Tớ bây giờ đang ở công ty, mới từ văn phòng cậu đi ra, cậu đang ở đâu?"
"Tớ ở trên lầu, " Cậu dừng một chút, nói rằng: "Tớ không biết cậu có biết người tên là Jason hay không.... Tớ đang ở phòng làm việc của anh ta."
"Jason?" Cố Kỳ Viễn hơi kinh ngạc, "Tớ đi ngay đây." Nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Hành cầm điện thoại di động, tự hỏi cậu có nên lập tức báo cảnh sát hay không. Nhưng nếu như muốn bảo cảnh sát, cảnh sát hỏi cậu phải trả lời thế nào?
Mười phút trước mình và Quế Kỳ ở dưới lầu phòng làm việc, còn hỏi Trương Vĩ có muốn lên lầu kiểm tra công tắc nguồn điện hay không, sau mười phút thi thể của Trương Vĩ được phát hiện trong căn phòng này, đồng thời nhìn bộ dạng tựa hồ đã chết rất lâu.
Chuyện này vô luận từ góc độ nào tựa hồ cũng nói không thông, báo cảnh sát tựa hồ cũng không phải một biện pháp tốt.
Lâm Hành nghĩ tới đây, trong đầu bỗng nhiên linh quang lóe lên, sau khi phản ứng lại cậu lập tức thầm mắng mình ngu ngốc, cậu cư nhiên quên mất còn có Nam Úc Thành!
Cậu lập tức bấm điện thoại Nam Úc Thành. Thời gian này Nam Úc Thành vẫn chưa có ngủ, bởi vậy Lâm Hành gọi đi rất nhanh liền được kết nối.
"Làm sao vậy?" Nam Úc Thành hỏi.
"Anh bây giờ có thể tới công ty tôi một chuyến hay không, " Lâm Hành vừa nói, một bên nhìn lại thang máy bên kia, vừa vặn cửa thang máy vừa mở ra, Cố Kỳ Viễn từ bên trong đi ra. Cậu
đối với điện thoại nhanh chóng nói: "Nơi này có một đồng nghiệp vừa chết, tình huống phi thường quỷ dị, hẳn là vụ án của anh."
Nam Úc Thành trầm ngâm một chút, nói: "Cậu bây giờ đang ở cùng ai?"
"Cùng Quế Kỳ, còn có..." Lâm Hành nói đến một nửa, liền thấy Cố Kỳ Viễn chạy tới trước mặt cậu, hỏi: "Cậu đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
Bởi vì bốn phía phi thường yên tĩnh, trên hành lang lại có chút trống trải, bởi vậy Cố Kỳ Viễn vừa lên tiếng hỏi, Nam Úc Thành ở đầu bên kia điện thoại liền nghe được thanh âm của cậu ta, Nam Úc Thành nhanh chóng nói: "Tôi biết rồi, tới ngay."
Cố Kỳ Viễn đến khiến Lâm Hành không khỏi thả lỏng. Cậu thấy Cố Kỳ Viễn, trong tay đối phương đang cầm một phần tư liệu, phỏng chừng chính là vì lấy đồ vật nên giờ này vẫn còn xuất hiện ở công ty, Cậu hít sâu một hơi, nắm chặt điện thoại di động, trầm giọng nói: "Trương Vĩ ban tuyên truyền..." Nói tới chỗ này, Lâm Hành dừng lại, cậu khoa tay một chút: "Chết ở bên trong."
"Ai ai ai... Ai chết?" Từ khi vừa mới bắt đầu Quế Kỳ vẫn không làm rõ tình hình bị lời nói của Lâm Hành làm cho ngạc nhiên, cô đầu tiên là nhìn vào trong căn phòng, lại nhìn Cố Kỳ Viễn, cuối cùng đưa mắt cố định trên người Lâm Hành: "Anh, anh tận mắt thấy?!"
"Đúng thế." Lâm Hành thở dài: "Cho nên vừa nãy tôi không cho cô đi vào."
"Nhưng là..." Quế Kỳ đột nhiên run lên một cái, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: "Thế nhưng không phải chúng ta mới vừa cùng anh Trương nói chuyện sao?"
"Việc này tôi cũng rất hiếu kì." Lâm Hành cau mày nói: "Tôi vừa nãy gọi điện thoại cho một người bạn, anh ấy là cảnh sát, lập tức sẽ tới."
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì?" Cố Kỳ Viễn nhíu mày, một mặt nói, một mặt liền đi đẩy cánh cửa kia. Lâm Hành muốn ngăn cản, suy nghĩ một chút liền thu tay về, chỉ là nói: "Cậu... Chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Cố Kỳ Viễn liếc mắt nhìn cậu, không lên tiếng, động tác cũng không ngừng, đẩy cửa ra đi vào.
Cậu ta đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng một lần, sau đó đi phía trước một bước, muốn đến gần xem, bước chân mới vừa bước ra, cậu ta liền lui về đến, đi ấn công tắc điện trên tường.
"Không ——" Lâm Hành đang muốn nói "Vô dụng thôi, đang cúp điện mà." Liền thấy ánh đèn trên đỉnh đầu dĩ nhiên sáng lên, tia sáng ấm áp chiếu sáng cả phòng, trong nháy mắt liền đem bầu không khí kinh dị xua tan hơn nửa.
Lâm Hành kinh ngạc nhìn đèn sáng lên, lẩm bẩm: "Không phải..."
Cố Kỳ Viễn nhìn lướt qua Quế Kỳ bên cạnh còn đang run rẩy, hơi nheo mắt: "Tôi vừa nãy muốn hỏi, hai người tại sao không bật đèn?"
"Vừa nãy đột nhiên cắt điện, tớ tưởng đứt cầu dao. Cho nên liền lên lâu kiểm tra, không nghĩ tới lại gặp phải việc này." Lâm Hành vẫn là không nghĩ ra: "Nhưng là tại sao hiện tại lại cơ điện? Lẽ nào chỉ là bị cúp điện? Nhưng lúc ở trong thang máy rõ ràng vẫn bị tắt điện a."
Cố Kỳ Viễn không trả lời, hắn đi thẳng tới phía sau cái bàn, nhìn thi thể Trương Vĩ quan sát một hồi.
"Lần cuối cùng cậu nhìn thấy anh ta là ở dưới lầu?" Cố Kỳ Viễn hỏi.
"Đúng, lúc đó vừa cắt điện, tôi và Quế Kỳ còn hỏi anh ta có muốn cùng chúng tôi lên lầu hay không, anh ta nằm nhoài trên bàn, tôi không thấy rõ bộ dạng anh ta, thế nhưng thoạt nhìn rất mệt mỏi. Tôi cho là do anh ta quá buồn ngủ, nên không làm phiền nữa. Nhưng tôi có thể bảo đảm, lần cuối cùng tôi nhìn anh ta, đến khi thi thể xuất hiện ở đây, thời gian không tới mười phút.
Cố Kỳ Viễn trầm ngâm một chút, hỏi: "Tôi vừa nãy từ văn phòng mấy người đi ra, trở lại nơi này, chỉ dùng phút, tại sao hai người lại dùng thời gian dài như vậy?"
Lâm Hành liền đem sự tình gặp trước cửa thang máy nói cho Cố Kỳ Viễn, Cố Kỳ Viễn sau khi nghe xong chân mày nhíu chặt hơn. Hắn trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nói: "Lữ Mộng Dĩnh đâu?"
"A?" Lâm Hành ngẩn ra, liên tiếp chuyện kéo đến làm cho cậu quên mất bên trong toà nhà này còn có người khác ở đây, cậu sửng sốt một chút, rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại: "Lúc trước ở dưới lầu tiến vào thang máy, hình như tôi thấy cô ta đang đứng ở cửa phòng làm việc của chúng tôi..."Nói tới chỗ này, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Kỳ Viễn: "Chẳng lẽ là...?"
Đối với suy đoán của Lâm Hành, Cố Kỳ Viễn không có phát biểu cái nhìn. Chỉ là lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại. Điện thoại rất nhanh được nhận, bởi vì cảnh vật xung quanh phi thường yên tĩnh, Lâm Hành có thể rõ ràng nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lữ Mộng Dĩnh: "Cố tổng."
"Cô bây giờ ở nơi nào?" Cố Kỳ Viễn nói.
"Tôi ở siêu thị dưới lầu công tu mua vài món đồ, có chuyện gì không?"
"Cô lập tức tới đây, tôi ở phòng làm việc của Jason. Trương Vĩ của tổ cô chết rồi." Cố Kỳ Viễn nói xong, không chờ Lữ Mộng Dĩnh phản ứng liền cúp điện thoại, lấy điện thoại di động đứng tại chỗ trầm ngâm.
Lâm Hành không nhịn được hỏi: "Tiếp theo làm sao bây giờ? Phải báo cảnh sát?"
"Cậu không phải đã kêu Nam Úc Thành sao?" Cố Kỳ Viễn nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, ánh mắt kia khiến Lâm Hành trong nháy mắt cảm thấy lúc đối phương nói ra câu nói này tâm lý phi thường khó chịu. Lâm Hành nghẹn một chút, quyết định đổi đề tài. Cậu quay đầu nhìn Quế Kỳ một chút, nhẹ giọng hỏi: "Bằng không cô về nhà trước đi?"
Quế Kỳ đột nhiên lắc đầu: "Không cần, tôi không dám một mình trở lại, tôi vẫn là ở chỗ này đi.
"Tôi gọi điện thoại gọi bảo vệ đến đưa cô trở lại." Cố Kỳ Viễn có chút không kiên nhẫn, Quế Kỳ còn muốn phản bác, nhưng nghĩ tới tiền lương của mình nắm giữ ở trong tay đối phương, nhất thời liền mất đi dũng khí phản bác ông chủ, chỉ có thể đáng thương trông mong nhìn Lâm Hành.
Lâm Hành cũng cảm thấy Cố Kỳ Viễn ý nghĩ không sai, dù sao để một cô gái ở lại chỗ này cũng không có bất kỳ sự giúp đỡ gì, không bằng để cô sớm một chút đi về nghỉ. Ngược lại công việc hôm nay cũng sắp hoàn thành rồi.
"Cô vẫn là trở về đi thôi. Nghỉ ngơi thật tốt." Lâm Hành nói, Cố Kỳ Viễn bên kia đã gọi xong điện thoại, nhàn nhạt nói: "Cô ở đây chờ hai phút, bảo vệ lập tức tới." Nói tới chỗ này, hắn dừng một chút, quay đầu nhìn Lâm Hành: "Lúc trước cắt điện, tại sai hai người không nghĩ tới gọi cho bảo vệ."
"Ế?" Lâm Hành trong đầu kinh ngạc một chút, tỉnh ngộ ra: "Đúng vậy. Lúc đó hoàn toàn không nghĩ tới cái này..."
"Bọn họ ở dưới lầu ngủ, hai người ở trên này dằn vặt đến dằn vặt đi, còn dằn vặt chết một mạng người, thực sự là..." Cố Kỳ Viễn buồn bực đi tới lui hai bước, "Tại sao cậu không thể ở yên một chỗ? Suốt ngày chạy khắp nơi mạo hiểm như thế?"
Lâm Hành bị cậu ta dạy bảo đến nói không ra lời, ngột ngạt đứng tại chỗ, cúi thấp đầu.
"Cậu không làm tôi lo lắng, thì sẽ không thoải mái đúng không." Cố Kỳ Viễn tức giận tổng kết.
Ba người đứng tại chỗ một hồi, Lữ Mộng Dĩnh liền cùng bảo vệ dưới lầu đồng thời vội vã chạy đến.
Sau khi bàn giao bảo vệ đem Quế Kỳ bình an đưa về nhà, Cố Kỳ Viễn quay người nhìn về phía Lữ Mộng Dĩnh.
Cho tới nay, người phụ nữ này luôn là trợ thủ đắc lực của hắn, thủ đoạn cùng năng lực làm việc của Lữ Mộng Dĩnh khiến Cố Kỳ Viễn an tâm không ít, trên nhiều khía cạnh, biểu hiện của cô làm cho không có người nào có thể xoi mói. Vậy mà lúc này, tóc của cô bởi vì chạy mà có vẻ hơi ngổn ngang, ánh mắt hoang mang, bước chân bất ổn, đứng ở trước mặt Cố Kỳ Viễn còn đang thở dốc, sắc mặt của cô trắng bệch, bình thường bộ dáng bình tĩnh ung dung hoàn toàn không còn, lúc trước coi như gặp phải tình huống cấp bách thế nào Cố Kỳ Viễn cũng chưa bao giờ thấy Lữ Mộng Dĩnh ở trong tình huống này.
Loại hoảng loạn này tựa hồ là bắt nguồn từ với sợ hãi.
Cô đang sợ hãi cái gì?
Cố Kỳ Viễn rũ xuống đôi mắt, suy tư.
"Cố tổng, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?" Lữ Mộng Dĩnh một bên thở dốc một bên hỏi, ánh mắt chuyển hướng về Lâm Hành đang đứng bên cạnh.
"Tự cô xem đi." Cố Kỳ Viễn chỉ chỉ bên trong căn phòng, không có nhiều lời.
Lữ Mộng Dĩnh nhìn Cố Kỳ Viễn, lại nhìn Lâm Hành, Lâm Hành đối với cô gật đầu. Cô hít một hơi, chậm rãi đi vào.
Chỉ liếc mắt nhìn, mặt của cô liền trở nên tái xanh, hai tay run rẩy, đỡ lấy bàn làm việc, sắc mặt tái nhợt đến cơ hồ như sắp ngất đi.
Lâm Hành thấy cô như vậy, không nhịn được đi lên trước muốn đỡ cô, lại bị Cố Kỳ Viễn kéo trở lại.
Cố Kỳ Viễn nhìn Lữ Mộng Dĩnh nói: "Trước lúc phát sinh ra án mạng, cô đang làm gì ở đâu?"
Lữ Mộng Dĩnh nhắm mắt, khó nhọc nói: "Khoảng thời gian này liên tục tăng ca, tôi có chút mệt, liền đi xuống lầu hít thở không khí. Sau khi đi ra ngoài, tôi chỉ nghĩ đến tất cả mọi người công tác trễ như vậy, chắc là bụng cũng đã đói, liền đi cho mua đồ ăn cho bọn họ. Thời gian này phía ngoài cửa hàng phần lớn đều đóng cửa, tôi tìm nửa ngày mới tìm được một cái siêu thị nhỏ, vừa mới tiến vào liền nhận được điện thoại của sếp."
Cố Kỳ Viễn gật gật đầu, còn muốn nói điều gì, lúc này liền thấy thang máy "Keng" một tiếng liền từ từ mở ra.
Nam Úc Thành mang theo mấy cảnh sát nhanh chân đi lại đây.