CHƯƠNG 183
“Anh sao vậy, sao không nghe máy, lỡ có chuyện gì thì sao!” Tôi tò mò nói.
Trong ánh mắt Lưu Tê bỗng có chút phức tạp, như thể lại quay về cái vẻ cao ngạo hồi trước, anh ta thản nhiên nói: “Nếu chút chuyện nhỏ này mà bọn họ còn không xử lý được, thì cũng chẳng cần thiết giữ bọn họ lại làm gì.”
Ngữ khí lúc nói của anh ta tràn đầy sự lạnh lẽo, tôi cách anh ta tận mấy mét mà vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ anh ta.
Tôi liền cũng không biết nói gì, chỉ đành cẩn thận mà xử lý vết thương cho anh ta, chỉ sợ không cẩn thận lại khiến anh ta tức điên, khiến anh ta tìm được cớ mà trách móc tôi.
Đợi khi tôi xử lý xong vết thương, thấy anh ta không nói gì thì trong lòng cũng có chút hoảng, nghĩ anh ta đã bị thương chắc là không nghĩ đến chuyện đó đâu nên tôi liền nói với anh ta: “Nếu không có chuyện gì, hôm nay em về trước nhé!”
Ai biết tôi chỉ vừa quay người, anh ta liền dùng tay phải lành lặn kéo tôi lại, anh ta kéo mạnh đến nỗi tôi đứng không vững mà ngã vào lòng anh ta, còn không cẩn thận mà chạm phải vết thương của anh ta.
Nhưng anh ta như thể không thấy đau đớn gì, đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn thẳng vào tôi, hung hăng chất vấn tôi: “Em sợ tôi đến thế sao, tại sao em luôn muốn chạy trốn tôi!”
Anh ta càng nói thế, càng khiến tôi cảm thấy hoảng loạn, tôi lắc đầu nói: “Không, không có, em không có muốn trốn, chỉ lả thấy anh như thế nên chắc không cần em làm gì!”
Lưu Tê hình như hiểu được ý nghĩ của tôi, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo rồi đẩy mạnh tôi ra, sau đó không hiểu sao đột nhiên nổi điên mà đã văng cái ghế bên cạnh, rồi còn hất hết rượu và cốc trên quầy bar xuống đất.
Tiếng loảng xoảng vang lên trong căn phòng yên tĩnh trở nên rất chói tai.
Tôi không biết anh ta tại sao lại tức giận, tức giận với ai, nhưng tôi cũng không dám chạy, cũng không dám nói gì, chỉ có thể cuộn người ngồi trên mặt đất, để tránh bị vạ lây.
Anh ta đập xong quầy bar, rồi lại đạp thêm mấy cái ghế cái bàn phía sau, liền thở hổn hển mà nhấc một cchiếc ghế ngồi trước mặt tôi.
Không hề nói gì chỉ thở hổn hển mà nhìn tôi.
Trong lòng tôi sợ muốn chết, nếu bảo lúc này mà Lưu Tê đột nhiên rút ra một con dao rồi đâm chết tôi, tôi cũng tin đấy, anh ta bây giờ hỉ nộ thất thường, trong lòng nghĩ cái gì, tôi không thể nào đoán được, giây trước còn dịu dàng như anh chàng nhà bên, giây sau lại biến thành một tên bạo quân.
Có lúc lạnh lùng hà khắc như một vị vua nóng nảy, lúc thì lại như một đứa trẻ bướng bỉnh, khiến tôi thật sự không biết cư xử thế nào trước mặt anh ta.
Tôi cố sức mà cuộn tròn lại, hai tay ôm chặt đầu, đôi mắt cũng nhắm nghiền lại, mặc dù có thể cảm nhận được anh ta đang ở trước cách tôi không xa, nhưng tôi lại không dám nhìn anh ta chút nào.
Sự sợ hãi của tôi như thế khiến anh ta càng tức tối, tôi nghe được hơi thở của anh ta càng nặng nề hơn, như thể có một cơn gió lốc mãnh liệt hơn đang nổi lên vậy.
Nhưng tôi chờ 1 phút 2 phút rồi 10 phút cũng không thấy anh ta nhào đến, hô hấp của anh ta cũng không biết hồi phục từ lúc nào, tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, khẽ mở đôi mắt liền nhìn thấy một đôi giày da bóng loáng.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh ta, anh ta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, dường như anh ta đều không hề động đậy trong 10 phút này, nhưng lúc này trong mắt anh ta cũng không còn sự hung ác nữa mà lại trần đầy nỗi đau thương.
Ánh mắt của anh ta khiến tôi có chút bị kìm hãm, tôi không biết rằng anh ta cũng có ánh mắt như thế, giờ phút này anh ta yếu đuối như một đứa trẻ nhỏ bé không người yêu thương, như thể đang cầu xin một chút thương hại.
Anh ta dùng giọng nói khàn khàn nói với tôi: “Em, ngẩng đầu lên!”
Vừa nghe thấy giọng nói của anh ta, tôi theo phản xạ cúi đầu xuống, rúc vào giữa hai chân mình mà bảo vệ nó.
Giọng của anh ta lại truyền đến: “Tôi ra lệnh cho em ngẩng đầu lên!”
Tôi không dám tiếp tục trốn nữa, tôi không biết nếu cứ cãi lời anh ta sẽ bị trừng phạt thế nào nữa, chỉ đành khẽ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đầy bi thương của anh ta.
“Sao em lại sợ tôi, nói cho tôi biết!” Anh ta thản nhiên hỏi, trong giọng nói tràn đầy sự ngang ngược.
Tôi lắc đầu mà không biết trả lời anh ta thế nào, anh ta lại hỏi lại một lần nữa, tôi vẫn cứ lắc đầu.
“Trả lời tôi!” Anh ta gần như hét lên, âm thanh lạnh lẽo đến tận xương tủy, khiến tôi sợ hãi run rẩy không thôi.
Tôi muốn khóc nhưng lại không dám, rồi cũng không dám từ chối sự chất vấn của anh ta, chỉ đành nhỏ giọng nói: “Em sợ chết, sợ bị tổn thương…”
Lưu Tê nghe xong, rất lâu không nói gì, tôi cũng không đủ dũng cảm mà ngẩng đầu nhìn anh ta, không biết đợi đến lúc nào, anh ta đột nhiên cười khổ nói: “Em lại sợ tôi làm tổn thương em, em nghĩ tôi thật sự sẽ làm thế sao!”
Tôi có chút hồ đồ, anh ta nói vậy là có ý gì, anh ta không phải vẫn luôn làm tổn thương tôi hay sao, lẽ nào việc anh ta làm đều là bảo vệ yêu thương tôi chắc, có lẽ là có nhưng cảm giác sâu sắc nhất của tôi về anh ta chỉ là sợ hãi, sự sợ hãi đó che giấu tất cả những thứ tốt đẹp, những ý tốt của anh ta.
Con người khi mà còn có thể lựa chọn, sẽ luôn hạ thấp giá trị của ơn huệ và sự giúp đỡ.
Cũng giống như, có tới mười mấy người cùng phân phát cứu trợ ở trên đường, một tên ăn mày chọn một trong số họ để nhận cứu trợ thì hắn ta cũng chỉ nhận cái trợ giúp có giá trị hơn, càng có thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại của hắn ta, mà hắn ta cũng sẽ không biết trong mười mấy người ấy có một người dùng toàn bộ tài sản của mình mà giúp đỡ người khác.
Có đối lập thì sẽ có ảo tưởng, có ảo tưởng thì sẽ tự tạo cho mình một cái hố sâu lấp mãi không đầy, khi bạn đạt được gì đó rồi thì chỉ muốn có được càng nhiều, trong vô hình sẽ tạo nên một ảo giác về việc sẽ có những thứ khác càng tốt hơn.
Tôi vẫn luôn không biết trong lòng Lưu Tê đối xử với tôi ra sao, dùng cảm giác trực quan nhất của tôi mà nói thì tôi chỉ nhớ việc anh ta không tốt với tôi mà xem nhẹ chuyện anh ta đã đối tốt với tôi.
Tôi không biết rằng, Lưu Tê đối xử với tôi như thế cũng đã cố hết sức mà tốt với tôi rồi, anh ta chính là người như thế, không biết chăm sóc người khác thế nào, anh ta khinh thường hỏi người khác, chỉ dùng cách của mình mà đối tốt với một người, nhưng ý tốt đó của anh ta trong mắt nhiều người thì lại trở thành một kiểu làm tổn thương khác.
Tôi lúc đầu dùng gậy đánh Lưu Tê ngất xỉu, nếu như theo những kinh nghiệm trước đây thì tôi đã sớm thành một cái xác lạnh lẽo rồi, nhưng Lưu Tê lại dùng một cách thức đặc biệt của mình mà bảo vệ tôi, tôi không hiểu ý tốt của anh ta, chỉ xem đó như một loại trừng phạt biến tướng của anh ta.
Có lẽ trong lòng anh ta, anh ta có thể làm đến thế đã là cực hạn rồi, còn những sự trợ giúp sau đó thì chỉ là một loại hứng thú.
Tôi không hiểu lòng anh ta, đương nhiên cũng không hiểu được sự yêu thích kì lạ này.
Truyện convert hay : Bá Đạo Đại Thúc Sủng Ngọt Thê