Ngoài cửa sổ ánh nắng dần tắt, ánh sáng theo mặt trời ngả về tây. Trên bầu trời những ánh nắng vàng óng bị mây che phủ, chỉ để lại một tầng sáng nhàn nhạt, cuối cùng bị bóng tối bao trùm.
Mạc Nhiên sắp xếp lại xấp tài liệu, ngẩng đầu lên liền thấy Ôn Hinh đang lẳng lặng ngồi trên sô pha xem tạp chí.
Gò má yên lặng rũ xuống, lông mi dài đổ bóng xuống gò má, cô cứ như vậy mà ngổi ở đó, lại làm cho anh cảm thấy một thân mỏi mệt đã tan biến, dần cảm thấy điềm tĩnh, thật giống như người mang gánh nặng trông thấy cô đều có thể quên đi toàn bộ…
Ôn Hinh cảm giác có ánh mắt đang nhìn, nhìn lại Mạc Nhiên, “Làm xong việc rồi hả?”
Mạc Nhiên đi về phía cô, “Ừ”
Sau đó kéo tay cô, “Đi thôi, về nhà.”
Về nhà…
Chỉ hai chữ đơn giản, Ôn Hinh lại không khỏi cảm thấy đã lâu rồi chưa từng thấy ấm áp như vậy…
“Được.”
Ôn Hinh lại một lần nữa vưa lo sợ vừa đi từ công ty tới hầm để xe, đến khi ngồi ở trong xe rồi mới thở phào nhẹ nhõm, thực sự là quá đáng sợ a…
Mạc Nhiên giúp cô thắt dây an toàn, thấy vẻ mặt cô như trút được gánh nặng, nhàn nhạt thả một câu, “Em sớm muộn cũng phải làm quen với những loại tình huống này.”
Ôn Hinh: “…”
Có ý gì?…
Ách…Say này cô vẫn phải đối mặt với loại tình huống này sao?
Còn nữa…Đây là anh đang ám chỉ điều gì?
Sau khi ăn xong ở nhà hàng Mạc Nhiên đưa Ôn Hinh về, xe dừng lại ở dưới lầu, hai người ngồi trong xe không nói gì, nhưng có một cỗ yên bình dâng lên giữa hai người.
Ôn Hinh không vội xuống xe, cô đang lo lắng một việc.
Hôm nay chiếc xe tải màu trắng kia làm kích thích thần kinh của cô, làm cô nhớ lại mọi chuyện lúc trước, cô muốn tiếp tục giấu diếm nhưng chung quy giấy không bọc được lửa, sớm muộn cũng có một ngày tờ giấy kia bị chọc thủng, nhưng nếu như lựa chọn nói thật, vậy phải mở lời như thế nào.
Ôn Hinh nghịch chiếc vòng tay, có chút lo nghĩ, “Em, em…”
“Ừ?”
Do dự hồi lâu, Ôn Hinh giống như quyết tâm, cô nhìn vào mắt của Mạc Nhiên, nói: “Mọi chuyện lúc trước, em đã nhớ lại rồi.”
Mạc Nhiên không lên tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ gò má cô.
Ôn Hinh ngồi bên cạnh lo lắng, cô không biết Mạc Nhiên như vậy là có ý gì.
Hơn nữa, chuyện năm đó cũng không thể trách hoàn toàn Mạc Nhiên, dù sao Mạc gia cũng bị chuyện của Ôn gia liên lụy dẫn đến một trận phong ba, cô, cũng không có tư cách để trách móc anh…
Khi Ôn Hinh chờ đến lúc tâm bắt đầu luống cuống, mới nghe Mạc Nhiên nói, “Anh biết.”
Ánh mắt Ôn Hinh kìm nén, hai mắt nhìn thẳng vào mắt Mạc Nhiên, cố gắng nhìn sâu vào mắt anh, dường như muốn nhìn sâu vào lòng anh…
Đôi mắt đẹp như vậy, sáng như ngọc lưu ly, xuyên qua tất cả khoảng cách, một mực tiến vào nội tâm của anh…Vào lúc này, Mạc Nhiên dĩ nhiên không dám nhìn vào hai mắt cô, tinh khiết trong sáng, sẽ làm anh càng chìm sâu…
Hắn nhẹ nhàng che khuất hai mắt Ôn Hinh, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Ôn Hinh, đừng sợ, có anh ở đây.”
Ôn Hinh không nhịn được run lên.
Đúng vậy, ngay cả chính cô cũng không phát hiện rằng, quả thật cô đang sợ.
Sợ những chuyện kia vẫn đeo bám cô để cho cô vĩnh viễn không thể thoát ra, sợ bị phản đối, sợ anh rời đi, sợ rất nhiều rất nhiều…Cho nên anh mới quyết định, không cần vội vã.
“Em…”
“Suỵt.” Mạc Nhiên ngăn cản cô, “Ôn Hinh, mọi chuyện trước kia hãy quên đi. Em không làm gì sai, là anh không nên bỏ rơi em để em một mình đối mặt mới đúng, phải thừa nhận vốn không phải là lỗi của em. Là anh đã do dự và hủy hôn, em mới phải gặp những chuyện này.”
“Không, không phải__” Ôn Hinh vội vàng lắc đầu.
“Nghe anh nói hết.” Mạc Nhiên cười khổ một tiếng, “Năm đó nếu như anh quyết đoán một chút sẽ không bị bố anh ép và ngăn cấm, cũng sẽ không để em một mình ra đi, sẽ không hủy hôn với em, cũng sẽ không xảy ra tai nạn.”bg-ssp-{height:px}
Ôn Hinh kéo tay anh xuống, nhìn vào mắt anh, “Những chuyện này đều không phải lỗi của anh. Ôn gia gặp chuyện không may ắt sẽ ảnh hưởng đến Mạc gia, chú Mạc làm như vậy không có gì sai. Muốn trách chỉ có thể trách số phận luôn thay đổi. Hơn nữa, bây giờ không phải mọi chuyện đều đã tốt rồi sao.”
Cô đã từng thẳng thắn như thế, hôm nay lại nói qua vài câu hời hợt như vậy. Anh không nói được là cảm giác gì, chỉ thấy trong ngực đầy những tâm tình, cuối cùng chỉ có thể biến thành một tiếng thở dài.
Anh nhìn Ôn Hinh, nghiêm túc hỏi: “Vậy, Ôn Hinh, em có đồng ý ở bên cạnh anh không?”
Lần đầu tiên, Mạc Nhiên hỏi cô nghiêm túc như vậy, Ôn Hinh chỉ cảm thấy trái tim đập “ ̀m ầm”, sau đó cô nghe được tiếng của mình vang lên trong xe, “Đồng ý”
Từ sau màn “Tỏ tình thắm thiết” đêm đó, Ôn Hinh và Mạc Nhiên càng trở nên gắn chặt như keo, như hình với bóng. Vì vậy Lâm Sanh luôn có thể thấy trong công ty ông chủ nắm tay bà chủ tương lai nghênh ngang đi đi về về.
Editor: chị Ôn Hinh không đi làm sao mà suốt ngày bám theo anh Mạc Nhiên?? Mà cũng đúng nhỉ, ông xã của chị giàu thế còn gì?? ==
Mạc Nhiên rất hưởng thụ khi mỗi ngày đều ở bên cạnh bạn gái, nhưng Ôn Hinh sắp bùng nổ rồi.
n ái cũng không cần phải như vậy có được hay không?! Tuy nói rằng cô phải thích ứng với mọi ánh mắt của nữ nhân viễn trong công ty anh, nhưng mỗi ngày đều ở bên anh như vậy cũng sẽ chán ngấy đi! Huống cô cũng có công việc của mình a, sao mà lúc nào cũng cứ bên cạnh anh chứ?!
Editor: Thì ra bị lôi di:v
Đã trải qua vài lần phản kháng vô hiệu, Ôn Hinh tính toán sẽ bằng mặt mà không bằng lòng, âm thầm chạy trốn.
Thừa dịp người nào đó họp trong phòng làm việc, Ôn Hinh lén lút đi ra ngoài, ra vẻ không quấy rầy anh lúc làm công việc, thực tế là tìm đồng minh.
Trong phòng trà không có ai, Lâm Sanh đang tự pha cà phê cho mình, ông chủ cần mỹ nhân không cần nhân viên, sai bảo hắn không ngừng, bên cạnh hắn cũng không có nữ nhân viên nào, chỉ có thể tự đối đãi tốt với bản thân.
Đang định đi ra, thình lình phòng bên cạnh có một cánh tay chìa ra, bắt lấy cánh tay Lâm Sanh, sau đó dùng sức kéo hắn vào…
Lâm Sanh buồn bực nhìn mảnh áo trước ngực bị cà phê bắn trúng tung tóe một mảnh lớn, nhìn lại khuôn mặt “thật xin lỗi” của người đứng trước mặt, được rồi, ông chủ bắt nạt hắn, bây giờ ngay cả bà chủ tương lai cũng muốn bắt nạt hắn…
Editor: Đời thế mà đau nhỉ Lâm lão gia
Ôn Hinh rất xin lỗi nhìn đến vết cà phê bắn trên áo Lâm Sanh…Ách…cô thực sự không cố ý…
“Cái đó, cậu Lâm…”
Khóe miệng và lông mày Lâm Sanh đồng thời giương lên, cô như vậy lại khách khí mà gọi hắn là cậu Lâm chứ không phải là thư ký…Bất quá nghe rất mát tai…
Lấy lòng được bà chủ ắt sẽ lấy lòng được ông chủ, Lâm Sanh thay đổi thái độ, bày ra mọt nụ cười nịnh nọt, lễ độ nói: “Ôn tiểu thư, có chuyện gì sao?”
Ôn Hinh nhìn Lâm Sanh giống như đang xem biểu diễn xiếc, tốc độ thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi, “Ách, có thể giúp tôi một chuyện không?”
“Giúp việc gì ạ?”
“Giúp tôi trốn ra khỏi công ty.”
“…Trốn?” Hắn không có nghe lầm chứ…
“Ách, không phải, là rời đi, rời đi” Ôn Hinh đổi giọng
Lâm Sanh đột nhiên đen mặt…Cô gái này là muốn ồn ào kiểu gì đây?…
Ôn Hinh nhìn hắn mang vẻ mặt “Lẽ nào cô muốn trốn” liền biết hắn hiểu lầm, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Mạc Nhiên quá dính người, cậu có thể giúp tôi dời sự chú ý của anh ấy được một lát được không? Tôi phải…Ừ, tôi phải đi công tác một thời gian.”
Lâm Sanh trong bụng khoa trương một tiếng, mẹ nó hắn không nghe lầm chứ, lại dùng từ dính người để hình dung ông chủ, bất quá hắn suy nghĩ lại một chút, Mạc Nhiên mấy ngày nay xác thực là rất dính người. Quanh năm mặt lạnh bỗng dưng bùng nổ không kém gì núi lửa, hắn tổng kết, cảm thấy quả thật không phải là người…
Hơn nữa…
Lâm Sanh quan sát cô một chút vị bà chủ tương lai này, đột nhiên cảm thấy Mạc Nhiên trăm năm khó lâm vàođược tình cảnh này, còn cơ hội nào tốt như vậy nữa không?…
Lâm Sanh cười tủm tỉm, “Được, tôi sẽ đem toàn lực giúp đỡ cô.”
Editor: Lâm lão gia à, xem ra anh sắp gặp chuyện to rồi đấy:
Ôn Hinh không nghĩ tới Lâm trợ lý này lại tốt như vậy, hảo cảm với hắn nháy mắt tăng vụt “Cám ơn cậu trước a cậu Lâm.”
“Được.” Lâm Sanh đẩy đẩy gọng kính, con ngươi sau kính lóe sáng lên, ha ha ha, vợ tương lai trốn, xem Mạc Nhiên cậu sẽ bị tức nghẹn chết a, ai bảo cậu không cho ông đây nghỉ ngày nào ngược lại còn bắt tăng ca! Nghỉ phép ở đâu, ở đâu????