CHƯƠNG 197
Lúc này tay của hắn đã vượt qua bụng dưới chạm vào cô bé của tôi, hắn nhẹ nhàng kéo váy ngắn tôi lên, ngón tay linh hoạt mà vô cùng nhanh chóng mạnh mẽ sờ vào, cái sự kích thích khác biệt ấy suýt nữa làm tôi run lên suýt chút nữa thì rơi đồ trong tay xuống.
Hắn ta cười ác độc đưa ngón tay lên phía trước, nhìn giọt nước trên đó, nói: “Cô đó, thật đúng là một phụ nữ dâm đãng, tôi mới mân mê có một lúc, thì ở dưới đã ướt như này rồi, nếu cô đã muốn như vậy, vậy thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cô là được rồi!”
Vừa nói hắn vừa cúi đầu cởi thắt lưng của mình ra, thấy cơ hội đang đến gần rồi, cố gắng kìm chế sự kích thích mạnh mẽ trên cơ thể, giơ cánh tay lên, khởi động dùi cui điện, dí mạnh vào cổ hắn.
Roẹt roẹt roẹt…
Một luồng điện lập lòe màu xanh lam, Giả Tường Vụ bị một nguồn điện mạnh chạy qua, cơ thể co giật từng hồi, tim đập thình thịch yếu ớt ngã trên người tôi, hắn đảo đapr lòng trắng mắt, run rẩy trên bộ ngực trắng nõn của tôi, miệng vẫn còn chảy nước miếng, buồn nôn đến mức tôi lập tức nôn ọe ra.
Tôi tốn nhiều sức lắm mới có thể đẩy hắn ra khỏi người mình, phải chỉnh lại cái áo trước đã, tránh để lộ cơ thể ra, sau đó tìm một vòng cũng không phát hiện ra cái nào phù hợp để che lại cái áo phông đã bị hắn ta xé rách thành như thế này, tôi dứt khoát cởi phăng nó ra.
Sau đó tôi dùng chân đạp nhẹ vào Giả Tường Vũ như đạp lên đống bùn vậy, trong lòng lại dâng lên một suy nghĩ kì lạ, nhưng vừa nghĩ đến cảnh xấu hổ đấy, mặt tôi bất giác đỏ ửng lên, mà trong lòng lại biến cái sở thích kì dị ấy thành động để trả đũa, tôi cầm lấy dùi cui điện tiếp tục dí vào cổ hắn ta.
Dòng điện giật đùng đùng giật hắn khiến chân tay hắn múa may loạn xạ, giống như một con robot sắp báo hỏng vậy, mặc người khác chơi đùa, cái cảm giác sản sinh ra trong quá trình hành hạ khiến lòng tôi ngứa ngáy khó chịu giống như bị mèo cào vậy.
Một lúc lâu sau thấy hắn ta dường như hồi phục được chút sức lực, tôi lại tiếp tục tấn công, lần nữa làm hắn ta giống như con chó sắp chết vậy, tôi tùy ý dẫm đạp, vần vò, thử đủ phương thức mới kì dị trên người hắn ta.
Nhưng mỗi lần ra tay đều có chừng mực, không hề thực sự làm hại hắn, chỉ là kích thích, để cơ thể hắn có phản ứng thì dừng lại.
Giày vò hơn mười phút, cũng không biết là do hắn đã thích ứng được với việc giật điện này hay là lượng điện trong máy đã yếu rồi, hai lần giật sau hắn ta hồi phục nhanh dần lên.
Đến khi hắn cuối cùng phục hồi lại chút ý thức, tôi vừa chuẩn bị ra tay, hắn lại tóm chặt lấy mắt cá chân tôi, nước mắt như sắp chảy ra cầu xin: “Đừng đánh điện nữa, Viện Viện, không, bà nội, bà nội, câu xin cô đừng đánh điện nữa…”
Tôi một chân dẫm lên lưng của hắn, một tay cầm dùi cui điện, cười khẩy nói với hắn: “Anh chính là một tên phế vật, dựa vào chút bản lĩnh cỏn con của mình mà cũng học đòi người ta chơi trò uy hiếp, cưỡng bức, căn bản không cần người khác phải ra tay, đến tôi cũng có thể xử lí sự sống chết của anh, dạng người sợ sệt như anh, rốt cuộc đã đánh được hai tên đó như thế nào còn cướp được cái bọc đó nữa, thật sự khiến người khác nghi ngờ!”
Hắn khóc thút thít run lên, cũng không biết có nghe thấy lời tôi nói không, hai tay nhẹ nhàng mân mê chân tôi, không ngừng nằm rạp về phía trước, khom người giống như con cóc mềm yếu dưới chân vậy, khiến người khác phải bật cười.
Giày bên dưới chân tôi, lúc vừa nãy bị hắn xâm phạm không biết đã bị đá đi đâu rồi, ban nãy chỉ để ý giày vò hắn, lại quên đi tìm.
Bàn chân trắng nón bị hắn ôm chặt trong tay, trong lòng lại lóe lên một cảm giác kì dị, cái cảm giác kích thích ấy dường như làm tôi nhớ lại một lần trải nghiệm đặc biệt không lâu trước đó.
Tôi vừa định nói những lời khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhưng hắn dường như biết được suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng nâng chân tôi lên, lại có thể không cần thể diện mà liếm một cái.
Cái cảm giác kích thích giống như cảm giác kích thích như thuốc độc của hành động này, khiến người tôi mềm ra một lúc, ngồi bụp xuống giường phía sau, đến cái miệng lại có thể nuốt ừng ừng vào, không ngừng rên lên sưng sướng: “Ô, ư ư ư”.
“Đừng, đừng như thế, buồn chết tôi rồi!” tôi vội vàng rụt chân lại, nhưng hắn dường như lấy được vật báu gì đó, nhất quyết giữ chặt, say sưa hôn lên.
Mặt tôi đột nhiên đỏ ửng lên, cơ thể mềm nhũn ra, cả người cứ như bồng bềnh trong mây vậy, sảng khoái đến mức như sắp bay lên vậy, tôi vừa mềm yếu không còn chút sức nào vô thức co rúm chân lại, vừa khẽ giọng rên lên: “Đừng thế mà, anh làm cái gì vậy?”
Hắn ta dường như hoàn toàn khôi phục ý thức, nhưng hắn không hề làm gì với cơ thể đang tê dại của tôi mà chỉ vừa mân mê bàn chân tôi vừa đáng thương nói: “Viên Viên, cô cứu tôi đi, tôi biết bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu được tôi, cô quen biết nhiều người như vậy, còn quen biết cảnh sát, nhất định sẽ có cách cứu tôi phải không!”
Hắn ta đáng thương nhìn tôi, tôi bị phân vân bởi lời nói của hắn, trong lòng có một chút đắc ý nghĩ, tôi thực sự có bản lĩnh để cứu hắn, cho dù tôi tìm Lưu Tê giúp đỡ, hay là tìm Phương Kỷ, tôi nghĩ bọn họ ít nhiều đều sẽ nể mặt tôi, xử lí chuyện của Giả Tường Vũ nếu không phải là giơ tay đánh khẽ thì cũng là hạ thủ lưu tình thì cũng không khó khăn gì.
Thế nhưng tôi việc gì phải giúp đỡ hắn, hắn trước đây đã uy hiếp tôi, còn cưỡng bức tôi, tôi vẫn còn chưa hành hạ lại hắn, lại làm sao mà dễ dàng giúp đỡ hắn được chứ.
Tôi nhẹ nhàng lắc lư cái dùi cui điện trong tay, một bên phòng bị hành vi quá khích của hắn, một bên lạnh lùng nói: “Trong mắt tôi anh đã là một con chó có nhà mà không thể về rồi, tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ kẻ tiểu nhân lòng lang dạ sói như anh sao!”
Nghe tôi nói xong, trong mắt hắn hiện ra nét mặt tuyệt vọng, nhưng hắn ta rất thông minh sau khi nhanh chóng chuyển động vài cái xong, đột nhiên bò đến cái bọc đáng giá trên cả 34 tỷ, một tay mở ra, một tay kéo nó đến trước mặt tôi, như dâng lên vật quý vậy mà nói với tôi: “Số tiền này, đều cho cô hết, chỉ cần cô có thể giúp tôi trốn được mọi chuyện, số tiền này tôi đều có thể cho cô!”
Tôi cười giễu cợt: “Số tiền này, đối với ai cũng vậy, đều là củ khoai nóng bỏng tay, ai động vào thì người ý đen đủi, anh nghĩ rằng tôi là người nhìn thấy tiền mà sáng mắt lên sao, thực sự cũng không ngại nói cho anh biết, số tiền này tôi thực sự không hề để tâm đến, nếu tôi thực sự muốn tiền, thì số tiền ít ỏi này kể cả có gặp phải đen đủi tôi còn chê ít nữa là!”
Tôi không hề nói dối hắn ta, dựa vào mối quan hệ giữa tôi và Lưu Tê, nếu tôi thật sự muốn có tiền thì trong thời gian hai năm, kiếm ra ba bốn mươi tỷ cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng tôi không hề làm như vậy, không phải là do bản lĩnh của tôi mà là thâm tâm tôi không cho phép tôi làm như vậy, nếu tôi thực sự trở thành con người như vậy, thì những người đàn ông đó đối xử tốt với tôi, có thể sẽ không đối xử với tôi như bây giờ đâu!
Mặc dù tôi rất yêu tiền, nhưng tôi cảm thấy tiền không quan trọng đến như vậy, có lúc, tôi còn rối rắm không phải là có bao nhiêu tiền, mà là rối rắm với tình cảm của họ. Có được và mất đi, măc dù mang lại cảm giác không giống nhau, nhưng đều là kí ức khiến con người khắc cốt ghi tâm, tôi trân trọng niềm vui chiến thắng tiền bạc của những kí ức ấy, hoặc có thể cũng chính là do tôi là người như vậy, mới để tôi cứ vậy mà thu hút được nhiều người chú ý đến vậy.
Truyện convert hay : Xuyên Nhanh Hệ Thống: Phác Gục Nam Thần Sổ Tay