Năm Tháng Mất Phương Hướng

chương 170

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG 170

Anh ta cười khẩy nhặt sáu mươi triệu lên, cười dâm đãng nói: “Ba ngày, vậy tôi sẽ đợi các cô ba ngày, nếu như sau ba ngày các cô không thể gom đủ số tiền còn lại, vậy thì đừng trách tôi vô tình, đến lúc đó… hừ hừ!”

Trong lòng căm giận bất bình, nhìn Cố Dĩnh một con người vô cùng đẹp đẽ nhu mì như thế này nếu như bị rơi vào tay bọn họ, vậy thì giữa chừng sẽ bị người ta ức hiếp thôi, ánh mắt thù hận của anh ta quét qua quét lại trên người chúng tôi, giống như đang suy nghĩ đợi đến khi chúng tôi không có tiền cầm đến, sẽ ra tay trước với ai trong hai chúng tôi vậy.

“Tiền anh đã nhận rồi, còn không mau cút đi!” Tôi lạnh giọng nói, còn đặc biệt dơ dơ viên gạch trong tay lên.

Người đàn ông lại hừ lạnh một tiếng rồi dẫn theo đàn ông lái xe rời đi.

Thấy bọn họ cuối cùng cũng đi xa rồi, cơ thể tôi mềm nhũn ra ngã lên người Cố Dĩnh, dũng khí nhất thời cuối cùng có lúc dùng hết, có thể tôi của lúc đó vô cùng gan dạ mạnh mẽ, thế nhưng một khi sự việc kết thúc, tôi vẫn sẽ trở về cái bản tính mảnh mai yểu điệu ngày thường.

Trong một căn phòng yên tĩnh ở trong quán ăn, nước mắt Cố Dĩnh giàn giụa ôm lấy tôi khóc nức nở: “Viên Viên, may là chị đến cứu em, nếu không em không biết sẽ bị anh ta làm gì nữa!”

Tôi vỗ vỗ lưng an ủi cô ấy nói: “Được rồi được rồi, không sao nữa rồi, bọn họ không phải đã bị đuổi đi rồi sao?”

Cố Dĩnh vẫn khóc nức nở nói: “Em càng nghĩ càng thấy sợ, em vừa nghĩ đến hậu quả nếu như chị không xuất hiện, em liền sợ đến muốn chết, nếu như thực sự em bị anh ta cho đi… cho đi đâu đó, em thật sự đã nghĩ đến cái chết rồi!”

Lời của cô ấy dường như đã chạm đến sự việc nào đó mà tôi không muốn nhớ lại, nghĩ đến nét mặt tươi cười gian ác ngày hôm đó của Trần Thiên và đàn em của hắn, trái tim tôi đột nhiên co rúm lại, vội vàng nghĩ đến những cái khác để xua đi cái kí ức kinh hoàng đó.

Chúng tôi ôm nhau một lúc rất lâu, Cố Dĩnh rất dùng lực, ôm đến nỗi tôi có chút không thể thở được, tôi muốn đẩy cô ấy ra nói: “Được rồi tiểu Dĩnh, đừng sợ nữa, ở đây rất an toàn!”

Cố Dĩnh có chút ngại ngùng nhẹ nhàng buông ra.

Không gian của căn phòng không quá lớn, chúng tôi lại ngồi thành một hàng dựa lưng vào ghế sofa, khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến 30cm, chúng tôi có thể ngửi thấy được cả hơi thở của nhau.

Cố Dĩnh nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ánh mắt liếc nhìn khuôn mặt tôi từ trên xuống dưới, lúc ánh mắt cố ấy dừng ở trên đôi môi đỏ thắm tươi đẹp của tôi, hơi thở của cô ấy rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.

Khuôn mặt cô ấy dưới sự phản chiếu của ánh đèn lờ mờ hiện ra càng thêm xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi khiến người ta không thể chịu được muốn cắn lên đó một cái, không biết vào lúc nào, gương mặt của cô ấy giống như phát sốt vậy, chầm chập dựa sát vào tôi.

Lúc tôi chưa phản ứng kịp là đã xảy ra chuyện gì, cô ấy đột nhiên hôn tôi.

Trái tim tôi cũng theo đó mà đập lên thình thịch, mặc dù rõ ràng biết cô ấy là phụ nữ, thế nhưng tôi lại một chút suy nghĩ muốn đẩy cô ấy ra cũng không có, thưởng thức mùi vị thơm ngọt trong miệng cô ấy, nhiệt độ cơ thể tôi cũng đang không ngừng tăng lên, lửa dục cũng đang không ngừng bốc lên, hai tay không nhịn được mà bắt đầu du ngoạn trên người cô ấy.

Lúc tay của tôi sờ lên cái đỉnh núi không hề thua kém tôi trước ngực cô ấy, nhẹ nhàng xoa nắn một hồi, liền khiến cho Cố Dĩnh mới vừa bị khai phá ra còn vô cùng mẫn cảm không nhịn được khẽ rên lên: “A, thoải mải quá!”

Có lẽ là bị lửa dục làm choáng váng đầu óc, chúng tôi ở trong căn phòng này say sưa bắt đầu kéo lột quần áo của đối phương ra, cũng không biết là ai không cẩn thận, xoẹt một tiếng xé rách một miếng nhỏ trên quần áo đối phương.

Tiếng kêu nhỏ này, khiến tôi quay về với thực tại, cũng đúng lúc này có tiếng người gõ cửa phòng vang lên, người phục vụ mang đồ ăn vào.

Chúng tôi vội vang sửa sang lại quần áo một chút, làm ra dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Đợi sau khi người phục vụ đi ra khỏi phòng, chúng tôi nhìn nhau một lúc, tự nhiên bật cười.

Cố Dĩnh dựa đầu vào vai tôi khẽ nói: “Viên Viên, nếu như em nói em thích chị rồi, có phải chị sẽ tức giận không để ý đến em nữa không?”

Tôi nhẹ nhàng nâng cầm cô ấy lên, học theo dáng vẻ của Lưu Tê đối với tôi, nói : “Cô gái, người thích chị rất nhiều, em có tính là gì!”

Cố Dĩnh biết là tôi đang cố ý nói đùa, cô ấy dường như vô cùng vui vẻ vì tôi không hề có ý cự tuyệt tình yêu của cô ấy, gương mặt đỏ bừng lên lại muốn hôn tôi.

Tôi cố tình che mặt ngăn cô ấy nói : “Đừng vội hãy ăn gì đó trước đã, chúng ta còn có thời gian mà.”

Bữa cơm đó giống như là bữa ăn mà chúng tôi ăn thoải mái nhất vui vẻ nhất trong mấy tháng nay, chúng tôi đều uống không ít rượu, tửu lượng của Cố Dĩnh không tốt lắm, chưa uống được bao nhiêu đã say không ra cái gì rồi.

Cố ấy giống như một đứa trẻ đang ở trong mối tình đầu vậy cứ dính mãi lấy tôi, cũng không biết vì sao tôi lại không thấy phản cảm với hành động này của cô ấy, ngược lại còn có một loại vô cùng ham muốn được bảo vệ cô ấy.

Cũng không biết nhà cô ấy ở đâu, đành phải tạm thời đưa cô ấy đến chỗ ở của tôi và Đông Phi.

Đợi sau khi tôi đặt cô ấy lên giường, cô ấy mơ mơ màng màng kéo tôi lại nói cái gì cũng không để tôi đi, tôi vốn dĩ muốn đi tắm một cái, thế nhưng bị cô ấy kéo lại, không thể nào mà cử động được.

Hình như cô ấy rất say, cứ mãi cười ngốc nghếch, hoàn toàn không biết bản thân đang làm gì.

Mặc dù tôi uống cũng không ít thế nhưng cách say vẫn còn một chút khoảng cách nữa, bây giờ mới là 7,8 giờ tối, tôi thực sự chưa có ý đi ngủ, liền ở cạnh giường vừa nhìn cô ấy cười ngốc nghếch, vừa nghĩ vài chuyện.

Bất giác một giờ đồng hồ đã trôi qua, Cố Dĩnh cũng không biết có phải đã mơ thấy cái gì ở trong giấc mơ cô ấy bắt đầu nói năng linh tinh rồi cởi hết quần áo ra.

Trên người cô ấy vốn đã được tôi cởi bỏ ra không còn lại bao nhiêu đồ rồi, trải qua một hồi lăn qua lăn lại như vậy của cô ấy, chưa được bao lâu đã lột bỏ bản thân biến thành một con cừu non trắng như tuyết rồi.

Từng mảng trắng xóa tôi nhìn đến có chút hoa mắt chóng mặt, tôi vẫn chưa từng quan sát cơ thể một người phụ nữ nào ở khoảng cách gần như thế này, nhìn đến nỗi lửa ở trong lòng tôi không tự chủ được bắt đầu tăng lên.

Vào lúc hai tay tôi đang sờ soạng lung tung khắp nơi trên người mình và Cố Dĩnh, Thẩm Lệ Lệ đã gọi điện cho tôi.

Tôi thở hổn hển, cố gắng đè ép lửa dục xuống, mặc quần áo vào, dựa vào địa chỉ cô ấy gửi đến một bệnh viện tư nhân.

Khách hàng lần này cô ấy giới thiệu cho tôi là một người rất kinh tởm, trước đây không lâu cái tên này gặp tai nạn, khắp người từ trên xuông dưới có rất nhiều chỗ bị bỏng, nghỉ ngơi điều dưỡng mất mấy tháng mới hồi phục lại được.

Có thể trong thời gian mấy tháng đó chưa từng được nếm mùi vị của thịt, anh ta muốn trước khi tiến hành phẫu thuật cấy ghép da thoải mái sung sướng một lần, làm với một bệnh nhân, thực sự ai mà có thể tiếp nhận chứ, vốn dĩ tôi có chút không muốn nhận vụ này, thế nhưng mười lăm phút trước lửa trong lòng tôi do Cố Dĩnh khơi ra vẫn đang dâng lên, cộng thêm tiền anh ta trả cũng không phải là ít.

Thông qua địa chỉ mà Thẩm Lệ Lệ gửi cho tôi, tôi rất nhanh đã tìm được vị trí phòng bệnh của người đó.

Hình như anh ta cũng là một tên có rất nhiều tiền, cả một phòng bệnh chỉ có một mình anh ta ở.

Trong phòng bệnh yên ắng không có một ai khác, nhìn thấy tôi đến, khuôn mặt vẫn đang băng bó vải gạc của anh ta hiện ra vẻ vô cùng hưng phấn.

Tôi không để ý đến dung mạo của anh ta như thế nào, đến bên cạnh anh ta quan sát tình trạng của anh ta một chút, hỏi: “Anh như thế này thì làm thế nào được!” Anh ta dùng giọng điệu khàn khàn nói với tôi: “Cô cứ động ở bên trên, chắc không có vấn đề gì đâu.”

Truyện convert hay : Phúc Hán

Truyện Chữ Hay