Doãn Thiên nghĩ mình nghe nhầm.
Bằng không thì sao lại thấy cái miệng đáng ghét kia nói ra hai chữ “Đau lòng”?
Ninh Thành mà cũng đau lòng?
Cái từ “Đau lòng” này, rốt cuộc là có ý gì?
Doãn Thiên ngẩng đầu, mí mắt hồng hồng, lông mi ướt át, khẩn cấp muốn tìm đáp án trên mặt Ninh Thành, sau gáy lại bị một bàn tay ghì lấy.
Ninh Thành lại ấn đầu cậu xuống vai mình, ôm chặt lấy cậu, khẽ nói, “Đừng nhúc nhích, cho tôi ôm một lát.”
Ký túc xá không mấy người trò chuyện, ai cũng im lặng thu dọn hành trang, thỉnh thoảng mới có một hai tiếng thở dài và nức nở truyền ra.
Từ giờ về sau, mỗi lần huấn luyện dã ngoại đều sẽ đào thải vài người, không ai biết khi nào tới lượt mình.
Lương Chính dựa vào cạnh cửa, tuyên bố phân lại tổ.
Tổ còn lại người bị phá, người gia nhập với tổ còn người, người nhập vào tổ còn người, tổ và tổ còn người thì giữ nguyên không đổi.
Kể từ đó, số lượng đội viên các tổ lại trở về cân bằng.
Ban đêm, Doãn Thiên nằm trên giường không sao ngủ được, mở mắt là ván giường trên của Ninh Thành, nhắm mắt là cái ôm mạnh bạo của Ninh Thành.
Cậu rất muốn hỏi, lời cậu nói có ý gì vậy?
“Nếu cậu ra đi nửa đường, tôi nghĩ tôi sẽ rất khó chịu, rất đau lòng.”
Khó chịu vì mất đi một cộng sự rất dễ bắt nạt?
Hay lo lắng sau này không còn ai bóp vai đấm chân cho cậu nữa?
Hay là cậu thích khuôn mặt tôi? Không nhìn thấy nữa thì hơi nhơ nhớ?
Doãn Thiên âm thầm thở dài.
Thực ra cậu còn mơ hồ nghĩ tới một khả năng khác, nhưng không dám nghĩ sâu hơn.
Cậu sợ người tí hon trong lòng lại nhảy ra nói: Mặt anh bự hơn cả trm anh!
Đêm mất ngủ, thời giờ hết sức gian nan.
Cậu nhắm mắt, trong đầu như có thước phim trình chiếu lại từng màn từng màn từ lúc mới gặp Ninh Thành tới nay.
Ở đại đội tân binh, Ninh Thành quay lại cười với cậu.
Rời đại đội, Ninh Thành gắp thịt trong bát cậu ăn.
Đến Liệp Ưng, mấy lần đánh nhau cậu đều thua thảm hại.
Lúc cậu mệt nằm bò trên đất, Ninh Thành dùng túi rác mang đồ ăn về cho cậu.
Nửa đêm, cậu và Ninh Thành cầm điện thoại di động chạy vào WC.
Cậu bị trật khớp, Ninh Thành cẩn thận bôi thuốc cho cậu.
Nhớ đến hồi trật khớp, hai má cậu nóng lên, lát sau lại bất đắc dĩ nhủ thầm, có lẽ từ lâu tôi đã th…
Thừa nhận mình thích một người không phải chuyện dễ dàng.
Huống chi người ấy cùng giới tính với mình.
Doãn Thiên trở mình, ôm lấy gối đầu.
Ninh Thành thường xuyên nằm ở giường dưới của cậu, gối đầu vẫn phảng phất mùi hương của Ninh Thành.
Cậu tự hỏi, Doãn Thiên, mày nên làm gì đây?
Rất muốn trèo lên giường trên, gọn gàng lưu loát hỏi “Có phải cậu cũng thích tôi không”, nhưng chỉ nghĩ trong đầu cũng đủ thẹn thùng rồi.
Cuối cùng người tí hon vẫn nhảy ra, giơ tấm biển sơ sài viết bốn chữ to — Mặt bự hơn trm.
Doãn Thiên che mặt, chỉ thấy mặt nóng bừng.
Gần sáng cậu mới chập chờn ngủ.
Trong mộng, cậu là bá đạo tổng tài khí phách hai mét tám, kabe don nàng dâu nhỏ Ninh Thành yếu đuối nết na vào góc tường, tà mị hỏi, “Nói, em có thích anh không?”
Kabe don (ép tường) =)))
don-
Ninh Thành khóc rấm rứt, nói anh Thiên em thích anh từ lâu lắm rồi, em muốn sinh con cho anh.
Giấc mộng này chẳng biết là đẹp hay xấu, có điều cậu chưa chờ được vợ yêu Ninh Thành sinh con cho mình thì đã bị ác bá Ninh Thành tung cước đạp tỉnh.
Cậu mở mắt, trông thấy Ninh Thành chỉ mặc quần lót đứng bên giường, vừa mặc quần áo vừa giục, “Dậy nhanh, lên đường ngay.”
Cậu bất giác đảo mắt xuống nhìn phía dưới Ninh Thành, loáng thoáng thấy chỗ đó hơi phồng hơn bình thường, hình như còn có vết ẩm.
Chào cờ buổi sáng à? Cậu nghĩ.
Ninh Thành nhanh nhẹn mặc quần rằn ri, lại giục cậu, “Sao chưa dậy đi?”
“Ừ.” Cậu dụi mắt, nhọc nhằn ngồi dậy, cảm thấy gắn liền “Mỹ nhân” và “Chào cờ buổi sáng” là sỉ nhục mỹ nhân.
Nhưng nếu không phải chào cờ buổi sáng thì sao lại có vết ẩm?
Chắc không phải tè dầm chứ?
Trên đường về đại doanh Liệp Ưng, Doãn Thiên cứ nghĩ mãi về chuyện Ninh Thành chào cờ buổi sáng.
Con trai bình thường đều chào cờ buổi sáng, Ninh Thành không chào cờ buổi sáng mới lạ.
Nhưng mà Ninh Thành chào cờ buổi sáng…
Nghĩ lại đêm trước gần như đã xác nhận “Thích”, hai má cậu tức khắc đỏ lên.
Trong mấy giấc mộng xuân từng có, Ninh Thành luôn cưỡi trên người cậu, làm cậu sung sướng mê tơi, làm cậu khàn khàn rên rỉ.
Không thể nghi ngờ, Ninh Thành chắc chắn là công trong mộng của cậu.
Nhưng cậu không muốn làm thụ mà!
Cứ nhất định phải bị đè à? Có đau lắm không nhỉ?
Dù sao thì kích thước chỗ ấy của Ninh Thành cũng không hề nhỏ.
Nghĩ đến là tim đập rộn ràng, tự nhận mình hết sức rối rắm, nhưng tiềm thức lại nhảy nhót hân hoan.
Người tí hon A không nhìn nổi nữa, bảo, “Tỉnh lại đi, người ta đồng ý đè anh chưa?”
Người tí hon B bóp trán, “Đúng thế, anh còn chẳng biết người ta có thích anh không.”
Người tí hon A nói tiếp, “Xấu hổ quá, chưa ra ngô ra khoai gì đã mơ mộng mình bị đè.”
Người tí hon B gật đầu lia lịa, “Dù sao cũng chỉ là mơ mộng, tôi thà mơ mộng mình đè Ninh Thành còn hơn.”
Một chuỗi bóng đèn bật sáng trên đầu Doãn Thiên, bắt đầu tưởng tượng Ninh Thành quằn quại bên dưới mình.
giây sau thì bị sấm nổ giật mình.
Người tí hon A hỏi, “Anh sao thế?”
Cậu đáp, “Không được, tao không làm được.”
Người tí hon B khinh bỉ nói, “Anh đúng là vô tích sự!”
Cậu xót xa nghĩ, Ninh Thành đẹp như thế, thôi thì đau đớn cứ để mình nhận vậy.
Người tí hon A lạnh lùng nhắc nhở, “Nên là anh đừng mơ mộng được ảnh đè nữa! Bọn em xấu hổ lắm!”
Doãn Thiên không chịu nổi, thở hắt ra một hơi.
Cậu nào biết, Ninh Thành ngồi đối diện vẫn quan sát vẻ mặt đặc sắc của cậu.
Chu Tiểu Cát hỏi, “Anh Thiên khó chịu ở đâu à?”
Cậu ngơ ngác lắc đầu, “Đâu có.”
“Mặt anh đỏ quá kìa.”bg-ssp-{height:px}
“Vậy hả?” Cậu lập tức bịt chặt hai má, miệng trề cả ra.
Ninh Thành cười quay sang, phổ cập khoa học cho Chu Tiểu Cát, “Người mộng xuân giữa ban ngày thường có vẻ mặt này đấy.”
Chu Tiểu Cát bừng tỉnh đại ngộ.
Doãn Thiên càng đỏ mặt tợn, muốn lườm Ninh Thành, lại phát hiện mình thật sự không dám nhìn cậu.
Đã thừa nhận là thích, dù chỉ một mình mình biết thì vẫn sẽ bàng hoàng bất an.
Về nơi đóng quân, Tần Nhạc tuyên bố cho nghỉ ba ngày, được tự do hoạt động trong doanh trại, nhưng đại thể là không cho phép đi đâu.
Chẳng biết Ninh Thành cấu kết với Chu Tiểu Cát từ lúc nào, về ký túc xá một cái là ném đồ đạc của mình lên giường trên của Doãn Thiên.
Doãn Thiên trợn mắt há mồm, “Giường trên của Gà con.”
“Bây giờ thuộc về tôi.” Ninh Thành chỉ chỉ Quách Chiến bên cạnh, chẳng chút thẹn thùng, “Gà con quen ngủ chung với Quách Chiến rồi.”
Cho nên cậu cũng quen ngủ trên tôi rồi sao?
Doãn Thiên gào thét trong lòng, ngoài miệng vẫn thản nhiên, “Ờ.”
Nào biết Ninh Thành thình lình túm lấy cằm cậu, ấn cậu lên cột giường, cười hỏi, “Cậu thì sao?”
Cậu chẳng hiểu mô tê gì, “Tôi gì?”
“Có quen để tôi ngủ trên không?”
“…”
“Hỏi cậu đó.”
Hỏi đầu mẹ cậu ấy!
Doãn Thiên tim đập rộn lên, chửi thầm kabe don thì xin làm kiểu truyền thống, don cây cột được mấy tí?
Chửi xong lại nghĩ, ơ, trọng điểm của mình hình như không đúng?
Ninh Thành cười buông cậu ra, thổi thổi ngón tay bảo, “Mặt nóng thì thôi, nhưng cằm cũng nóng thì không ổn lắm nha.”
Cậu vùng vẫy nghĩ thầm, cậu chọc tôi nữa, cậu chọc tôi nữa, tôi sẽ, tôi sẽ…
Ninh Thành vẫn vui vẻ nhìn cậu, dường như đang nói, “Cậu sẽ làm gì? Mắng tôi à?”
Doãn Thiên bị ánh mắt hấp háy của cậu đánh bại, ủ rũ cúi đầu ngồi sửa sang vật phẩm cá nhân bên mép giường.
Kệ xác cậu! Cậu tức giận nghĩ.
Ninh Thành vén một góc chăn lên, nghiêm trang nói, “Trên này toàn dịch cơ thể của cậu, không sợ nó mang thai à?”
Doãn Thiên sợ quá, suýt thì cry.
Trong lòng không ngừng hò hét: Mả cha nó! Mày biết gì rồi? Mày phát hiện cái gì rồi? Mẹ của con ơi! Ông trời của tôi ơi!
Ninh Thành vỗ vỗ mặt cậu, vô tội hỏi, “Sao thế? Lần trước tôi nằm giường cậu đã phát hiện rồi. Đừng kinh ngạc vậy chứ, ai mà chưa từng làm bẩn chăn?”
Doãn Thiên nhảy dựng lên, quýnh quíu kéo chăn và ga trải giường nhét vào chậu như trút hận, đang định chạy nhanh vào phòng giặt đồ thì cổ tay bị túm lại.
Ninh Thành nói, “Chờ tôi nữa, chăn tôi cũng thế.”
Ninh Thành kéo chăn, Doãn Thiên sững sờ nghĩ: Hóa ra cậu cũng bắn bẩn chăn của tôi…
Thế thì cũng công bằng!
Không ít đội viên đang ở phòng giặt đồ, hầu như tất cả đều giặt chăn, không khí bồng bềnh hương bột giặt, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là rất nhiều bong bóng trong suốt xinh tươi sẽ bay lên.
Doãn Thiên và Ninh Thành ngồi sát nhau, Ninh Thành giặt nhanh, ngấm nước rồi nói, “Vặn hộ tôi cái.”
Doãn Thiên rửa sạch bọt xà phòng trên tay, cầm đầu kia cái chăn, mạnh bạo xoay thành bánh quẩy.
Cuối tháng , nắng gắt như lửa, chăn và ga trải giường treo trên dây thừng, tỏa ra mùi thơm của nắng.
Ninh Thành đẩy Doãn Thiên ra, cầm chậu của cậu nói, “Tôi giặt cho cậu.”
“Tôi tự giặt!” Doãn Thiên vội giật chậu về.
“Cậu chậm lắm, đợi cậu giặt xong thì căng tin cũng chẳng còn gì.” Ninh Thành mạnh tay cướp lại chậu, mở nước to nhất, vò vắt rào rào.
Doãn Thiên không lay chuyển được, đành phải đứng bên cạnh tơ tưởng.
Trên chăn của tôi có ấy ấy của tôi, trên quần lót của tôi cũng có ấy ấy của tôi.
Cậu giặt chăn hộ tôi, chẳng khác nào giặt quần lót hộ tôi.
Hóa ra cậu đã giặt quần lót cho tôi rồi!
Chẳng lẽ thế này vẫn chưa tính là yêu? Không yêu thì thế nào mới là yêu được nữa?
Tơ tưởng thì sung sướng, nhưng hiện thực vẫn tàn khốc như xưa. Vừa nghĩ đến chữ “Yêu”, cậu đã hận không thể tát cho mình một cái.
Mặt đừng bự như thế được không? Doãn Thiên, tiết tháo của mầy bán tống bán tháo theo tấn hả?
Ninh Thành nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng lơ đãng bảo, “Điện thoại của cậu còn đây thì tốt.”
Cậu tức giận hỏi, “Cậu vẫn thèm chơi Tiêu Tiêu Nhạc à?”
“Không phải.” Ninh Thành đáp, “Nếu điện thoại cậu còn đây thì tôi sẽ chụp ảnh cậu.”
Doãn Thiên thót bụng.
“Làm meme.” Ninh Thành nói xong thì nhoẻn miệng cười.
Doãn Thiên sầm mặt.
Ninh Thành vừa xả nước lên chăn vừa nói, “Vẻ mặt này không tệ, gọi là ‘Mìn có câu nài chẳng bít nên nói hay không.jpg’.”
Doãn Thiên cảm giác mình bị trêu cợt sắp khóc rồi.
Đúng là lén lút thích một người cực kỳ đau khổ, ngoài miệng nói mạ cha mày cút, đừng gây sự với ông, thân thể lại thật thà cầu xin được đùa bỡn.
Thực sự không muốn thừa nhận cái thằng đần bị dồn ép mà vẫn âm thầm vui vẻ kia là mình.
Chăn và ga trải giường nhanh chóng giặt xong, cậu nghĩ, giờ chỉ cần phơi lên là đi ăn cơm được rồi, lúc ăn cơm sẽ không bị dồn ép nữa chứ?
Nhưng lúc phơi phóng lại có chuyện lớn xảy ra.
Cùng phơi chăn còn có hai đội viên khác, một trong hai chợt kêu lên như phát hiện châu lục mới, “Ủa! Chăn của đặc công cũng khác chăn của bộ đội thường này, ở mép có tên nhé!”
Doãn Thiên đờ người.
Ninh Thành giũ chăn, tò mò tìm thử, lẩm bẩm, “Doãn Thiên, tên cậu đâu?”
Doãn Thiên cảm giác như bị sét đánh.
Vài giây sau, Ninh Thành túm một góc chăn, nhướn mày hỏi, “Sao chăn cậu lại viết tên tôi?”
“Tôi…” Doãn Thiên lùi lại vài bước, vừa vật lộn vừa suy ngẫm, định nói “Sao tôi biết được”, lại thấy nói vậy chẳng khác nào cô vợ ngu xuẩn cãi chày cãi cối.
Ninh Thành tới gần, khóe miệng nhếch lên, cười rụng hết tiết tháo.
Doãn Thiên không ổn rồi, đầu óc rối nùi, nghĩ bụng nếu bị hỏi thêm một câu mặt bự như trm nữa, cậu sẽ nổ tung ngay tại trận.
Ninh Thành vẫn dồn ép cậu, kiên nhẫn hỏi, “Nói đi, sao chăn của cậu lại viết tên tôi?”
“Cái gì mà tên mày!” Doãn Thiên bất chấp, quát to, “Ông không nhớ tên mày là gì hết!”
Hai đội viên hóng chuyện chê trách bỏ đi, thầm bàn tán, “Ngộ độc rồi, lại định diễn trò đấy!”
Ninh Thành tươi cười, còn đặc biệt phối hợp đáp, “Tên tôi là Ninh Thành.”
Doãn Thiên đau nhói thái dương, móng tay sắp bấm vào thịt, bặm trợn nói, “Cậu trả lời tôi một vấn đề trước đã!”
“Sau đó cậu sẽ cho tôi biết vì sao chăn của cậu lại viết tên tôi?” Ninh Thành càng áp sát.
Doãn Thiên hít sâu một hơi, ném hết số tiết tháo còn lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi, “Cậu thích tôi phải không? Cậu là gay đúng không?”
Hết chương