Năm Tháng Nào Làm Thay Đổi Cuộc Đời

chương 49: sao chẳng nói ra?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Phạm Thu Vân | Beta: Ngọc Nguyễn

Thảo Thảo mang thai.

Thẩm Bị căng thẳng đứng trong khu người nhà chờ đợi ở khoa sản, Thảo Thảo nổi giận đùng đùng xông ra ngoài, trừng mắt giận dữ nhìn Thẩm Bị rồi xoay người đi đến cửa sổ nhận kết quả.

Thẩm Bị vội vàng giải thích: “Anh cũng không biết sao lại nhanh đến thế! Với lại mấy chuyện hút thuốc uống rượu này anh cũng không kiểm soát được. Em nói thử xem, người ta ngồi đó đều hút thuốc uống rượu, còn anh thì ngồi đơ mặt ra, cũng không hợp lý lắm.”

“Em mặc kệ anh hợp lý hay không hợp lý!” Thảo Thảo quay phắt người lại, Thẩm Bị vội vàng đỡ lấy cô, “Nếu con khỏe mạnh thì em bỏ qua cho anh; nếu con mà dài ngắn thiếu hụt thì cả đời này anh đừng xuất hiện trước mặt em nữa!”

“Này, đừng, đừng mà!” Thẩm Bị lẽo đẽo theo sau, không đoái hoài đến Tiểu Trương đang đứng cách đó không xa, “Anh khẳng định sẽ cai thuốc lá và cai rượu, tuyệt đối sẽ không tái phạm. Nhưng mà dù gì em cũng phải cho anh cơ hội! Chẳng phải vẫn chưa có kết quả sao, có kết quả rồi nói. Mà có là tệ nhất, dù con mình nó thật sự dài ngắn thiếu hụt đi chăng nữa, nó cũng là con của anh, là con của chúng ta, nói gì cũng là cốt nhục của anh mà! Em đừng nói lời tàn nhẫn thế chứ. Ơ, vị đồng chí này, phiền anh nhường đường cho, ở đây có bà bầu.” Câu này và câu khác là nói cho người ngoài nghe, chi bằng bảo là nói cho chính bản thân anh nghe. Có phiền phức gì thì ngài nhịn đi, có oan ức gì thì ngài chịu đi, ở đây bà bầu là lớn nhất!

Thảo Thảo nhận kết quả ở cửa sổ trả kết quả kiểm tra, Thẩm Bị vui sướng cầm lấy, đầu tiên anh mở ra xem trước, rồi hỏi nhân viên kiểm tra: “Những cái này nghĩa là gì?”

Nhân viên kiểm tra liếc anh: “Hỏi bác sĩ, chỗ chúng tôi không phụ trách.”

Thảo Thảo gạt anh ra: “Lèo nhèo cái gì hả? Muốn chọc tức em à!”

Thẩm Bị vội vàng xoay người giống như tên ngốc, đợi Thảo Thảo tuyên phán kết quả phụ khoa. Nhưng khi Thảo Thảo đi rồi, vẻ mặt của anh lại không bi thương quá nhiều. Phụ nữ ấy mà, khó tránh khỏi căng thẳng. Thẩm Bị “chu đáo” nghĩ, những lời cô nói trong lúc này coi như gió thoảng!

Chớp mắt đã đến mùa đông, hôm đại tuyết (*) Bắc Kinh chào đón trận tuyết thứ hai rơi đúng hạn kể từ khi vào đông. Bụng Thảo Thảo đã to lên rồi, nếp nhăn nơi khóe miệng Thẩm Bị cũng càng ngày càng sâu, người rõ ràng đã phát tướng. Thảo Thảo chuyên tâm dưỡng thai, không tập yoga nữa, Thẩm Bị cũng bận rộn chuyện công ty nên không rảnh tập thể thao, dáng vẻ trung niên cũng càng ngày càng đậm.

(*) Đại tuyết: một trong 24 tiết, thường vào khoảng ngày 6, 7, 8 tháng 12.

Tính lưu động của nhân viên trong văn phòng luật tương đối mạnh, đã đổi một tiếp tân mới. Thảo Thảo nhận điện thoại nội bộ, hơi không quen, có người tìm cô. Cô đi xuống chỗ tiếp tân thì lại là Quan Hạo.

Hai người đứng ở xa xa, không ai cử động.

“Anh đến mời em ăn cơm, nể mặt anh đi cùng nhé?” Dáng vẻ Quan Hạo vẫn thảnh thơi.

Thảo Thảo bất giác vuốt ve bụng mình, chần chừ một lúc rồi gật đầu, đi theo anh ta vào thang máy.

Đúng lúc Phùng Thượng Hương đi ra khỏi văn phòng, nhìn chăm chú vào cửa thang máy đã đóng, như đang phân vân.

“Có cần nói một tiếng với lão Thẩm không?” Tôn Nam Uy bước tới nói, “Bây giờ Quan Hạo chó cùng rứt giậu hả?”

“Anh ta? Không đâu?” Phùng Thượng Hương nói, “Vụ kiện của lão Thẩm còn chưa có kết luận, Quan Hạo vẫn còn cơ hội.”

“Hừ, vụ kiện đó đều là cái cớ, chỉ cần bên trên gật đầu, kêu hòa giải là hòa giải ngay. Tương lai của lão Thẩm trói buộc với Hoàng Phán Phán rồi, nếu Hoàng Phán Phán chuyển mũi dùi thì Quan Hạo hoàn toàn có thể chuyển mình.”

Phùng Thượng Hương hứ một tiếng, “Theo như hiểu biết của tôi về Hoàng Phán Phán, cô ta thà giết Quan Hạo cũng sẽ không tin và cho anh ta cơ hội lần nữa.”

“Nhưng cô ta yêu Quan Hạo.” Tôn Nam Uy cãi bướng.

“Có rất nhiều cách yêu. Nhìn xem đi, tôi nghĩ có thể Quan Hạo muốn tìm lại những thứ gì đó từ chỗ Thảo Thảo? Những chuyện này đều là việc của bọn họ, không cần người ngoài như chúng ta nhọc lòng.” Phùng Thượng Hương suy đoán rồi quay người đi về phòng làm việc.

Tôn Nam Uy cũng đi theo sau, miệng không nhàn rỗi, “Người ngoài? Thế còn tên tài xế bé nhỏ thì sao, sau khi từ chức một tháng thì biến thành cổ đông lớn của Ức Nghệ, một công ty cảnh ngoại vô duyên vô cớ chui vào. Cô còn không chịu ra tay yểm trợ?”

Phùng Thượng Hương chệnh choạng, sau đó thản nhiên nói: “Yểm trợ thì sao? Chẳng phải anh ta vẫn còn về quê xem mắt sao?”

“Ồ? Cái này mà cô vẫn có thể chịu được?” Tôn Nam Uy bám riết không tha.

Phùng Thượng Hương nổi điên xoay người lại: “Đủ chưa?! Anh ta là anh ta, tôi là tôi, anh đang nghĩ vẩn vơ gì hả?! Lắm mồm!”

“Cộp” Tôn Nam Uy va mạnh vào cửa, bất giác che mũi, mắt chớp chớp, rồi quay đầu nhìn Tiểu Vương đang rướn cổ nhìn mình, bèn cười bảo: “Đạp phải đuôi mèo rồi!”

Cũng vẫn ở lầu dưới Quốc Mậu, chốn cũ, chẳng qua bây giờ là ba giờ chiều, mọi người đang làm việc ở trên lầu, trong quán yên tĩnh vô cùng.

Thảo Thảo gọi một ly sữa nóng, uống chậm rãi.

Dường như Quan Hạo không biết bắt đầu nói từ đâu, đầu tóc vốn chỉnh chu lại bị anh ta cào rồi bù như ổ gà.

“Anh thua rồi, thua hoàn toàn!” Câu mở đầu của Quan Hạo rất có lực sốc, chẳng qua Thảo Thảo dường như không hề kích động, vẫn chăm chú nhìn vào làn khói nhẹ lượn lờ trong ly sữa.

“Em đã chọn được một người đàn ông tốt. Đặng Thảo Thảo, em khờ như thế, tại sao đàn ông bên cạnh em người này càng lợi hại hơn người kia? Tên Thẩm Bị này chính là kẻ ăn tươi nuốt sống người khác!” Quan Hạo đang mặc sức trút giận, “Em tìm anh ta, hừ, tìm anh ta! Em không sợ sau này có một ngày… anh ta…” Quan Hạo trừng mắt nhìn Thảo Thảo.

Thảo Thảo ngẩng đầu, đôi mắt thản nhiên mang chút thương xót: “Không cần tôi? Vứt bỏ tôi? Giống như anh? Hay là anh cho rằng anh để lại cho tôi chút tiền thì được tính là kiểu mẫu trong loại đàn ông nào đó?”

Quan Hạo á khẩu, mặc dù lời nói khắc nghiệt nhưng ý tứ đúng là thế, anh ta không cách nào phản bác lại.

Thảo Thảo nói: “Bỏ đi, Quan Hạo. Chuyện của tôi thật sự không cần anh nhọc lòng, cho dù có một ngày tôi thật sự xui xẻo giống như anh nói, tôi cũng nhận. Tôi chưa đừng gửi gắm hy vọng của mình lên Thẩm Bị, nhưng tôi đã gửi suy nghĩ sống qua ngày cho anh ấy. Con người kiếp này phải mạo hiểm rất nhiều, phải làm rất nhiều thứ, nhưng mặt khác cũng cần phải có người bầu bạn, quan tâm, hiểu biết lẫn nhau, cùng nhau đối mặt và chia sẻ nguy hiểm lẫn thành tựu. Lúc cô đơn thì an ủi, lúc ồn ào thì nhắc nhở. Đó là cuộc sống mà tôi muốn.”

Dường như Quan Hạo chưa thấu hiểu, nghi hoặc nhìn Thảo Thảo: “Anh không cho được ư?”

Thảo Thảo cười lắc đầu: “Vấn đề này đã không cần nói nữa nhỉ?”

“Thẩm Bị gian hơn anh, ác hơn anh, dựa vào đâu em tin rằng anh ta có thể?”

“Không phải tôi tin, mà là anh ấy cho tôi hy vọng… gần như có thể tin tưởng.” Bản thân Thảo Thảo cũng hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu, nói ra câu ngu ngốc này.

Quan Hạo gật đầu, không muốn tranh luận về thứ “siêu hình của phụ nữ”, vô nghĩa và vô vị. Dù sao anh ta cũng không có hy vọng nào nữa, dứt khoát bỏ qua vấn đề này, tiếp tục nói theo suy nghĩ của mình, “Em có biết Thẩm Bị đã làm gì anh không?”

Thảo Thảo lắc đầu.

“Thẩm Bị… Hừ, anh đúng là đã quá xem thường anh ta. Đó là một kẻ đáng gờm!” Quan Hạo cảm thán, “Viện kiểm sát tìm anh ta nói chuyện, bọn anh đã nói chuyện riêng với nhau, anh ta ra vẻ hận đời, nói cái gì mà chi bằng tự mình làm, tránh phải làm công cho kẻ khác còn bị nói lung tung. Anh tin, rồi đề nghị anh ta lấy chút tiền trong công ty ra, anh ta nói để về nghĩ kỹ đã.”

Thảo Thảo nhớ đến cái công ty kì lạ đó thì đã hiểu. Chắc hẳn nguồn vốn hiện tại trong công ty của Thẩm Bị đã chuyển qua công ty này. Thảo Thảo nghĩ, con người Thẩm Bị, ngay cả vợ cũ hại anh, anh cũng không muốn trách móc, sao có thể tham ô tài sản của quốc gia. Sao bản lĩnh nhìn người của Quan Hạo bây giờ kém thế?

Quan Hạo nói: “Không ngờ cuối cùng Thẩm Bị lại nói những sắp xếp của bọn anh cho người trong viện kiểm sát biết, nếu Hoàng Phán Phán không kịp thời nhắc nhở anh thì suýt nữa anh đã rơi vào bẫy của hắn! Đặng Thảo Thảo, đây là sự báo thù của em đúng không? Cấu kết với Thẩm Bị báo thù anh?”

Thảo Thảo hơi mù tịt, mặc dù chỉ có vài từ lác đác nhưng Quan Hạo đã mô tả một người hoàn toàn khác với Thẩm Bị mà cô biết.

“Tôi không biết. Người mà anh nói…” Thảo Thảo đắn đo một lát, “Tôi không quen. Tôi cũng không biết tại sao anh ấy phải làm thế.” Cô đã học được cách không gấp gáp phủ định hay khẳng định một sự kiện, cũng học được cách đứng một bên quan sát những việc có vẻ như có liên quan đến mình.

“Không biết? Đặng Thảo Thảo, thế em có biết có từ gọi là giấu đầu lòi đuôi không?” Quan Hạo hỏi một cách gay gắt.

Thảo Thảo bình thản cười: “Biết. Có điều tôi không biết anh cho rằng tôi phải che giấu điều gì?”

“Đương nhiên là che giấu âm mưu gian ác hãm hại anh của em và Thẩm Bị!”

“Vì sao tôi phải hại anh?”

“Vì em hận anh ngoại tình, hận anh ly hôn với em, hận anh… hận anh liên lụy đến con!” Nhắc tới Quan Bác, giọng Quan Hạo liền trầm xuống.

Vẻ mặt Thảo Thảo vẫn không hề kích động, chẳng qua bàn tay đang đặt trên đùi khẽ chuyển đến bụng, “Anh cũng biết tôi đang hận anh à?”

Quan Hạo ngẩn người, Thảo Thảo cười khổ: “Tôi cứ tưởng anh luôn cho rằng mình rất oan uổng cơ đấy!” Thảo Thảo không màng tới vẻ mặt muốn giải thích của Quan Hạo, nói tiếp: “Tôi hận anh. Hồi mới ly hôn, tôi căm hận anh đến mức muốn liều mạng chết chung với anh. Thật ra, tôi đã mang axit đến cửa công ty của anh quanh quẩn một hồi. Nhưng con người tôi nhát gan, quá ham sống sợ chết. Một thím trong sạp báo gần đó đã nói với tôi một câu, sau đó tôi không muốn chết nữa. Chậc, con người ấy à, thật ra đều ích kỷ! Từ đầu tới cuối tôi lòng vòng trước cửa chỗ anh mười phút, cầm axit đi tới đi lui mười phút, sau đó thì đi về. Ly hôn tuyệt đối không quay đầu! Anh cảm thấy bây giờ tôi dùng kiểu báo thù nào giải hận tốt hơn tạt axit lên mặt anh!” Thảo Thảo càng nói càng lớn tiếng, cuối cùng đã không thể kiềm chế được mà gào thét. Hai từ “giải hận” dường như không phải nói ra mà là gào lên!

Quan Hạo trừng mắt há mồm, anh ta hoàn toàn không tưởng tưởng được một Thảo Thảo điềm đạm dịu dàng đã từng có suy nghĩ tàn bạo như thế. Anh ta cũng không biết trong cuộc đời mình lại có khoảnh khắc có thể thay đổi cả đời như thế, mà khoảnh khắc này lại thay đổi bởi một người xa lạ, bởi một câu nói của một người không liên quan! Nhất thời Quan Hạo không thể nào tiêu hóa được tin tức này, ngoài chớp mắt ra thì không có bất kỳ phản ứng nào.

Thảo Thảo cúi đầu uống sữa, ổn định cảm xúc mới từ từ nói tiếp: “Chuyện giữa anh và Thẩm Bị là chuyện của

bọn anh, cái gọi là thắng thua thành bại đều là tôn nghiêm hoặc là vinh dự của bọn anh. Nếu nói có liên quan gì với tôi, chẳng qua chỉ đảm nhiệm tác dụng của chiến lợi phẩm mà thôi. Huống hồ, suy nghĩ này chắc hẳn là anh mãnh liệt hơn. Nếu tôi là người đứng ở góc độ của Thẩm Bị, tôi cũng sẽ tra xem là ai đã kinh động tới viện kiểm sát.”

“Sao… sao em biết?”

“Hoàng Phán Phán nói. Ngày thứ ba khi Thẩm Bị bị hẹn ra nói chuyện, cô ta đã gọi điện nói cho tôi biết. Cô ta nói, anh vì muốn dọn sạch hòn đá cản đường là Thẩm Bị nên đã không từ thủ đoạn, thậm chí không sợ bị cuốn vào dòng nước đục này. Cô ta rất lo cho anh.” Thảo Thảo không có nói với bất cứ ai về cú điện thoại đó, vì cô không biết nói với ai sẽ không dẫn tới hiểu lầm, không biết nói thế nào mới có thể không bị người khác dùng ánh mắt phiến diện nhìn cô. Thậm chí Thảo Thảo còn cho rằng, Hoành Phán Phán cố ý lấy chuyện này ra để gây khó dễ cho cô, khinh khi cô, trông mong thấy cô hoảng loạn bốc đồng nói ra, rồi chuốc họa tồi tệ! Cô cũng đã hối hận không thôi vì lần gặp trước. Lần này nhất định không thể nói được, thậm chí phải quên ngay!

“Phán Phán? Cô ta? Hừ! Anh còn nghĩ tại sao em không hề có phản ứng gì!” Quan Hạo xem thường quay mặt đi.

Dường như Thảo Thảo có gì muốn nói, nhưng mở miệng mấy lần rồi lại khép lại. Suy cho cùng cũng là chuyện nhà người ta, người ngoài như cô không tiện nói nhiều!

“Bây giờ thì hay rồi, viện kiểm sát phải lập án, em hài lòng chưa?”

“Đã lập án, tại sao anh… giống như…” Thảo Thảo đắn đo một lúc, rồi cười lắc đầu, “Không giống lắm.”

Quan Hạo bực tức vò đầu, hít sâu một hơi, “Hoàng Phán Phán! Cô ta tìm người đè chuyện này xuống.”

Thảo Thảo biết Hoàng Phán Phán có bối cảnh, cô ta “yêu” Quan Hạo như thế, hành động kiểu này cũng không có gì lạ.

“Ha ha!” Quan Hạo cười quái lạ, “Lần này anh tới tìm em có thể là lần cuối cùng. Ngày mai, không, có lẽ là ngày mốt, anh phải rời khỏi đây rồi!”

“Rời khỏi đây? Đi đâu?”

“Rời khỏi đây!” Quan Hạo giống như không muốn nói, quay đầu nhìn sang chỗ khác. Đôi tay được chăm sóc thật tốt đan vào nhau, che lấy nửa đầu, thoạt nhìn rất thiếu sức sống!

Thảo Thảo cắn chặt môi, mí mắt Quan Hạo chuyển qua, hai con người đen láy nhìn chằm chằm Thảo Thảo qua kẽ tay. Sau đó Thảo Thảo không nói gì, cả buổi không bỏ ly sữa xuống, dòng nước bắt đầu chảy xuống rõ rệt.

“Anh rời khỏi, đối với em là một chuyện tốt đấy! Từ nay về sau không có ai làm phiền hai người nữa, cuối cùng em đã vứt bỏ anh rồi, đúng không?!” Hai tay Quan Hạo chùi mặt, tóc tai rối loạn, nghiêm khắc quát hỏi Thảo Thảo.

Thảo Thảo nói: “Dù ở lại cũng không có phiền hà gì.” Cô lấy giấy lau sạch sữa trên bàn, “Giống giọt sữa này, lau sạch thì không còn thấy gì nữa, rất dễ dàng. Cuộc sống mà, mỗi ngày đều phải lau bàn, không tính là phí sức.”

“Em… có ý gì?” Quan Hạo cười gượng, đôi mắt giống như bốc hỏa.

Thảo Thảo càng thêm lạnh nhạt, đứng dậy: “Không phải nó thì có thể là cái gì?!”

Quan Hạo đứng lên theo, giơ tay muốn kéo lấy Thảo Thảo, cô đã phòng ngừa từ trước, lách người né tránh lùi ra sau, tay bất giác bảo vệ lấy bụng.

Quan Hạo bỗng chốc sững sờ, giống như lần đầu mới ý thức rằng Thảo Thảo đã là thai phụ. Anh ta chớp mắt, đột nhiên trừng to mắt, giơ tay cao đến ngực. Thảo Thảo càng lùi ra sau, eo chạm vào cạnh bàn, đã không còn đường lùi nữa! Nhưng, Quan Hạo vẫn không nhúc nhích.

Anh ta chỉ giơ tay, sau đó giơ tiếp đến đỉnh đầu, chỉnh sửa đầu tóc rối bù, rồi bỏ tay xuống, “Anh sẽ ức hiếp em ư?” Giống như hỏi Thảo Thảo, cũng giống như hỏi chính mình, “Anh sẽ ức hiếp… ức hiếp em ư?”

Không có bất kỳ điềm báo nào, đột nhiên mắt Thảo Thảo cay cay. Giọng Quan Hạo hơi nghẹn ngào, “Em thật sự cho rằng… anh… là loại người đó ư? Đặng Thảo Thảo, em sai rồi! Trên thế giới này, không có ai hiểu em hơn Quan Hạo anh!” Anh ta kích động quát, “Anh chẳng qua… chẳng qua là hiểu ra… quá trễ, đã quá trễ rồi!”

“Cạch!” Ghế bị đụng ngã, Thảo Thảo hơi ngửa ra sau, Quan Hạo bước lên, chỉ vào mặt Thảo Thảo nói: “Quá trễ rồi! Tại sao em không cho anh một cơ hội! Một lần cũng không cho!”

Thảo Thảo hoảng sợ nhìn anh ta, chỉ thấy miệng Quan Hạo lúc đóng lúc mở, một tay cô chống lấy cái bàn sau lưng mình, còn tay khác thì giữ chặt lấy bụng, giống như chuẩn bị đẩy anh ta ra bất cứ lúc nào!

Hai hàng nước mắt chảy xuống, rơi vào khe hở giữa hai người, Quan Hạo từ từ lùi bước. Anh ta nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng và đề phòng của Thảo Thảo, cuối cùng mới hiểu ra mình đã không thể tìm về quá khứ được nữa! Chẳng những không thể tái hiện, mà ngay cả ký ức cũng không thể tìm về!

Thảo Thảo hoàn toàn không biết Quan Hạo đi như thế nào. Cô chỉ biết khi mình khôi phục ý thức thì người đỡ cô là Phùng Thượng Hương.

“Sao… sao cô tới đây?”

Phùng Thượng Hương vẫn tỏ ra không kiên nhẫn, “Thay công!”

“Là… là sao?”

“Ôi! Cô lôi thôi quá! Bụng lớn còn dám đi gặp con chó điên đó, nếu có gì bất trắc thì Thẩm Bị nhà cô ăn Tiểu Trương mất, Tiểu Trương không hận tôi đến chết.”

Não Thảo Thảo không theo kịp, không hiểu Tiểu Trương và Phùng Thượng Hương đang làm cái gì, nhưng cô vẫn nhớ mình phải làm gì, “Liên… quan gì tới cậu ta?”

“Cầm, lau nước mắt đi!” Phùng Thượng Hương đưa tờ khăn giấy cho Thảo Thảo: “Nhìn cô khóc kìa! Ai không biết còn tưởng Quan Hạo cố ý giết người!”

Thảo Thảo nghe lời lau nước mắt, quả là chua ngoa, nói thật khó nghe.

“Đi thôi. Nhìn cái vẻ ngu si của cô này, chọc anh ta nổi giận bỏ đi rồi.” Phùng Thượng Hương đỡ Thảo Thảo đi từ từ tới thang máy, “Ôi, lần này coi như Quan Hạo bị buộc chặt rồi, không biết nên tính là hạnh phúc hay là thê thảm đây? Có thể người đàn ông như anh ta chỉ có kiểu phụ nữ như Hoàng Phán Phán mới có thể tóm chặt được bằng thủ đoạn này nhỉ?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh ta không nói với cô à?”

Thảo Thảo lắc đầu.

“Thế Thẩm Bị làm việc gì có nói với cô không?"

Thảo Thảo tiếp tục lắc đầu.

“Trời, cô đã làm cái gì vậy hả?”

Thảo Thảo ngẫm nghĩ: “Sinh con.”

Phùng Thượng Hương nuốt nước miếng vài lần mới nói: “Thua cô luôn! Cô có thể hùng hổ tý được không, đừng có nhu mì như thế?”

Thảo Thảo cúi đầu không đáp.

Phùng Thượng Hương nói: “Thôi, đi lên trước đi, sau đó tôi kể cô nghe. Hai cái tên này cũng lạ thật! Ai cũng nói yêu cô, đấu đá như chọi gà, quay đầu lại thì chẳng tên nào nói với cô cả. Cô nói coi, rốt cuộc hai người đó muốn làm gì? Nghiện quá à!”

Thảo Thảo câm nín, thật tình cô không dám khoe khoang là mình hiểu đàn ông, càng không dám suy đoán đàn ông. Cô chỉ an tâm sống cuộc sống của mình, giống như người canh gác trên cánh đồng lúa mì âm thầm bảo vệ ruộng vườn của mình.

Truyện Chữ Hay