Trước ngày quốc khánh là sinh nhật Lý Thịnh Nam, Lý Thịnh Nam vốn định mời Trương Hoàn, nhưng nghĩ Thẩm Trường Ninh cũng đến nên đành thôi. Cô chưa biết thật ra Thẩm Trường Ninh đã biết chuyện, chỉ nghĩ Trương Hoàn dọn khỏi nhà Thẩm Trường Ninh là vì muốn từ bỏ hắn, không muốn anh lại tiếp tục thắt cổ trên cái cây lệch tán Thẩm Trường Ninh nữa.
Nhưng cô không thể thắng nổi đồng chí Tiểu Hạ ra vẻ thông minh được, cũng không biết mắt nào của cậu nhìn ra Lý Thịnh Nam với Trương Hoàn có gì đó, lúc vào xin ký tên còn cười hì hì nói với Trương Hoàn: “Chủ nhiệm Trương, cuối tuần này là sinh nhật dì nhỏ em đó.”
Trương Hoàn vừa nhìn cái nụ cười ngớ ngẩn đó của Tiểu Hạ là biết chắc tên ngốc này nghĩ đi đâu rồi, anh không muốn phí lời nhưng vẫn hỏi rõ ngày muốn mời Lý Thịnh Nam ăn bữa cơm. Tặng quà gì là một vấn đề khó, anh nghĩ một lúc quyết định nhắn tin nhờ Lê Sinh tư vấn rượu.
‘Tặng rượu gì cho con gái thì tương đối tốt? Làm quà sinh nhật, quan hệ cũng không tệ lắm.’
Lê Sinh trả lời ngay lập tức, ‘Blossom of Paris, chai lớn thiết kế đẹp, con gái thích uống.’
‘Ở đâu có bán?’
‘Bạn tôi có, để tôi bảo cậu ta đưa tới cho cậu.’
Trương Hoàn cảm động không thôi, đồng chí Lê Sinh thật sự là người bạn đáng mến. Chọn xong quà, Trương Hoàn mới gọi điện cho Lý Thịnh Nam, hẹn cô trưa ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm.
Trùng hợp làm sao, Thẩm Trường Ninh cuối tuần phải đi công tác, không thể tham gia tiệc sinh nhật của Lý Thịnh Nam, cũng tính mời Lý Thịnh Nam ăn bữa cơm. Bởi vì tính chất công việc của Lý Thịnh Nam đặc thù, rất ít thời gian rảnh, cho nên hắn không gọi điện hẹn trước, nên lúc đến bệnh viện bắt gặp Trương Hoàn đi cùng Lý Thịnh Nam.
Cả ba người đều sửng sốt.
Lý Thịnh Nam phản ứng trước, hỏi Thẩm Trường Ninh, “Sao cậu lại tới đây?”
Thẩm Trường Ninh nhìn thấy vẻ mặt không muốn thấy mình xuất hiện ở đây của Lý Thịnh Nam thì dở khóc dở cười, giơ cái túi trong tay lên nói, “Ngày mai tôi đi công tác, đến mời chủ nợ ăn bữa cơm sinh nhật sớm.”
Khoảnh khắc Thẩm Trường Ninh xuất hiện, cả người Trương Hoàn gần như ngay lập tức trở nên cứng ngắc, ánh mắt dán chặt trên đất không biết đang nghĩ cái gì. Lý Thịnh Nam không để ý nói: “Đúng lúc Trương Hoàn cũng mời tôi đi ăn, ba chúng ta đi cùng nhau đi?”
Trương Hoàn đang định nói bên đơn vị có việc về trước, lại nghe thấy Thẩm Trường Ninh đáp lời: “Được đấy, Trương Hoàn đi cùng đi, nếu không tôi sợ Lý Thu Thủy không cho tôi ăn mất.”
Đã nói vậy rồi, Trương Hoàn cũng không tiện từ chối, chỉ có thể cúi đầu đi theo sau, đến nơi thì cúi đầu ăn cơm. Thẩm Trường Ninh nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng cảm thấy chua xót, ăn cũng không có mùi vị gì, hắn múc một chén canh gà, đưa tới trước mặt Trương Hoàn nói, “Nếm thử món này xem, canh rất thơm.”
Trương Hoàn ấp úng nói, ‘Cảm ơn’, vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Ăn được một nửa, Thẩm Trường Ninh ra ngoài nghe điện thoại, tín hiệu ở trong phòng không được tốt, lúc quay lại thì chỉ thấy một mình Lý Thịnh Nam, hắn cau mày hỏi: “Cậu ấy đâu?”
Lý Thịnh Nam vẫn đang tập trung ăn cua, đầu không thèm ngẩng lên, trả lời: “Nói có việc đi trước rồi.”
Thẩm Trường Ninh thế mới biết, Trương Hoàn không muốn, hoặc là nói không dám gặp mình.
Lý Thịnh Nam ăn cua xong, lau tay, lại hỏi: “Trương Hoàn sao lại sợ cậu vậy, cậu làm gì người ta à?”
Thẩm Trường Ninh đã sớm nghẹn đến mức không chịu nổi, hắn muốn thổ lộ nỗi phiền muộn này với Lý Thịnh Nam, nhưng nghĩ lại sợ cô có thành kiến với Trương Hoàn, nên đành nghẹn trở về, cuối cùng tức giận đáp một câu, “Cô nghĩ nhiều rồi.” lát sau lại bất đắc dĩ mà thở dài.
Lý Thịnh Nam liếc mắt một cái là nhìn ra Thẩm Trường Ninh có tâm sự, nhưng cô không định quản, cô bây giờ chỉ thấy hắn thở thôi cũng ghét.
Thẩm Trường Ninh đã lâu không mơ thấy Trương Hoàn đêm nay lại nằm mộng, trong mơ là ngày bọn họ đến sơn trang, sau khi ăn cơm xong về phòng, trên đường về hắn hỏi Trương Hoàn có phải có người thích hay không, Trương Hoàn nhìn hắn, ánh mắt không rõ ý, nói có. Khung cảnh như thước phim tua chậm, trong mộng hắn nhìn thấy thứ gì đó lóe lên trong mắt Trương Hoàn lại nhanh chóng vụt tắt, giống như những ngôi sao cách xa hàng vạn km không cẩn thận đâm xuống địa cầu.
Cảnh tượng này Thẩm Trường Ninh thật ra đã không còn nhớ rõ, sau khi nằm mơ hắn mới nghĩ lại hình như thật sự đã xảy ra chuyện như vậy.
Ngày hôm sau ngồi trên máy bay hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này, hắn ý thức được cảm xúc của mình với Trương Hoàn đã trở nên quá mức kỳ quái, cảm giác đau lòng, chua xót, bực bội, tội lỗi, ít nhất hắn chưa từng có cảm xúc như vậy đối với người khác, muốn tìm hiểu nguyên do, nhưng lại không biết xuống tay từ đâu.bg-ssp-{height:px}
Chuyện này khiến chuyến công tác của hắn trở nên mệt mỏi hơn gấp mấy lần so với bình thường, vốn dĩ tính toán đi ba ngày, nhưng sang đến hôm sau hắn để Triệu Văn Đào tham gia cuộc hội nghị quan trong còn mình thì đặt vé máy bay về, lòng hắn ngập tràn nôn nóng dường như chỉ khi nhìn thấy một người mới có thể hóa giải được cảm xúc ấy.
Xuống máy bay là giờ chiều thứ sáu, hắn trước tiên đi tới bãi đỗ xe của sân bay lấy xe mình, sau đó chạy thẳng tới tiểu khu Trương Hoàn. Hắn vốn định chờ Trương Hoàn tan làm về, mặc kệ đối mặt nói chuyện hay gì, dù sao cũng không thể tiếp tục như thế này mãi được. Nhưng hắn quên mất hôm nay là thứ sáu, cả thành phố kẹt xe, chờ lúc hắn đến nơi đã là giờ tối, hắn giống như ruồi mất đầu quay lung tung mấy vòng quanh tiểu khu, hung hăng đập mạnh xuống tay lái, buồn bực không có chỗ phát tiết.
Nhưng trời cao hình như rất ưu ái Thẩm Trường Ninh, chờ đến khi ăn chuẩn bị từ bỏ hi vọng lái xe về nhà, lại nhìn thấy Trương Hoàn đi từ phía xa tới, hẳn và vừa mới tan ca, còn mặc tây trang xách theo cặp công văn, trong ngực ôm mèo con.
Đại Ninh Ninh dạo gần đây bị ốm, không thể ăn cái gì, Trương Hoàn đưa nó đến bệnh viện thú y gần đây chích thuốc, gửi lại quan sát một ngày, tan làm đến đón nó.
Buổi chiều khi anh đến thì thấy nó đã tốt hơn nhiều, anh bế Đại Ninh Ninh cho hai chân trước của nó đặt trên vai mình, bế nó bằng một tay, chuẩn bị về nhà. Đại Ninh Ninh không thích bị để trong túi đựng mèo, cứ hễ để nó vào lại kêu, Trương Hoàn mềm lòng cho nên đi đâu cũng bế nó, đến nơi thì thả xuống cầm cây lăn lông làm sạch lông trên người mình.
Cô y tá của bệnh viện thú y nhìn không được, chưa thấy ai nuôi thú cưng mà cưng chiều như vậy, khuyên anh: “Đừng chiều nó quá, nếu không sau này sẽ khó nuôi lắm.”
Trương Hoàn cảm ơn ý tốt của cô, nhưng lại không tán đồng, anh nuôi mèo chính là để chiều chuộng nó mà, sinh mệnh của mèo ngắn ngủi hơn con người rất nhiều, cho nó những thứ tốt nhất, đáp ứng những thứ nó muốn, coi như cảm ơn nó đã dùng cả đời bầu bạn với anh.
Anh bế Đại Ninh Ninh chuẩn bị đi lên lầu, mèo con trong ngực lại bị bồn hoa gần đó hấp dẫn, cứ rướn người đòi nhảy về phía bên kia, Trương Hoàn không còn cách nào, đành để nó xuống bồn hoa, còn mình thì ngồi ở một bên nhìn.
Thẩm Trường Ninh ngồi ở trong xe nhìn một người một mèo, cảm xúc bức bối được xoa dịu một cách kỳ lạ, hắn nghĩ muốn tìm Trương Hoàn nói rõ ràng, nhưng sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ lại không biết phải nói cái gì, chỉ có thể tiếp tục nhìn chăm chú một người một mèo ở phía xa.
Hắn phát hiện hôm nay Trương Hoàn đeo mắt kính, nhìn còn lạnh lùng hơn cả ngày thường, cũng không biết ăn cái gì, sao mà môi đỏ hồng như vậy. Chờ lúc Trương Hoàn bế mèo đi vào đại sảnh, hắn lại nghĩ bộ tây trang của Trương Hoàn mặc hôm nay là của hãng nào, sao chân lại dài eo lại nhỏ như vậy.
Đến khi Thẩm Trường Ninh phản ứng lại mình mới nghĩ cái gì, cả người hắn giống như bị sét đánh ngồi thần trên ghế lái, trước đây ở chung với nhau, gần gũi quen thuộc, hắn đều không để ý đến anh thường mặc cái gì, có mang mắt kính hay không, dáng người thế nào hết.
Nhưng mà cũng phải nói, chân Trương Hoàn thật là đẹp, a a a a a a mình nghĩ cái gì thế này!
Vò đầu bứt tóc suốt bốn năm phút, Thẩm Trường Ninh luống cuống vội vàng nhấn chân ga, không dám nhìn về phía bên kia một giây nào nữa.
Tối đó, Thẩm Trường Ninh làm một việc mà từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ làm, tìm xem phim GV.
Hắn nhìn hình ảnh động tác của hai người đàn ông trong video, chỉ thấy khó chịu với phản cảm, hắn gần như mừng đến phát khóc yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong mơ, lại có một người không mời mà đến lần nữa.
Thẩm Trường Ninh cảm giác rất khát, bên cạnh có một người đang nằm, hắn xoay người đè lên người kia, chậm rãi liếm láp là da ở cổ đến sau tai của người đó.
Hô hấp của người dưới thân dần trở nên nặng nề, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, Thẩm Trường Ninh cảm thấy không đủ, vẫn cực kỳ khát.
Đôi môi dần chuyển sang bên cạnh, bàn tay vuốt ve qua lại nơi bắp đùi, đường cong đôi chân của người dưới thân khiến hắn muốn ngừng cũng không ngừng được, hắn càng thêm ra sức, cơ hồ muốn cọ xát làn da kia nóng lên.
Nhưng chưa đủ, vẫn chưa đủ.
Cuối cùng cũng tìm được đôi môi mà hắn mong chờ, môi người nọ lạnh lẽo, đầu lưỡi hắn gấp gáp khai mở môi răng, giống như lữ khách trong sa mạc cuối cùng cũng tìm được nguồn nước, trên dưới toàn thân hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, hắn không kìm được mà muốn nhìn xem người dưới thân mình ra sao.
Thẩm Trường Ninh bỗng mở choàng mắt, ánh mặt trời sáng rỡ, hắn ngồi dậy, nghĩ đến khuôn mặt xuất hiện trong mộng, còn cả quần lót ẩm ướt, lông mày nhíu chặt.
Lớn chuyện rồi.