Lúc Ôn Hinh tỉnh lại thì thấy bên cạnh không có người, anh ấy đi đâu rồi.
Cô cẩn thận lắng nghe, trong phòng ngủ hay trong phòng tắm đều không nghe thấy tiếng của anh. Cô nghĩ anh đã đến công ty rồi.
Ngủ dậy đầu tóc rồi bù, cô với tay lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, vừa nhìn thấy đã mười hai giờ trưa, thế mà đã trôi qua một buổi sáng… Cô chưa bao giờ ngủ đến tận trưa như ngày hôm nay, đây là giấc ngủ ngon nhất trong mấy năm qua.
Cô trầm tư suy nghĩ, lại nghĩ tới anh, cô có thể ngủ được lâu như vậy, là bởi vì có anh bên cạnh…nghĩ tới đây, cô nhoẻn miệng cười.
“Xoạch.” Cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, anh mặc một bộ tây trang, tay phải mang theo cắp lồng đứng ở cửa.
Thấy cô đã dậy, anh nói: “Dậy rồi à?”
Ôn Hinh nhìn thấy anh liền ngạc nhiên: “Anh không phải đã tới công ty rồi sao?” Làm sao lại xuất hiện ở đây?…
“Ừ.” Mạc Nhiên nới lỏng chiếc cà – vạt, nói: “Đến rồi. Lúc sáng thấy em ngủ ngon như vậy đoán chừng đến trưa mới tỉnh, cho nên anh tới công ty, lúc về tiện đường mua cơm trưa cho em đây.”
“Vâng.” Cô lười biếng trả lời, ngồi trên giường như không muốn đứng dậy.
Cô ngủ lâu qúa, di chuyển một chút liền thấy mệt mỏi…
Mạc Nhiên thấy cô ngồi yên không động đậy, nhíu mày, “Đứng dậy đi ăn cơm.”
“Vâng.” Cô vẫn ngòi trên giường, híp mắt không động đậy.
Anh thấy vậy liền đặt hộp cơm ở bên ngoài, sau đó đi tới nói: “Em đây là muốn tự tay anh giúp em thay đồ hả?”Nhìn anh càng lúc càng lại gần, cô mở to mắt, vội vàng nói: “A! Em ngồi dậy liền, lập tức dậy.” Nói xong cô liền vén chăn nhảy xuống giường, xông vào nhà tắm rửa mặt. Mạc Nhiên nhìn cô cuống quýt chạy vào nhà tắm liền lắc đầu cười cười.
Hơn mười phút sau, cô từ bên trong đi ra, đi tới phòng khách thấy anh đang mở laptop, tay đang cầm điện thoại. Quay đầu chạm phải ánh mắt của cô, anh liền nói với người trong điện thoại “Mười phút sau lại tiếp tục”, rồi cúp điện thoại. Cô cảm thấy ngại vì đã cắt ngang chuyện của anh, đang muốn nói gì đó, anh đã đứng dậy hướng phía cô đi tới, “ Cơm và thức ăn anh đã giúp em hâm nóng rồi, ở trong nồi.”
“Em tự nấu cơm được, anh đi làm đi.”
Ôn Hinh có chút phiền não, tại sao ở cùng với anh cô luôn có cảm giác tài nghệ của mình thật thấp… Nhìn thấy người trước mặt dang đi tới, cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Đúng là không phải ảo giác của cô…
“Ngây ngốc đứng đó làm gì? Đi thôi, đi ăn cơm.” Anh dắt tay cô đi đến phòng bếp.
Ôn Hinh nhìn tay của anh và của cô dính lấy nhau, khóe miệng giật giật, cô rất muốn nói một câu, cô có thể tự đi mà ~~~ nhưng mà nhìn gò má thản nhiên của người trước mặt, còn có đường nét rõ ràng làm cho anh càng thêm đẹp trai…
Cô thầm than trong lòng một tiếng: Ăn cái gì mà lại tú sắc khả san như vậy a…
“Anh không ăn sao?” Cô nhìn anh vì cô mà bận rộn, lại không soạn bát đũa cho chính mình, hoài nghi hỏi.
“Anh ăn rồi. Anh ra phòng khách trước”Sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô, rồi xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Cả người Ôn Hinh có chút mơ hồ, cô cảm thấy sống chung với anh có chút kỳ lạ…Có cảm giác phu thê giản dị…
Ánh mắt chậm rãi hướng về phía anh, cô ngẩn ngơ nghĩ: Để một vị nam thần biến thành người đã có gia đình như vậy có được không?…Nếu để cho đám người tiểu Tô và mấy người trong cô ty SG biết được, cô chắc sẽ bị mấy người đó phỉ nhổ khắp mình đi… Vừa ăn vừa nghĩ, cô cảm thấy hơi sợ nhưng cũng rất hạnh phúc.
Từ trong phòng bếp đi ra, cô vốn không muốn làm phiền anh. Ai ngờ lúc đi ngang qua thì anh phát hiện, liền gọi cô lại.“Lại đây.” Mạc Nhiên vẫy tay, ý bảo cô đi tới.bg-ssp-{height:px}
“Có chuyện gì vậy?” Cô khó hiểu. Vừa ngồi xuống bên cạnh liền bị anh kéo lại ôm vào lòng, tựa cằm lên đầu cô, phả ra hơi thở có quy luật trên đỉnh đầu cô, không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được.
Cô đối với loại tư thế thân mật này có chút không tự nhiên, hơn nữa ngồi như vậy cũng rất khó chịu, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng không ngờ càng bị anh ôm chặt hơn.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói trầm thấp vang lên phía trên, cô lập tức ngoan ngoãn ngồi im, không dám động đậy. Cố gắng để mình thả lỏng, cố gắng để mình quen với tư thế thân mật này của anh, cô di chuyển tầm mắt đến màn hình vi tính.
Thế nhưng_____
Ôn Hinh trợn to hai mắt nhìn trên màn hình hiện ra gì đó, “Đây là… Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Áo cưới.” Lời còn chưa dứt, cô bỗng nhiên quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh.Con ngươi sâu thẳm nhìn cô, anh cười, hỏi: “Có thích không?”
Cô vẫn đang đắm chìm trong câu nói vừa rồi của anh, vì quá kinh ngạc, cô không thể tin được, cô qủa thật là không nghĩ tới người này từ lúc nào đã có hành động, có phải từ sau khi cô và anh gặp lại, anh liền có quyết định.
Không trả lời câu hỏi của anh, lý trí dần khôi phục, cô bỗng nhiên nghĩ tới một việc, cô do dự không biết mở miệng thế nào, sợ vừa nói ra liền làm cho tâm trạng của anh căng lên, dù sao cô cũng đã tận mắt nhìn thấy anh vừa nhắc tới bố anh tâm tình lại khác thường, cả người lạnh như băng làm cho người ta phát sợ.
Để ý thấy cô vẫn đang trầm mặc, con ngươi của anh khẽ động, hỏi: “Sao vậy? Em không thích ư?”
Ôn Hinh lắc đầu, “Không phải.”
Đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa gò má cô, giọng anh nghe nhan nhạt, “Nhưng biểu hiện của em bây giờ cũng không phải là thích.”
Cô nhìn anh, cẩn thận mở miệng, “Anh…Em là muốn nói, chú Mạc vẫn chưa đồng ý…”
“Ôn Hinh.” Âm thanh lạnh lùng cứng rắn chặn ngang lời cô, ánh mắt vốn ôn hòa trở nên kiên quyết, như dòng nước không một tia gợn sóng, u ám làm người ta bất an. “Ông ấy không liên quan. Đừng nhắc tới ông ấy nữa.”
Qủa nhiên…
Nhìn thấy bộ dạng này cua Mạc Nhiên, cô vẫn bị dọa sợ, nhưng càng nhiều hơn chính là hối hận vì sao lại nói ra chuyện này làm anh không vui, con ngươi trong suốt chớp chớp, môi mím thành một đường, lộ ra vài phần căng thẳng.
Nhận thấy sự bất an và căng thẳng của cô, ánh mắt của anh lập tức trở nên mềm mại, tâm trạng cũng dịu lại, anh lại trợ về bộ dạng lúc trước, dáng vẻ thản nhiên lộ ra một chút ôn hòa, nhẫn nại cùng ôn nhu đối với cô.
Cười một tiếng, anh thấp giọng mở miệng, “Chỉ cần một người đồng ý, ông ta phản đối cũng vô dụng.”
Ôn Hinh nghi hoặc nhìn anh, “Ai vậy?”
Anh nhẹ vỗ về cô, con ngươi hướng về phía xa xăm, trở nên có chút khó đoán, làm cho người ta khó có thể phát hiện ra vẻ ưu thương cùng hoài niệm trong anh.
Cô đang khó hiểu, một lúc lâu, cô nghe được tiếng của anh, nhẹ như lông chim, giống như chỉ một khắc sau sẽ bay theo gió… “Mẹ anh”
Mẹ anh…
Cô ngẩn người, mẹ của anh… Ký ức cuồn trào, cô nhớ tới khi còn bé có gặp qua bà, là người phụ nữ xinh đẹp tao nhã, lại còn tuyệt thế phong hoa…Người đó nếu gặp cô sẽ cười mà gọi cô, sẽ cho cô kẹo, sẽ ôm cô vào lòng.
Nhưng mà lần cuối cô gặp bà ấy, chính là ở lễ tang…
Cô ngảng đầu nhìn anh. Bi thương như một tầng sương mù bao phủ lên khuôn mặt anh, nhàn nhạt nhưng lại khắc cốt ghi tâm. Trong lòng bỗng nhiên đau nhói, chỉ vì sự yếu ớt của anh lúc này.
Xoay người ôm lấy anh, cô muốn dùng cách của mình để nói cho anh biết rằng cô sẽ yêu anh mãi mãi.