CHƯƠNG 180
Tôi chậm rãi cởi hết quần áo trên người ra, rồi nhẹ nhàng nhích thân dưới lên trên khuôn mặt anh ấy, khẽ khàng xoẹt một cái vào khuôn mặt anh ấy.
Anh ấy như thế ngửi được hương vị đặc biệt nào đó, liền hiểu được ngay mà đặt tay lên cặp mông trắng nõn cong cong của tôi, miệng anh ấy cũng theo liền sau đó mà tìm thấy cửa ngọc.
Anh cũng có vẻ vô cùng kích động, trong bóng tối chẳng thể nhìn thấy mặt của đối phương nên cũng bớt đi rất nhiều nhận định, những động tác trước đây vì xấu hổ mà không thể làm nay lại có thể chẳng áp lực mà làm ra.
Hứa Phi trước giờ đều là kiểu con cưng của trời, chưa bao giờ chủ động hầu hạ một người phụ nữ như thế, sự trải nghiệm này như thể là một sự thử nghiệm cái lạ của anh ấy, sao lại có thể khiến anh ấy không hưng phấn cho được.
Không chờ tôi làm gì tiếp theo, anh ấy đã chủ động xoay người đè tôi xuống dưới, mở mạnh đôi chân tôi, một bên thì nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân mềm mại của tôi, một bên thì liếm mút nơi thảm cỏ hút hồn của tôi.
Cảm giác cũng kích thích tựa như đêm hôm qua, cái đầu lưỡi linh hoạt nóng bỏng cho tôi một thể nghiệm vô cùng lạ kỳ, như thể có một dòng nước ấm áp đang thấm nhuần trong trái tim tôi, cảm giác sung sướng khiến tôi không kìm nổi mà rên rỉ: “A, mạnh hơn đi, sâu hơn nữa đi.”
Hứa Phi cũng không hổ là cao thủ tình trường, anh ấy biết rõ điểm G của phụ nữ nằm ở đâu, đầu lưỡi và đôi tay thay phiên nhau ra trận, trong thời gian ngắn thôi mà đã khiến tôi cao trào tận ba lần.
Anh ấy cũng có vẻ hứng phấn lạ thường, thế công cũng vô cùng hung mãnh, cả đêm thôi mà giày vò tôi đến chết đi sống lại.
Ba tiếng sau, chúng tôi đều có mệt lả đi, tôi cố nén sự nhức mỏi trên cơ thể mà đi tắm rửa, rồi mới trèo lên giường.
Anh ấy dịu dàng ôm lấy tôi, hôn tôi, như thể chẳng hề biết đủ, thấy anh ấy có vẻ lại sắp tro tàn lại cháy thì tôi cũng có chút sợ, liền cắn anh ấy một phát, khiến cái đau tạm thời làm anh ấy tỉnh táo lại.
Nghe anh ấy kêu đau tôi cũng có cảm giác như báo được thù, cười nói: “Ông chủ Hứa à, còn làm nữa là em thu phí đấy!”
Hứa Phi cười ha ha: “Hiếm khi em chủ động như đêm nay, không làm nhiều thêm mấy lần thì uổng quá!”
Tôi nhẹ dựa vào lồng ngực anh ấy, dịu dàng nói với anh ấy: “Em cần 70 triệu!”
Hứa Phi hơi ngạc nhiên nói: “Em có chuyện gì à, trước giờ em đâu bao giờ thế này, anh nói chứ sao em lại lạ thế!”
Tôi không muốn nói liền làm nũng với anh ấy: “Anh đừng hỏi mà, em thật sự cần mà!”
Hứa Phi lại bóp mặt tôi nói: “Tiền thì không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, nhưng anh muốn nghe em nói thật, anh không muốn em giữ khoảng cách xa như thế với anh!”
Anh ấy nói rất nghiêm túc, cũng rất rõ ràng, tôi biết anh ấy nghiêm túc, hết cách tôi đành nói cho anh chuyện tôi vì cứu Đông Phi bị bắt cóc, mất hết tiền cho anh nghe.
Hứa Phi nghe xong rất lâu không nói gì, đến lúc mà tôi tưởng anh ấy ngủ mất rồi thì anh ấy thâm tình hôn tôi rồi nhẹ nhàng bảo: “Cô bé ngốc, em gặp rắc rối sao không biết đến tìm anh, em sợ anh đến thế hay sao?”
Tôi cúi đầu dựa vào ngực anh, sống mũi chua chua nói: “Hứa Phi, anh đừng ép em được không, anh biết lý do mà!”
Anh ấy thở dài, ôm chặt lấy tôi: “Viện Viện, xin lỗi em, anh…”
“Suỵt, Hứa Phi anh đừng nói nữa, em cũng biết, quan hệ hiện giờ của chúng ta em cảm thấy rất tốt, đừng khiến em phải quyết định những thứ khó hơn thế này nữa!”
Hứa Phi im lặng, lúc lâu sau anh ấy mới nói: “Được, Viện Viện anh không ép em, nhưng anh muốn em hiểu anh thật sự rất quan tâm em, nếu em đồng ý, anh có thể nuôi em cả đời, thật đấy!”
“Hứa Phi, em hiểu, em thật sự hiểu, nhưng anh hãy hiểu cho em một chút được không, giờ em vẫn còn là sinh viên, em còn cuộc sống của mình phía trước, còn gia đình của em, nếu thật có ngày đó em cũng không mong người đó là anh, anh có thể hiểu không!”
Hứa Phi nửa hiểu nửa không, nhưng lời của tôi như thể đã đâm vào trái tim anh ấy, anh ấy lại chìm vào im lặng!
Tôi ngồi dậy mặc quần áo chuẩn bị rời đi, Hứa Phi lại ôm tôi từ đằng sau, anh ấy dường như đã khóc, nước mắt lạnh lẽo rơi lên cổ rồi cả mặt tôi.
Anh ấy thì thào nói: “Viện Viện, nếu anh có thể sớm gặp được em thì tốt biết bao…”
Viền mắt của tôi cũng đỏ lên, trái tim cũng đau đớn vô cùng, cũng thì thầm nói: “Hứa Phi, nếu đời này em chỉ có một người đàn ông là thì lại tốt biết bao, nhưng tiếc là anh không phải!”
Anh ấy đưa tôi ra cửa, sau đó nhét cho tôi một chiếc thẻ, nhẹ nhàng nói: “Anh không biết kết cục của lần đánh cược này là gì, tiền trong thẻ này là anh lén chuyển ra, nhưng cụ thể có bao nhiêu trong này thì anh không biết, đại khái có tầm 30 tỷ, tiền này rất sạch, em có thể yên tâm sử dụng, cho dù thật sự có một ngày anh xảy ra chuyện gì, thì cũng không ai tra được, em cứ yên tâm dùng, Viện Viện, anh không biết liệu chúng ta có ngày gặp lại không, nên hãy hứa với anh sẽ chăm sóc bản thân mình thật tốt, được chứ!”
Nước mắt tôi cũng không kìm được nữa rồi, quay người lao vào vòng tay của anh ấy, rồi dùng tay đấm thật mạnh vào ngực anh ấy: “Tên khốn Hứa Phi, sao anh lại khốn nạn thế chứ, sao anh cứ đối xử như thế với em!”
Anh ấy mặc kệ mà im lặng chịu từng cú đánh của tôi, nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi, từng giọt từng giọt lăn trên khuôn mặt kiên nghị của anh.
Tôi khóc mệt rồi, đánh cũng mệt rồi, tôi biết sợ là từ giờ phút này tôi cũng chẳng thể quên nổi người đàn ông này được nữa rồi.
“Tên khốn Hứa Phi, anh sống hay chết liên quan gì đến em cơ chứ!”
Anh ấy ôm chặt lấy tôi, tôi có thể cảm nhận được trái tim anh ấy đập nhanh thế nào, cơ thể run rẩy đến mức nào, tôi biết đáy lòng anh ấy cũng đang đấu tranh, nhưng anh ấy lại chẳng thể nói ra, người đàn ông này đã trải qua rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều điều bất đắc dĩ, anh ấy là người tốt, nhưng anh ấy cũng xấu, tựa như con người anh ấy, khiến người ta sợ hãi lại khiến người mê say.
Tôi ngước đôi mắt ướt ngòe của mình chăm chú nhìn anh ấy, muốn nhớ thật kĩ hình bóng anh, rồi nói thật rõ ràng: “Hứa Phi, em muốn anh tiếp tục làm một kẻ khốn nạn, không được làm người tốt, anh biết chưa!”
Hứa Phi bật cười, nụ cười của anh sáng lạn vô cùng, cũng rất hạnh phúc, anh ấy gật đầu thật mạnh, “Được, anh hứa với em, đời này anh vẫn cứ khốn nạn mãi, cô nhóc thối này, mau đi đi, nếu không ông đây đêm nay lại làm em mấy lần nữa bây giờ!”
Tôi đứng trước cửa khách sạn tay nắm chặt cái thẻ màu đen, tôi không biết liệu trong này có thật sự có hơn 30 tỷ không, nhưng tôi tin Hứa Phi sẽ không lừa tôi, nếu anh ấy nói thật, đây là số tiền lớn nhất mà đời này tôi có thể dùng đến, nhưng giờ đây khi cầm nó trong tay tôi lại thấy nặng tựa Thái Sơn.
Tôi không biết tại sao Hứa Phi lại tin tưởng tôi, chẳng lẽ chỉ vì tôi từng ra mặt giúp anh ấy, nhưng lúc ấy anh ấy cũng đã cho tôi một số tiền rất lớn để báo đáp rồi mà.
Hứa Phi à! Hứa Phi anh rốt cuộc là loại người gì đây, anh làm thế này lại có ích lợi gì chứ.
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Cuồng Thiếu Trở Về