Edit: Winterwind
Nếu là bình thường, nghe thấy Lâm Phong Kỳ mất tích, Lâm Hành có lẽ còn có thể lo lắng một chút. Nhưng mà đặt ở trước mắt chuyện này, lại làm cho người ta khó có thể phân tâm cân nhắc vì cậu ta.
Nhưng mà Nam Úc Thành lại hiển nhiên không nghĩ như vậy, anh phân tích nói: "Tối hôm qua tôi ra ngoài tìm cậu, phát hiện cửa chính đã khoá, nhưng cửa sau lại mở. Tôi nhớ lúc mới tới đây, cửa sau bởi vì gần bờ sông, sợ buổi tối có người ra ngoài không cẩn thận rơi vào trong sông, cho nên bình thường đều khoá nó lại. Nhưng mà, hôm qua cố tình cửa sau lại không khoá, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi chú hai của cậu mới đi ra ngoài xa như vậy."
"Trùng hợp là, tôi có hỏi qua bảo vệ dưới lầu, ngày hôm qua lúc ban ngày, Lâm Phong Kỳ đã từng hỏi bảo vệ mượn chìa khoá cửa sau. Lúc đó bảo vệ rất kỳ quái, nhưng Lâm Phong Kỳ không muốn nhiều lời. Theo bảo vệ miêu tả, Lâm Phong Kỳ thần sắc hoang mang, rất khác với lúc bình thường." Nam Úc Thành nói tới chỗ này, nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái.
Lâm Hành nhẹ nhàng lắc lắc đầu, khẳng định nói: "Không phải cậu ta."
"Tối hôm qua lúc anh tắm, tôi nhìn thấy anh từ cửa chính đi ra ngoài." Lâm Hành nói: "Nếu anh ta có thể từ cửa chính đi ra ngoài, cần gì phải làm điều thừa đem cửa sau mở ra?"
"Lâm Phong Kỳ người này tuy rằng luôn luôn du thủ du thực, không làm việc đàng hoàng, thế nhưng anh ta không có lá gan làm chuyện xấu. Mẹ Lâm Phong Kỳ qua đời sớm, chú hai một tay nuôi lớn anh ta, hai cha con tuy rằng vẫn không quá hòa hợp, thế nhưng nói thế nào cũng là sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, anh ta không thể hại chú hai." Lâm Hành sắc mặt tái nhợt, chậm rãi nói: "Ngoài ra, còn có một chút. Sau mười hai giờ nhà sẽ đóng cửa, cửa trước và cửa sau đều sẽ bị khoá lại, chìa khoá hai cửa cũng khác nhau, Lâm Phong Kỳ lúc đó có hỏi bảo vệ muốn chìa khoá cửa sau, hẳn là bởi vì cửa sau thông ra một đoạn đường tương đối bí mật, không dễ dàng bị phát hiện, cho nên muốn trốn ra từ nơi đó. Thế nhưng lúc sau anh ta rời đi lại đi ra từ cửa chính. Vào lúc ấy cửa chính rõ ràng đã khoá, mà chiếc chìa khóa trong tay của anh ta lại là chìa khoá cửa sau, anh ta làm sao có khả năng từ cửa chính đi ra ngoài?"
"Ở giữa nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, khiến Lâm Phong Kỳ không có dự liệu quyết định chuồn trước đi trước. Xảy ra chuyện này, làm cho anh ta không thể không thay đổi kế hoạch của mình, ngược lại từ cửa trước rời đi. Đồng thời, sau khi anh ta rời đi không tới mười phút, chú hai lại từ trong phòng xông ra ngoài. Lúc chú xuống lầu, cửa trước đã khoá lại, cửa sau lại mở, bởi vậy chú hai từ cửa sau rời đi."
"Như vậy này lại có một vấn đề. Lúc Lâm Phong Kỳ rời đi, tôi tận mắt thấy anh ta ra ngoài từ cửa trước, hơn nữa cửa trước phải khoá từ bên trong mới khoá lại được, nói cách khác cho dù anh ta làm như thế nào cũng không thể khoá cửa được. Như vậy, sau khi anh ta rời đi, là ai trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã khoá cửa trước vào, thậm chí còn tận lực mở cửa sau?! Người làm chuyện này, là vô tình hay cố ý? Nếu như có ý định, người đó làm sao biết chú hai trong thời gian đó lại phát điên đột nhiên từ trong phòng lao ra?!"
Lâm Hành nói liên tiếp ý nghĩ, tâm tình có chút kích động. Cậu bình phục một chút tâm tình, liền thấy Nam Úc Thành đang dùng một loại ánh mắt trước nay chưa từng có ngụ ý tán dương mình.
Cậu bị Nam Úc Thành nhìn có chút không dễ chịu, liền nghe Nam Úc Thành nói: "Phân tích không sai." Trong giọng nói, dĩ nhiên còn ngậm một nụ cười.
Lâm Hành nhìn người kia hơi giương lên khóe miệng, lập tức phản ứng lại anh ta là đang khảo nghiệm mình, lập tức có chút tức giận. Lâm Hành xoay quá mặt, không hé răng.
Nam Úc Thành nói: "Kỳ thực tối hôm qua cậu thấy Lâm Phong Kỳ rời đi, tôi cũng vừa hay ở trước cửa sổ buồng tắm nhìn thấy. Lời cậu vừa mới nói, cùng ý nghĩ của tôi không hẹn mà gặp. Thế nhưng trước khi tìm ra chứng cứ, bất luận một loại tính khả thi nào đều không thể loại trừ."
Lâm Hành gật gật đầu: "Ừ, tôi chỉ là đại khái suy đoán một chút. Tình huống cụ thể còn phải xem sau này có phát được chứng cứ quan trọng hay không."
Nam Úc Thành ngồi vào bên giường của cậu, chỉnh lại chăn cho cậu: "Cậu đối với thân phận hung thủ, có ý kiến gì hay không?"
Lâm Hành không có trả lời vấn đề của anh, suy tư một hồi, cậu hạ quyết tâm nói: "Tôi cần phải nói cho anh một chuyện, chuyện này quan hệ đến nhà tôi, là một bí mật không thể lôi ra ánh sáng."
Nam Úc Thành ánh mắt tối sầm lại, "Ừ" một tiếng.
Lâm Hành trù trừ, chậm rãi kể lại tin tức mình nghe được từ cuộc đối thoại của chú hai và cô út, cùng với nội dung mình nghe được từ ông chú nội. Sau khi nói, Lâm Hành lại đem suy nghĩ đại khái của mình nói một lần, nói xong, cậu nhìn Nam Úc Thành chờ đợi đối phương mở miệng.
Nam Úc Thành trầm mặc rất lâu, anh từ giường đứng lên, đi tới bên cửa sổ đi, liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, liền quay đầu lại.
Thân hình của anh cao to, đứng ở bên cửa sổ cơ hồ chặn lại hơn nửa ánh sáng phía bên ngoài. Từ góc độ Lâm Hành nhìn lại, anh đứng che khuất ánh sáng, đường viền gò má kiên nghị, anh nhíu lông mày lại, ánh mắt rất sâu, nhìn đôi mắt của anh, Lâm Hành không có cách nào giải thích tâm tình phức tạp của mình.
"Lúc trước tôi vẫn đang nghĩ, từ lúc mới bắt đầu sự kiện cái loa, đến bây giờ chú hai của cậu bị giết chết, trước sau thiếu hụt một mấu chốt liên kết lại tất cả mọi việc." Nam Úc Thành âm thanh rất nặng, lại phi thường vững vàng, không nhanh không chậm nói: "Chuyện cậu nói, vừa vặn chính là mấu chốt điền vào chỗ trống của tất cả sự kiện đó. Bởi vậy vụ án này đã rất rõ ràng."
"Mục đích của tên hung thủ này, có phải là vì báo thù."
Lâm Hành gật gật đầu: "Tôi cũng cho là như vậy. Lúc trước hung thủ làm một loạt hành vi, đều là muốn xây dựng một loại ảo giác người phụ nữ kia trở về báo thù chú hai, khiến chú hai sản sinh trong lòng áp lực rất lớn." Nói tới chỗ này, Lâm Hành cũng hơi nghi hoặc một chút: "Thế nhưng tôi vẫn không thể hiểu, tối hôm qua chú hai ở trong phòng, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao ông ấy lại đi ra ngoài?
Lẽ nào ông ấy chịu cảm giác tội ác quá sâu, nên mới lựa chọn tự sát?"
"Không thể nào là tự sát, trên người ông ta còn có vết thương khác." Nam Úc Thành quả quyết nói.
"Vết thương gì?" Lâm Hành truy hỏi.
"Ba tháng trước, án mạng ở đại học A, cậu còn nhớ vết thương trên cơ thể của thi thể không?" Nam Úc Thành nói.
"Nhớ tới." Lâm Hành phản xạ có điều kiện trả lời, vụ án kia khiến cậu ấn tượng quá sâu sắc, căn bản không cần thiết nhớ lại, Lâm Hành lập tức nghĩ tới. Hai nữ thi thể lúc đó, bởi vì Bạch Cầm cần dùng ngũ quan của nạn nhân để luyện chế ra một loại dược vật " tái tạo" lại bản thân, vì vậy đôi mắt và lỗ tai đều bị lấy đi, ngoài ra vụ án lúc đó còn có một câu đố chưa giải, trái tim của hai nữ thi thể cũng khó giải thích được bị lấy đi, đồng thời người lấy đi không phải Bạch Cầm.
Nghĩ đến vụ án đó, Lâm Hành chấn động mạnh một cái, ngẩng đầu lên bất khả tư nghị nhìn Nam Úc Thành: "Chẳng lẽ là người kia?!"
"Đúng." Nam Úc Thành sắc mặt rất nặng, lại tránh được tầm mắt Lâm Hành, ánh mắt có chút lấp loé: "Trong vụ án đó, từ đầu tới đuôi người đó không có giết người, chỉ là lấy đi trái tim của nạn nhân. Lần này, người kia lại xuất hiện, thế nhưng hung thủ đến tột cùng có phải là người kia hay không, tạm thời còn không có cách nào phán đoán."
Sau lưng Lâm Hành đột nhiên nổi lên một trận cảm giác mát mẻ. Cái người lấy đi trái tim, vì cái gì lại đến nơi xa xôi này? Đồng thời trùng hợp cậu lại ở đây?! Người này đến tột cùng có lai lịch gì, chú hai có phải là... gặp bị người kia giết chết hay không? Nếu như là vậy, tại sao người đó muốn giết chết chú hai? Động cơ của người kia là gì?
Nếu như không phải, thế giới nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có người bất ngờ tử vong, tại sao người kia lại cố tình tới nơi này?!
Lẽ nào... Lâm Hành nghĩ tới đây, thân thể run lên, thế nhưng vẫn là không nhịn được tiếp tục suy nghĩ tiếp:
Lẽ nào, người này đi cùng cậu tới đây?"
"Cậu trước tiên không phải nghĩ nhiều. Chuyện này chỉ là một suy luận đại khái, tình huống cụ thể phải chờ pháp y khám nghiệm, mới có thể phán đoán." Thấy Lâm Hành sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi run lên, Nam Úc Thành đi tới trước mặt cậu, cúi người vén lên tóc mái che trán của Lâm Hành. Động tác của anh ôn nhu trước nay chưa từng có, khiến tâm tình khủng hoảng của Lâm Hành dần dần bình phục.
Nam Úc Thành nói: "Cậu nghỉ ngơi thật tốt. Đêm nay tôi dự định đi phòng của chú hai cậu nhìn xem, xem có gì khác thường hay không, phòng của ông ấy đã được cảnh sát cách ly. Tôi ở bên ngoài nghỉ ngơi, không tiện tiết lộ thân phận, lúc đó tôi đi xem, sẽ nói cho cậu biết."
Lâm Hành một phát bắt được tay anh, kiên định nói: "Tôi cùng đi với anh."
"Cậu cần nghỉ ngơi, đừng nghịch." Nam Úc Thành khuyên nhủ: "Lại nói, cậu đi trái lại vướng chân vướng tay. Hai người đàn ông ở trong phòng chạy tới chạy lui, cậu cho rằng người bên ngoài mù hết à?"
Lâm Hành lại không buông tay, khoảng thời gian này tới nay, trong lòng cậu trước sau mơ hồ nấn ná cảm giác bất an, điều này làm cho cậu bức thiết muốn biết tất cả âm mưu chân tướng phía sau lưng những thứ này. Cậu thậm chí dùng một chút giọng nũng nịu, bất mãn nói: "Không quản, tôi nhất định phải đi!"
Nam Úc Thành có chút giận dữ, anh thấy bộ dạng tội nghiệp của Lâm Hành. Hít sâu mấy hơi, mới nói: "Tại sao nhất định phải đi, cho một lý do."
"Anh có nghĩ tới hay không, nếu như cảnh sát điều tra vụ án này, bọn họ tra được cái chết của chú có liên quan đến tới cái chết của người phụ nữ năm đó, trước tiên anh thử đoán người có động cơ giết người nhất, là ai?" Lâm Hành nhìn chăm chú Nam Úc Thành, ánh mắt kiên định, cậu không chờ Nam Úc Thành mở miệng, liền cho ra đáp án: "Là cha tôi."
"Tuy rằng cha tôi không ở đây, thế nhưng lực lượng cảnh sát cũng có thể sẽ hoài nghi ông ấy thuê sát thủ giết người. Dù sao tính đến hiện nay, người có động cơ giết người nhất, là cha tôi. Tôi không muốn ông ấy bị hiềm nghi." Lâm Hành nói xong, liền nhìn Nam Úc Thành, trong mắt có chút khẩn cầu. Cậu lắc lắc cánh tay Nam Úc Thành, không nói gì.
Nam Úc Thành bị cậu nhìn không có biện pháp, không nhịn được "Hừ" một tiếng, "Nếu như tối nay bị phát hiện, tôi liền đem cậu ra nộp cho cảnh sát."
Lâm Hành nở nụ cười, lộ ra hai hàng hàm răng trắng noãn: "Được!"
Hai người đạt thành thỏa thuận, Lâm Hành tâm lý tạm thời đem chuyện này thả xuống, quyết định trước tiên nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nam Úc Thành thì lại đi ra ngoài cùng lực lượng cảnh sát phía ngoài tìm hiểu tin tức, xem vụ án có tiến triển hay không.
Lâm Hành một thân một mình ở trong phòng, đang chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên bên gối điện thoại di động vang lên.
Cậu cầm lên vừa nhìn, người gọi điện là cha mình.
Chuyện của chú hai Lâm Hành cũng là mới vừa mới biết được, mà ở trong tiềm thức của cậu cũng không có dự định lập tức đem chuyện này nói cho cha. Thứ nhất là bởi vì cha đang ở nước ngoài, nói cho đối phương biết cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, thứ hai là vụ án này có liên quan tới người phụ nữ lúc trước, thân phận hung thủ còn không rõ, mà chắc chắn cha và người phụ nữ kia không tránh khỏi quan hệ, tùy tiện để cha trở về, không hẳn là một chuyện tốt.
Nghĩ tới đây, cậu đã tìm được đáp án, tắt điện thoại của cha, đồng thời cũng tắt điện thoại di động.
Tạm thời trước tiên như vậy đi. Lâm Hành thấp thỏm nghĩ, còn về sau cha làm sao trừng trị chính mình, vậy cũng chỉ đi một bước rồi nghĩ tiếp.
Cậu thật sự không nói láo, so với việc cuối cùng bị cha vạch trần, không bằng căn bản không nhận điện thoại.
Lâm Hành như vậy yên lặng an ủi chính mình.