CHƯƠNG 172
Người bước vào chính là Võ Dương, tay anh ấy lúc đó đang cầm một túi đồ ăn sáng, có lẽ là đến thăm tôi và Đông Phi, nhưng mà anh ta cũng không thể ngờ rằng lại nhìn thấy khung cảnh làm cho người khác phụt máu như thế này.
Cơ thể của tôi, Võ Dương cũng nhìn qua nhiều lần rồi, mà Đông Phi anh ấy cũng thỉnh thoảng nhìn thấy một hai lần, nhưng mà Cố Dĩnh anh ấy mới lần đầu nhìn thấy.
Nhưng mà Cố Dĩnh thực sự quá xinh đẹp, cũng có thể là vẻ đẹp lần đầu nhìn thấy, ánh mắt của anh ấy cứ thế nhìn chằm chằm vào cơ thể của Cố Dĩnh, không hề rời mắt.
Trải qua lần đầu bị sốc, Cố Dĩnh hét lên một tiếng cuống cuồng che những bộ phận nhạy cảm trên cơ thể mình lại, chạy về phòng.
Võ Dương lúc này mới như tỉnh lại, vội vàng quay người, giả vờ như không hề nhìn thấy cái gì.
Đợi ba chúng tôi mặc hết quần áo vào, bước ra từ nhà tắm, Võ Dương vẫn còn không biết làm gì, cứ đi lại trong phòng khách.
Tôi cố ý ho một tiếng đánh thức anh ấy: “Võ Dương, sao anh lại đột nhiên xuất hiện vậy, cũng không thông báo trước một tiếng với em, anh không biết phòng này bây giờ phòng của những cô gái à!”
Võ Dương ngượng ngùng cười: “Tôi, tôi biết rồi, lần sau đến tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn!” Anh ấy nói lắp, hoàn toàn không có chút trưởng thành vững chắc.
Anh ấy không dám ngước đầu lên, cũng không biết là vì trốn tránh sự ngượng ngùng, hay là chột dạ, sau khi cuống cuồng bỏ đồ ăn sáng ra, anh ấy liền rời đi.
Tôi từ phía sau gọi anh ấy đứng lại, nói nhẹ bên tai anh ấy: “Sao mấy nay khác thường thế, có phải là vì nhìn thấy cái gì không nên nhìn, cảm thấy có lỗi với bọn em à!”
Võ Dương nói lắp: “Làm gì, làm gì có, tôi đường đường là cậu hai của nhà họ Võ, có cái gì mà chưa từng thấy chứ!”
Tôi cười nhẹ nói: “Vậy thì anh chạy cái gì chứ!”
“Tôi, tôi có chạy đâu, tôi thực sự có việc, phải đi trước!” Võ Dương vội vàng tranh biện.
Tôi cũng không có ý muốn trách anh ấy, nếu như lần này thực sự xảy ra chuyện gì, mọi chuyện đều từ tôi mà ra, tôi không muốn làm cho giữa chúng tôi có hiềm khích gì, nên nói: “Võ Dương, anh cũng đừng nghĩ gì cả, lần này chỉ là hiểu lầm, chỉ cần anh không nói gì ra ngoài, bọn em cũng sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra!”
Ánh mắt Võ Dương sáng lên, nhưng cũng nghĩ điều gì đó, ánh mắt nhìn Cố Dĩnh, nói: “Nhưng mà, cô gái đó...”
Tôi cười nói với anh ấy, “Không có gì, em giải thích với cô ấy một chút là được, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!”
Võ Dương cười miễn cưỡng: “Vậy được, nhưng mà hôm nay tôi thực sự không hợp để ở lại, hôm khác tôi sẽ đến!” Nói xong, anh ấy liền chạy ra khỏi phòng.
Tôi nhìn anh ấy rời đi, sau đó quay lại bàn ăn trong phòng khách, mặt hai người Cố Dĩnh và Đông Phi đều đỏ ửng lên không biết trong lòng đang nghĩ điều gì.
Để đập vỡ sự ngượng ngùng đó, tôi cười nói: “Người dư thừa cũng đã đi rồi, bây giờ trò chơi của ba con heo chúng ta tiếp tục nào!”
Nói xong tôi giả dạng như con sói xám xông vào chỗ hai người họ.
Hai người bị màn khởi động của cuộc náo loạn dọa hết hồn, liên tục lùi lại, liên tục nói: “Viện Viện, đừng qua đây, đừng qua đây!”
Nhìn bộ dạng sợ hãi của hai người họ, tôi vui mừng cười bật lên, “Xem hù hai người kìa, đừng sợ, đi ăn sáng trước đi, sắp đến giờ đi học rồi!”
Thấy tôi thực sự không làm loạn nữa, họ mới đến ngồi trước bàn ăn.
Bởi vì Đông Phi và Võ Dương thực chất đã có quan hệ, vì vậy về chuyện bị anh ấy nhìn hết cũng không có trở ngại gì lớn trong lòng, nhưng mà Cố Dĩnh không như vậy, cô ấy ngoài việc hồ đồ lần đầu tiên, thì không hề có sự tiếp xúc thân mật nào với người đàn ông khác, càng không nói đến việc bị người ta nhìn thấy hết không còn một góc cạnh nào, trong lòng nhất định sẽ rất khó emu.
Đợi ăn xong bữa sáng, nhân lúc Đông Phi tắm rửa, tôi kéo Cố Dĩnh lại, để cô ấy lại gần tôi, nhìn ánh mắt ngượng ngùng của cô ấy, tôi cười nói: “Tối hôm qua có sướng không!”
Cô ấy có lẽ sẽ vẫn nhớ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, khuôn mặt liền đỏ ửng, cơ thể bắt đầu lắc lư, ánh mắt giống như đang tìm cái lỗ nào đó để chui vào vậy.
Nhìn bộ dạng ngại ngùng tinh khiết của cô ấy, làm cho tôi không kìm nổi mà cười phá lên: “Cố Dĩnh, chúng ta như vậy em không hối hận chứ!”
Cố Dĩnh nghe, ánh mắt xa xăm nhìn tôi, trịnh trọng nói: “Trước kia em cũng không hiểu, nhưng mà bây giờ em hiểu rồi, em thực sự thích chị, vì vậy, em không hối hận, em chỉ là...”
Tôi không hiểu trong lòng cô ấy đang nghĩ gì, nửa đùa nửa khuyên nói: “Đã là thế kỉ nào rồi, làm chuyện này cũng chẳng có gì to tát cả, chỉ cần không hối hận, thì không cần để ý ánh mắt của người khác!”
Cố Dĩnh nhìn tôi đắm đuối có chút ngạc nhiên nói: “Viện Viện, có khi nào chị, chị cũng...”
Tôi cười hôn lên trán cô ấy, khiến cô ấy lại một lần đỏ mặt, “Chị và em không giống nhau, chị không có điều gì đặc biệt ưa thích, thích là thích, không thích là không thích, chị cũng không biết chị như thế nào nữa, em cứ thử là chị xem!”
Mắt Cố Dĩnh đỏ lên, dùng sức ôm lấy tôi nói: “Viện Viện, cảm ơn chị, thực sự cảm ơn chị, em biết chị muốn tốt cho em, chị hi sinh vì em như vậy, em thực sự không biết phải làm gì để báo đáp cho chị, vì vậy mới...”
Tôi ngạc nhiên nói: “Tiểu Dĩnh, lẽ nào tất cả là do em cố ý sao...!”
Cố Dĩnh bối rối nói: “Lúc mới bắt đầu em thực sự có chút, nhưng mà sau lần đầu tiên của chúng ta, em và chị hôn nhau, không biết tại sao trong lòng em lại có một cảm giác, em như thể bỗng chốc thích hương vị của chị, nhưng mà em không hề có cảm xúc ấy với những cô gái khác!”
Nghe cô ấy nói, tôi đã hiểu, cô ấy và tôi thực chất giống nhau, nhưng không phải là cái gì mà LES thuần khiết, mà là duyên phận, giữa LES và tình yêu khác giới, hiện tượng này không hề ổn định, nếu như cứ mãi nghĩ theo một hướng, thì hướng còn lại sẽ bị hướng kia nuốt chửng, cũng giống như trước giờ chưa từng tồn tại.
Nếu như nửa chặng đường có thể nhận thấy rõ được, bản thân có thể sẽ phục hồi lại quỹ đạo ban đầu.
Có người chỉ là nhất thời xúc động, hoặc là nhất thời bị tình dục làm mờ lí trí. Khi cuộc đời gặp phải biến cố lớn con người sẽ dễ đi vào trạng thái ấy.
Nếu như mới đầu giúp đỡ Cố Dĩnh là một người đàn ông, cô ấy có thể sẽ bất chấp tất cả mà yêu người đàn ông đó, nhưng mà không trùng hợp như vậy, từ cái đêm mà Cố Dĩnh quyết định bán mình, người mà cứ mãi đến bây giờ luôn ở bên cô ấy, giúp đỡ cô ấy, chăm sóc cô ấy là tôi, vì vậy cô ấy đã đặt hết tình cảm vào tôi, cũng có thể nói như vậy.
Muốn biết rõ tất cả, tôi mới bắt đầu nghĩ, phải làm sao với Cố Dĩnh, nếu như tôi cứ tiếp tục như này với cô ấy, sợ rằng cô ấy sẽ thực sự biến thành như vậy, nhưng đó lại không phải kết quả mà tôi muốn.
Truyện convert hay : Tà Đế Cuồng Phi: Phế Tài Nghịch Thiên Tam Tiểu Thư