CHƯƠNG 160
Không sau, chính là thân ở địa ngục.
Trên thế giới này căn bản không tồn tại địa ngục, nhưng lòng có bóng ma, người người ác độc, thì khắp nơi đều là địa ngục.
Bây giờ ác quỷ trong lòng tôi đã thức tỉnh, mà tôi cũng sắp hóa thân thành ác ma, để cho kẻ khác nếm thử mùi vị ở chỗ sâu trong địa ngục.
"Súc sinh, hưởng thụ hoang lạc cuối cùng trong sinh mệnh mày đi!"
Tôi lạnh lùng nhả chữ, sau đó ấn nút.
Đột nhiên tất cả cửa lồng sắt đều mở ra, đám chó săn đói bụng nhiều ngày trời cùng xông về phía miếng thịt duy nhất trong phòng, điên cuồng cắn xé.
Tôi tắt kết nối mạng trong tiếng kêu thê lương của thằng đàn ông kia.
Trái tim dường như đã nguội lạnh trong chớp mắt, lúc này tôi mới phát giác toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi, người mệt lả, khỏe mắt có giọt nước trong suốt lăn xuống, tôi yên lặng lẩm bẩm: "Đông Phi, tớ báo thù cho cậu rồi."
Tôi ngã vào lòng Lưu Tê, như thể nguồn nhiệt trên người anh ta là suối nguồn sinh mạng của tôi, tôi tham lam hấp thu hết thảy năng lượng anh ta tản ra, hồi lâu vẫn không muốn nhúc nhích.
Lưu Tê như một người gỗ, không hề ngăn cản hành động y như con lười của tôi. Tôi khóc òa nên như một đứa trẻ, khóc không kiêng dè.
Tôi xả hết, buông hết mọi phòng bị, chỉ càu có thể tìm được một bến cảng cho trái tim tạm thời cập lại.
Lúc này Lưu Tê đã trở thành lựa chọn duy nhất của tôi, tôi không thèm để ý đến sự lạnh lùng của anh ta, quên đi sự dứt khoát của anh ta, tựa như chúng tôi vẫn như trước đây, tôi ỷ lại anh ta, anh ta nuông chiều sự bốc đồng của tôi.
Dần dần tôi không còn sợ nữa, không còn hoang mang nữa, không bị cảm xúc tàn nhẫn máu me dẫn dắt nữa, nhiệt độ cơ thể cũng bắt đầu tăng cao.
Cảm nhận được cơ thể nóng hừng hực của tôi, bàn tay của Lưu Tê cũng mò lên tấm lưng trơn bóng của tôi.
Bàn tay to trượt vào trong quần áo, nhanh chóng tóm lấy bầu ngực mềm mịn của tôi, sự ve vuốt của anh làm tôi không kìm được rên ra tiếng.
Sau khi phát tiết có vẻ ham muốn càng thêm mãnh liệt, tôi như một con thú đói khát, tham lam hít mỗi một hơi thở mê người tản ra từ anh.
Tôi lập tức ôm anh nhào lên giường, dùng sức cởi áo anh, sao đó hung hăng hôn lên môi anh.
Hơi thở anh nóng sực, khiến tôi càng thêm mê loạn, cái lưỡi quấn quýt làm ham muốn của tôi tăng vọt tới đỉnh, trước khi anh hoàn toàn cởi quần ra, tôi đã dùng sức ngồi xuống.
Một tiếng rên cao vút vang lên, mở màn cho chiến dịch cuối cùng, tôi hóa thân thành nữ tướng quan bất khả chiến bại, thề phải chinh phục quân vương lãnh khốc là anh.
Đêm đó tôi muốn anh trọn tám lần, mãi đến khi anh mệt đến không thể động đậy, tôi mới như con gấu túi mà treo trên người anh ngủ say sưa.
Chớp mắt đã qua vài ngày, mai là khai giảng rồi, tôi thu dọn đồ của mình và Đông Phi rồi đến bệnh viện thăm cậu ấy.
Lúc ở cửa, tôi nghe thấy giọng cậu ấy như thể đang làm nũng: "Không mà, em không ăn, trừ khi anh đút em!"
Sau đó tôi lại nghe thấy giọng Vũ Dương, dường như cũng rất vui vẻ: "Được rồi, anh đút, nhưng chỉ đút một chút thôi, còn lại em phải tự ăn."
"Được!"
Giọng Đông Phi tràn đầy niềm vui, nghe vậy tôi biết cậu ấy đã hồi phục khá nhiều, thầm mừng thay cho cậu ấy.
Tôi chờ bên ngoài hồi lâu, thấy bọn họ dính nhau một lúc rồi, để không khiến bọn họ quá mức xấu hổ, trước khi vào tôi cố ý đánh tiếng: "Đông Phi, tớ đến thăm cậu này, xem tớ mang cho cậu cái gì nè."
Lúc tôi đẩy cửa phòng ra, rõ ràng nhìn thấy ánh mắt Đông Phi thoáng hiện vẻ bối rối, tôi cười đi đến bên cậu ấy, làm bộ như không thấy Vũ Dương, đưa hộp bánh gato tôi tự tay làm cho cậu ấy: "Bánh dâu tây cậu thích ăn nhất này, tớ vất vả lắm mới làm được một cái, cậu phải ăn hết đấy nhé!"
Đông Phi ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn tôi, Vũ Dương cũng đứng lên nói với tôi: "Viện Viện, em đến rồi thì tôi đi nhà vệ sinh một lát, hai người trò chuyện lát, tí tôi về!" Nói xong cậu ta đỏ mặt chạy ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ba người chúng tôi cùng gặp kể từ sau đêm hôm đó, trong lòng tôi hiểu rõ sự hỗ loạn tối hôm đó, nhưng hai người bọn họ lại không hề biết tôi đã sớm biết.
Trong lòng có vướng mắc nên bọn họ thấy tôi đều rất xấu hổ.
Sau khi Vũ Dương ra ngoài, tôi ôm chặt lấy Đông Phi, mắt đỏ hoe: "Đông Phi, là tớ hại cậu, cậu đánh tớ đi!"
Đông Phi cũng đỏ ngầu hai mắt, nhưng cậu ấy lại càng ôm chặt tôi hơn: "Viện Viện, cậu nói linh tinh gì thế, chuyện này sao có thể trách cậu, muốn trách thì trách tớ xui xẻo. Tớ còn phải cảm ơn cậu mạo hiểm tính mạng đến cứu tớ!"
Nghe cậu ấy nói vậy tôi càng áy náy hơn, chỉ ôm cậu ấy khóc tu tu, ngay cả mình muốn nói gì cũng quên tiệt.
Sau nếu không phải bị bác sĩ xông vào, hai đứa tôi còn không biết sẽ ôm đến lúc nào.
Lúc bác sĩ kiểm tra cho Đông Phi, tôi rời khỏi phòng bệnh. Trên hành lang, tôi gặp Vũ Dương đang ngẩn người.
Anh ta mệt mỏi chào hỏi tôi, tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, nói: "Vũ Dương, cảm ơn anh đã chăm sóc Đông Phi trong thời gian này. Nếu không có anh, không biết bao giờ cậu ấy mới khỏe lên."
Vũ Dương khoát tay nói: "Viện Viện, em khách sáo với tôi làm gì. Đông Phi cũng coi như em gái tôi, sao tôi có thể mặc kệ cô ấy được." Lúc nói đến từ "em gái", vẻ mặt Vũ Dương đỏ bừng, anh ta vội vàng dùng động tác uống nước che giấu, nhưng vẫn không tránh được tầm mắt của tôi.
Tôi cười trộm, đoán chừng anh ta nghĩ đến cái đêm hoang đường đó rồi. Nếu khoogn có chuyện này, anh ta gọi Đông Phi là em gái cũng không có gì phải áy náy, nhưng giờ gọi vậy nghĩ thế nào cũng quái quái, anh ta chỉ đành giấu cảm giác này trong lòng, không xả đi đâu được.
Tôi đột nhiên cảm giác được, lúc đầu tôi sắp xếp chuyện kia coi như là đã làm được chuyện tốt. Nếu quan hệ giữa Đông Phi và Vũ Dương vẫn như trước kia, Đông Phi chịu đả kích lớn như vậy nhất định sẽ nghĩ cách tránh gặp mặt Vũ Dương. Nhưng có quan hệ đó rồi, Đông Phi lại vô tình ỷ lại vào anh ta hơn, loại ỷ lại này thậm chí còn vượt qua cả tình cảm chị em giữa tôi và cậu ấy.
Nghĩ lại thì đây cũng coi như chuyện tốt, Đông Phi có thể nhanh chóng hồi phục như vậy hoàn toàn là do Vũ Dương cẩn thận chăm sóc, tôi thật tình cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta.
"Vũ Dương, Đông Phi bây giờ rất tin tưởng anh, khoảng thời gian tới phải làm phiền anh rồi!"
"Viện Viện, em yên tâm, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy!"
Truyện convert hay : Chín Cực Chiến Thần