Ký túc xá quá lớn, một nửa đặt giường tầng xếp thành hàng, một nửa trống trải, tiếng quát của Ninh Thành thậm chí còn vang vọng.
Doãn Thiên nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng lên.
Bầu không khí ngột ngạt, Chu Tiểu Cát nhìn Ninh Thành, lại nhìn Quách Chiến, ngập ngừng một lát mới thử thăm dò, “Anh Chiến ơi, anh… Anh đừng bỏ anh Thiên lại. Nếu thành tích của chúng ta không tốt, bắt buộc phải có người ra đi thì em đi là được mà.”
Quách Chiến lại cười, dịu dàng nhìn cậu, “Em là ai?”
Vấn đề ngoài dự đoán, Chu Tiểu Cát ngơ ngác đứng, lộ vẻ thắc mắc.
“Em là cộng sự của anh.” Quách Chiến kéo cậu lại bên mình, giọng điệu còn dịu dàng hơn lúc nãy, “Ninh Thành vừa nói gì? Doãn Thiên là cộng sự của cậu ấy, cậu ấy không cho phép Doãn Thiên bỏ cuộc giữa chừng. Em nghĩ… Anh sẽ để em bỏ cuộc giữa chừng sao?”
Chu Tiểu Cát da mỏng, tức khắc đỏ bừng mặt, cúi đầu thật thấp.
Quách Chiến vỗ vai Chu Tiểu Cát, nói tiếp, “Cứ chăm sóc anh Thiên của em trước đã, anh có chuyện nói với Ninh Thành.”
Dứt lời thì quay sang Ninh Thành, hất hàm về phía cửa, “Ra ngoài nói chứ?”
Ninh Thành trừng mắt nhìn Doãn Thiên, lạnh lùng dặn, “Cấm đặt chân xuống dưới, muốn đi WC cũng phải nhịn, chờ tôi về rồi đi.”
Doãn Thiên “Ừ” một tiếng, rõ ràng là bị mắng, nhưng trong lòng lại ấm áp chẳng rõ vì sao.
Cậu lặng lẽ nghĩ thầm, thôi, cậu đẹp cậu có quyền, mẹ kiếp cậu nói gì cũng đúng.
Sau khi Quách, Ninh ra ngoài, Chu Tiểu Cát lại đổi khăn cho Doãn Thiên, nghiêm túc nói, “Anh Thiên, dù anh không phải là cộng sự của em, nhưng anh là huynh đệ của em, là người bạn đầu tiên của em sau khi tới Liệp Ưng.”
Doãn Thiên mím môi, im lặng lắng nghe.
“Vì vậy em cũng không cho phép anh bỏ cuộc giữa chừng.” Chu Tiểu Cát trịnh trọng nói, “Hai ta đều ở cuối xe, em chấp nhận em và anh bị đào thải vì tài năng kém cỏi, nhưng không chấp nhận anh chưa thi thố gì đã bỏ đi như thế này.”
Doãn Thiên thở ra một hơi, khẽ nói, “Anh sẽ kéo chân mọi người, bọn Thẩm Ngọc Vĩ…”
“Họ sẽ hiểu!” Chu Tiểu Cát hơi xúc động, âm cuối còn khẽ run rẩy.
Doãn Thiên biết, bản thân cậu cũng không nắm chắc.
Đã chống đỡ qua một tháng rưỡi tại Liệp Ưng, ai cũng muốn tiến xa hơn.
Dù không thể trở thành một trong năm người cuối cùng được chọn, thì cũng không ai hi vọng đồng đội bị thương níu chân mình.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, Doãn Thiên nghĩ, nếu Chu Tiểu Cát trật chân, chắc chắn cậu sẽ cố gắng cùng với Quách Chiến, thề phải giữ cậu nhóc lại, nhưng nếu đám Cẩu Kiệt, Vương Ý Văn bị thương, bản thân cậu cũng sẽ hờ hững giơ tay lên, đề nghị Quách Chiến vứt bỏ.
Cho nên dù tất cả dùng cách bỏ phiếu để loại trừ cậu, thì vẫn sẽ là kết cục lạnh lẽo đó thôi.
Con người vốn ích kỷ, thân quen sơ sơ thì chỉ thế thôi.
Có điều, nếu thật sự phải ra đi như vậy, cậu sẽ không cam lòng.
Không muốn trở thành đặc công, không muốn vào sinh ra tử vì sự an toàn của người khác. Cậu không có phẩm chất cao thượng như vậy, lại càng không có tinh thần cống hiến cao cả như vậy.
Nhưng cậu không cam lòng dùng cách này quay lại quân đội cũ.
Thực ra suy nghĩ lý trí một chút, “Rút lui vì bị thương” mới là cách vinh quang nhất.
Nếu về sau người lớn trong nhà hỏi thì vẫn có thể ưỡn ngực đáp, “Chân bị thương, con đâu thể mặt dày mày dạn ở lại mà liên lụy tới đồng đội chứ?”
Rõ ràng vinh quang hơn rất nhiều so với bị đào thải vì yếu kém trong kỳ sát hạch.
Nhưng thứ “vinh quang” này, cậu thà rằng không có.
Không thể nói rõ vì cái gì, có lẽ vì danh dự của người đàn ông, có lẽ bởi đầu óc tự nhiên động kinh.
Có lẽ chỉ vì cậu không muốn bị Ninh Thành xem thường.
Cậu cũng biết Ninh Thành đã xem thường cậu từ lâu, nhưng cứ khăng khăng nghĩ, nếu bây giờ cậu bỏ cuộc, Ninh Thành sẽ xem thường cậu cả đời.
Bị mỹ nhân ghét bỏ, thật sự không phải chuyện gì đáng tự hào.
Dù sao thì Doãn Thiên cũng không thể tự hào nổi.
Cho nên cậu muốn ở lại, dù biết mình sẽ liên lụy tới cả tổ thì cậu vẫn ích kỷ muốn ở lại, muốn cố gắng một lần.
Trời vẫn chưa quang đãng, nhưng mưa đã nhỏ đi nhiều.
Quách Chiến, Ninh Thành và đội viên khác đứng trước nhà trệt không có mái che. Ninh Thành không biến sắc nói, “Doãn Thiên phải ở lại.”
Thẩm Ngọc Vĩ nhíu mày, rõ ràng không vui, một lát sau mới hạ giọng, “Thế sát hạch thì sao?”
“Sát hạch sẽ không bắt đầu ngay, theo anh hiểu thì hai tuần sau các hạng mục mới lần lượt tính điểm.” Quách Chiến nói.
Thẩm Ngọc Vĩ cười nhạo, Chung Lăng Phong cũng lắc đầu, “Doãn Thiên phải nằm trên giường ít nhất một tuần, sau một tuần dù tham gia huấn luyện thì chắc chắn cũng không thể khôi phục trình độ như thường.”
Nhắc tới “Trình độ như thường”, có người hầm hừ vài tiếng, Thẩm Ngọc Vĩ nói tiếp, “Trình độ bình thường của Doãn Thiên như thế nào, Quách Chiến Ninh Thành, hai cậu biết rõ nhất. Cường độ huấn luyện dã ngoại chúng ta cũng đều hiểu. Cậu ta què một chân có kham nổi không? Nếu tình trạng vết thương chuyển biến xấu, ảnh hưởng đến sau này thì sao?”
Ninh Thành nghe tới đây thì cười khẩy, cất giọng lạnh lẽo như ẩn chứa vụn băng, “Các cậu lại quan tâm sau này cậu ấy thế nào cơ à? Không phải các cậu sợ bị cậu ấy liên lụy à?”
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Thẩm Ngọc Vĩ càng thêm khó coi.
Ninh Thành đảo mắt nhìn đồng đội trước mặt, lạnh lùng nói, “Tôi nhắc lại lần nữa, cậu ấy phải ở lại.”
“Cậu dựa vào đâu mà quyết định thế?” Thẩm Ngọc Vĩ nghiến răng hỏi.
“Dựa vào đâu?” Ninh Thành nhướn mày, nhoẻn miệng nở nụ cười quyến rũ mà chính cậu xưa nay cũng không tự biết, “Dựa vào tôi chỉ cần dùng bảy phần sức là cậu, các cậu không có cơ hội vùng lên.”
“Ninh Thành!” Quách Chiến nhỏ giọng nhắc nhở, “Nói chuyện tử tế, đừng ngạo mạn quá.”
Ninh Thành khẽ hừ một tiếng, nói tiếp, “Nếu Doãn Thiên không phải đồng đội của tôi, tôi cũng sẽ không nói câu ‘Để cậu ấy ra đi’ như vậy. Nếu cần bỏ phiếu biểu quyết, ít nhất tôi sẽ bỏ phiếu trắng đầu tiên.”
Quách Chiến nhìn cậu, biết rõ những lời vừa rồi của cậu chỉ vì tức giận, cũng biết cậu muốn nói gì tiếp theo.
Quả nhiên, cậu nhìn tất cả đồng đội, tiếp tục nói, “Chúng ta đều tới đây để tham dự tuyển chọn, đào thải ai, giữ lại ai phải do thành tích của chính người đó quyết định, chứ không phải do bỏ phiếu vớ vẩn.”
Mặt Thẩm Ngọc Vĩ lúc đỏ lúc trắng.
“Cậu ấy là cộng sự của tôi, nên tôi sẽ phụ trách cậu ấy cả quá trình huấn luyện và sát hạch về sau. Các cậu không có nghĩa vụ giúp đỡ cậu ấy, nhưng tôi hi vọng các cậu đừng gạt bỏ cậu ấy vì cậu ấy bị thương.” Ninh Thành ngừng lại, nhìn sang Quách Chiến, “Nếu điểm bình quân của tổ chúng ta đứng trước thì không thể tốt hơn. Nếu rơi vào khu vực đào thải, giữ ai bỏ ai, các cậu quyết định.”
Thẩm Ngọc Vĩ khẽ cắn môi, thật lâu sau mới thốt ra vài chữ, “Cậu nói được làm được?”
“Quách Chiến.” Ninh Thành mắt nhìn phía trước, bình tĩnh nói, “Anh làm chứng.”
Quách Chiến thở dài, “Anh em với nhau cả, chưa ganh đua với các tổ khác thì đừng xích mích nội bộ. Ninh Thành nói có lý, Doãn Thiên có thể đi bao xa phải do năng lực của cậu ấy quyết định. Cậu ấy ở lại tổ chúng ta, nếu sát hạch kết thúc mà bắt buộc phải có người bị đào thải thì chúng ta cứ tính thành tích, ai kém nhất, người đó ra đi.”
Câu này như liều thuốc an thần cho đám Thẩm Ngọc Vĩ.
Xét trên thành tích đơn thuần, thứ nhất đếm ngược chắc chắn là Doãn Thiên vốn đã chẳng ra gì, nay còn bị thương ở chân.
Nếu thế, dù cuối cùng nhất định phải có người bị đào thải, thì chắc chắn người đó chính là Doãn Thiên.
Những người còn lại đều được một khối “Kim bài Miễn tử”.bg-ssp-{height:px}
Hiệp nghị qua quýt đạt thành, Quách Chiến hô, “Về phòng đi, tranh thủ trước khi các tổ khác tới, sửa sang lại khu đóng quân lâm thời này một chút.”
Ninh Thành nhanh nhẹn trở về ký túc xá, không ngoái lại.
Chu Tiểu Cát vội hỏi, “Thế nào? Họ đồng ý để anh Thiên ở lại không?”
“Họ?” Ninh Thành đáp, “Doãn Thiên có phải cộng sự của họ đâu.”
Doãn Thiên bóp trán, thầm nghĩ nàng dâu Ninh đừng cướp vai trò của tôi mà, nhớ cho rõ cậu là mỹ nhân, không phải tổng tài bá đạo.
Không nhận được câu trả lời mong muốn, Chu Tiểu Cát lại hỏi, “Tóm lại là sao?”
“Doãn Thiên ở lại.” Ninh Thành bị hỏi thì hơi phiền, làm bộ đuổi Chu Tiểu Cát, “Nếu tổ chúng ta phải đào thải một người thì thành tích kém nhất sẽ bị loại.”
Doãn Thiên nhẹ nhõm thở phào.
Chu Tiểu Cát nhoẻn miệng cười, “Tốt quá!”
Đối với Doãn Thiên mà nói, đây chính là kết quả tốt nhất.
Ra đi hay không phải dựa trên thành tích, chứ không phải biểu quyết theo đầu người.
Quách Chiến ở ngoài cửa gọi, “Gà con, đi ăn cơm!”
Chu Tiểu Cát bỏ khăn xuống, nhìn Doãn Thiên, dõng dạc nói, “Anh Thiên, chúng ta cùng nhau cố gắng!”
“Đi ăn cơm đi.” Ninh Thành đẩy cậu, “Gà nhép số .”
Các đội viên bận rộn trong nhà trệt, ký túc xá chỉ còn Doãn Thiên và Ninh Thành. Ninh Thành vạch khăn ra nhìn, lấy thuốc trong túi, nhẹ nhàng bôi lên mắt cá chân Doãn Thiên.
Cảm giác mát lạnh theo mắt cá truyền lên trên, Doãn Thiên chuẩn bị đã lâu cuối cùng mới khẽ gọi, “Ninh Thành.”
“Muốn đi WC hả?” Ninh Thành ngẩng đầu, lông mày nhíu lại.
“Không không.” Doãn Thiên lúng túng cười, thận trọng nói, “Cảm ơn.”
“Có gì mà cảm ơn?” Ninh Thành vỗ đầu cậu một cái, không mạnh, nhưng giọng điệu rất hung ác, “Cậu lành sớm cho tôi.”
Doãn Thiên xoa xoa chỗ bị vỗ, trừng mắt nhìn Ninh Thành.
“Sao?” Ninh Thành rút tay về, “Tôi vỗ đau cậu à?”
“Không…” Doãn Thiên liếm môi, vì do dự mà có vẻ ấp a ấp úng, “Nếu không nhờ cậu kiên quyết, có phải họ đã quyết định nói với Lương Chính gửi tôi về?”
Ninh Thành nhìn trời, “Không có nếu như.”
Doãn Thiên đã nhận được đáp án, tuy không cảm thấy trái tim băng giá, nhưng trong lòng vẫn lẫn lộn khó hình dung, trầm ngâm một lát mới nói, “Thế thì tôi phải cảm ơn cậu rồi.”
Ninh Thành nhìn cậu, càng thêm sốt ruột, “Cậu nghĩ nhiều quá.”
Doãn Thiên không hiểu, ngước mắt nhìn lên, “Hả?”
“Tôi kiên quyết giữ cậu lại không phải vì cậu.” Ninh Thành đứng dậy, nhìn xuống Doãn Thiên, “Mà vì chính mình.”
Ngón tay Doãn Thiên khẽ động đậy, lại nghe Ninh Thành nói, “Lúc nãy tôi nói, cậu là cộng sự của tôi, nên tôi không cho phép cậu bỏ cuộc giữa chừng, tôi không quẳng cậu đi nổi.”
Doãn Thiên nhếch miệng cười, vừa thấy cạn lời, nhưng cũng cảm thấy đây chính là điều Ninh Thành có thể nói.
Hai người đối diện, người đứng tít trên cao vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt lại như có ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, người ngồi trên giường không né không tránh ánh mắt nóng rực kia, không mảy may chùn bước.
Phá vỡ im lặng là một tràng “Ục ục ục” bất thình lình.
Ninh Thành khốn khổ gục mặt xuống, giáo huấn, “Vừa ăn đã lại đói rồi?”
Doãn Thiên bụm mặt, chỉ ra cửa đáp, “Ninh đại gia, giờ mà còn không đi ăn cơm thì đồ ăn của ngài nguội thật đấy.”
Sau khi Ninh Thành vào bếp, Quách Chiến đến thăm Doãn Thiên, vẫn cười hiền hòa, chậm rãi nói, “Yên tâm dưỡng thương, còn lại cứ để bọn anh.”
Doãn Thiên hỏi, “Có gì một thằng thọt như em làm được không?”
“Có.” Quách Chiến ngồi bên mép giường, giọng không lớn, nhưng chín chắn uy nghiêm hơn Ninh Thành, “Nghe nói bắn súng là thế mạnh của em?”
Doãn Thiên ngẩn ra, mắt lóe sáng.
“Sát hạch bao gồm cả bắn súng, súng lục, súng trường, súng ngắm, em giỏi môn nào nhất?”
“Giỏi tấ…” Doãn Thiên vừa mở miệng thì ngừng lại, “Giỏi tất” nghe kiểu gì cũng hơi xấu hổ.
Quách Chiến lại cười, “Bắn nhanh, bắn chính xác, bắn tỉa… Anh đoán môn bắn súng sẽ chia thành ít nhất bảy tám hạng mục, nếu chúng ta đạt đủ điểm ở những hạng mục này thì không rơi vào nguy cơ bị đào thải.”
Nhịp thở của Doãn Thiên bắt đầu dồn dập. Mới nãy cậu còn lo mình sẽ kéo chân cả tổ, bây giờ nghe nói có nhiều hạng mục bắn súng, cõi lòng tức khắc sáng sủa lên.
Dù là gà nhép tầm thường thì vẫn có ưu điểm đáng để kiêu hãnh.
Chẳng mấy chốc, Ninh Thành trở về, hỏi, “Hai người đang nói gì thế?”
Quách Chiến đứng dậy đáp, “Sao hồi trước anh không biết ham muốn độc chiếm của em mạnh mẽ thế này nhỉ?”
“Ham muốn độc chiếm?” Ninh Thành nhìn Doãn Thiên, “Có không?”
Doãn Thiên lập tức quay mặt đi.
Quách Chiến cười nói, “Em đó, Doãn Thiên là cộng sự của em chứ không phải con trai em, em cũng nên… Chú ý một chút.”
Ninh Thành dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực, “Nếu em có thằng con thiếu chí tiến thủ thế này, em đập chết nó từ lâu rồi.”
Doãn Thiên khẽ chửi, “Tao đt!”
Quách Chiến lùi lại một bước, nói tiếp, “Anh đi đây, đm thằng Ninh Thành kéo quần lên toàn cứt, cuối cùng anh lại phải chùi đít cho mày!”
Doãn Thiên rụt cổ, thầm nghĩ ố la la Quách Chiến mà cũng nói tục kìa?
Màn đêm buông xuống, đại đội trở lại khu đóng quân. Ký túc xá bỗng chốc náo nhiệt, các binh nhì nhao nhao ầm ĩ, rõ ràng đã mệt tới hạ đường huyết mà vẫn phấn khởi thảo luận kết quả gặt hái được sau buổi huấn luyện hôm nay.
Doãn Thiên nghe mà khó chịu trong lòng.
Vì cậu, các đồng đội tổ mất đi một ngày huấn luyện phi cơ quý giá.
Hình như Ninh Thành hiểu tâm trạng cậu, khinh bỉ nói, “Xụ mặt ra làm gì? Bây giờ làm trễ nải huấn luyện bao nhiêu thì vết thương lành bù lại bấy nhiêu cho tôi!”
Doãn Thiên gật đầu.
Quách Chiến tìm gặp Lương Chính, báo cáo quyết định “Giữ lại Doãn Thiên”. Lương Chính chỉ nói, “Được”, vẻ mặt không hề gợn sóng.
Ngược lại thì Tần Nhạc bên cạnh nở nụ cười trong dự tính, nói, “Được rồi, chăm sóc cậu ấy cho tốt, từ ngày mai chườm nóng, tranh thủ quay lại huấn luyện trong vòng một tuần.”
Hết chương