CHƯƠNG 144
Cố Dĩnh rất kiên cường. Lúc cô ấy nói chuyện với tôi, cả vẻ mặt lẫn thần thái đều toát lên vẻ cực bình tĩnh, giống như đang kể về cuộc đời của một người khác vậy. Tôi thật bất ngờ về điều này, không khỏi thương cảm cho quá khứ của cô ấy, khiến tôi càng muốn giúp đỡ cô ấy.
Tôi không mong cuối cùng cô ấy đi theo vết xe đổ của tôi, nhưng nghe thấy cô ấy bảo cần hơn ba tỷ để chữa bệnh, tôi chỉ biết tặc lưỡi. Tuy rằng tôi cố gắng một chút, gom đủ số tiền này thì liệu cô ấy có chịu nhận không?
Mặc dù tôi chưa hiểu rõ về cô ấy, song tôi cảm thấy cô ấy rất giống tôi, thân trong bùn lầy nhưng sâu trong nội tâm chúng tôi vẫn còn le lói ánh sáng của hy vọng. Cũng chính nguồn sáng ấy khiến tôi không muốn cô gái có khí chất như cô ấy cũng phải sống cảnh thấp hèn nơi trần thế.
Trên đường đi, tôi luôn dè dặt cẩn thận trò chuyện với cô ấy. Tôi nói bóng nói gió khuyên cô ấy từ bỏ ý định lần này. Cô ấy rất thông minh, nhanh chóng hiểu được ý tôi. Có điều cô ấy không nói toạc ra mà cũng chẳng bác bỏ, tôi biết có lẽ cô ấy vẫn còn do dự, không ngờ tinh thần cô ấy còn kiên định hơn cả tôi tưởng tượng.
Bởi vì tối qua ngủ không được ngon giấc nên vừa lên máy bay, Đông Phi đã bắt đầu ngáy khò khò. Không bị cô ấy quấy rầy, tôi cũng vui vì được yên ổn.
Chuyến bay phải kéo dài những mấy giờ đồng hồ, tôi và Cố Dĩnh tán gẫu suốt chặng đường, mãi đến khi sắp hạ cánh, tôi gần như không chịu nổi nữa, mơ màng ngủ thiếp đi, cuối cùng Cố Dĩnh đành phải gọi tôi dậy.
Tôi mắt nhắm mắt mở, cả người buồn bực. Sau khi vào khách sạn, tôi chỉ muốn nhanh nhanh kiếm chỗ nào đó để đánh một giấc. Nhưng lúc này khách sạn gần như kín người hết chỗ, đại sảnh hay hành lang toàn người là người, còn có rất nhiều phóng viên đang ngồi chầu trực săn tin, nhìn thấy gái đẹp chúng tôi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho được.
Một đám đông vây quanh chụp ảnh chúng tôi, đây chính là cơ hội tốt để khoe mặt mũi dáng người, vậy nên tất cả mọi người đều không bỏ lỡ dịp này, chỉ có tôi đây đang ngái ngủ và Cố Dĩnh tính cách bình thản là không thèm để ý.
Nhóm Thẩm Lệ Lệ thật là phóng khoáng, cởi phăng áo ngoài trước mặt bao người, phô ra bộ bikini khêu gợi, trong phút chốc tiếng trầm trồ của đám háo sắc vang lên rõ rệt.
Trái ngược với tiếng reo hò của mọi người, ở một góc nào đó trong đại sảnh khách sạn, một bóng dáng quen thuộc tỏ vẻ rửng rưng như không, thờ ơ lướt qua chúng tôi, lắc đầu rồi lập tức kéo vali lên tầng.
Tôi bị các cô ấy liên lụy nên phải đi hơn nửa tiếng mới hết đại sảnh chỉ dài khoảng mười mấy mét. Vất vả lắm mới làm xong thủ tục nhận phòng, tôi lập tức lao vào phòng khách rộng lớn.
Những người còn lại đều hưng phấn không thôi, phần lớn các cô ấy mới lần đầu tiên tới Tam Á, sớm nghe danh phong cảnh và khí hậu nơi đây cực kỳ thích hợp cho con người sinh sống. Không dằn nổi niềm thích thú, cả đám đều thay đồ tắm, định ra bờ biển chơi chốc lát.
Đông Phi đã ngủ đẫy giấc trên máy bay nên cũng theo các cô ấy đi chơi. Vắng cô ấy, tôi lại càng được ngủ ngon.
Đánh một giấc đến ba bốn giờ chiều tôi mới mò dậy. Lúc này trong phòng chỉ còn một mình Cố Dĩnh. Cô ấy đang lặng lẽ đọc một quyển sách bằng tiếng Anh mà tôi không biết.
“Sao cậu không đi chơi, trời đẹp thế này, không đi thì phí lắm!”
Cô ấy cười thờ ơ: “Nếu nói là lãng phí, tôi nghĩ đọc sách cũng là một thú vui tiêu khiển!”
“Cậu đang đọc gì mà trông mải mê vậy?”
“Bá Tước Monte Cristo.”
Tôi sửng sốt: “Không ngờ cậu lại đọc thể loại này, cậu không cảm thấy áp lực lắm sao!”
Cô ấy khẽ cười: “Tôi không thấy như vậy. Trong sách, sau khi ngài bá tước chịu đựng bao đắng cay tủi nhục, vẫn không từ bỏ niềm tin của mình, cuối cùng cũng thành công trả thù kẻ hại mình trước kia. Cảm nhận trực quan nhất của tôi về câu chuyện chính là tinh thần của vị bá tước này, những cái còn lại chỉ là thứ yếu mà thôi!”
Hình như tôi cũng từng trải qua biết bao gian khó đó, mà cô ấy cũng sẽ phải nếm trải thôi. Tuy rằng tôi đã đọc sơ qua quyển sách này, nhưng thời gian trôi qua rất lâu, có nhiều tình tiết không còn nắm rõ nữa. Cô ấy nói vậy không biết có phải muốn nhắn nhủ với tôi rằng, chỉ cần giữ vững lòng tin của mình thì những khó khăn đều trở thành động lực tiến bước.
Tôi bật cười: “Cậu cảm thụ văn học tốt đấy!”
“Đâu có, tiểu thuyết của Dumas biểu đạt quá nhiều thứ. Lần đầu tiên tôi đọc cũng không có cảm nhận gì, chỉ ghi nhớ những cảnh đẹp làm tâm trí con người hướng về châu Âu mà thôi. Thế nhưng khi đọc lại nhiều lần, tâm trạng đã thay đổi, chiêm nghiệm ra nhiều điều hơn.”
Nghe cô ấy phân tích thật êm tai, dường như tôi đã gặp được lúc tâm trạng cô ấy thay đổi. Trong quá khứ cô ấy là nàng thiếu nữ vô tư chỉ để ý đến phong cảnh đẹp, mà theo cuộc sống biến động lớn, cô ấy đã trở thành nhân vật chính mang tinh thần kiên cường trong sách.
Dường như Cố Dĩnh là người có vẻ cao quý trời sinh, cho dù đối mặt với vực sâu cũng có thể nhìn thấy lối ra. Tôi cũng khuất phục trước vẻ thản nhiên của cô ấy.
Tôi nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ cậu không sợ ư, dù sao cũng là lần đầu tiên của cậu mà. Cậu không sợ sau này mình hối hận hả?”
Cố Dĩnh cúi đầu khẽ cười, khóe mắt loang loáng ánh lệ. Cô ấy lạnh nhạt nói: “Lần đầu tiên và lần thứ một trăm có gì khác nhau, tôi còn may mắn vì mình đã giữ được nó, cũng may mắn nó trở thành thứ đáng giá trong mắt một số người, mà tôi thì đúng lúc đang thiếu tiền, đây không phải là may mắn hay sao!”
Cô ấy vừa so sánh, tôi lập tức cảm giác đẳng cấp của mình thua xa cô ấy, không phải tôi hâm mộ lần đầu tiên của cô ấy được bán với giá rất cao mà mình chỉ bán được hơn bảy trăm, mà lúc cô ấy nói những câu này rất thờ ơ, mục đích của cô ấy rất rõ ràng, chỉ đơn giản là vì tiền, không dính dáng đến nguyên nhân nào khác. Ngược lại tôi cảm giác chuyện đó không còn giống lúc trước, ở đây không có hèn hạ cũng không có gì khiến người khác ghê tởm, hình như còn ẩn chứa chút cao thượng và thiêng liêng nào đó.
Tôi hơi hoang mang, nghe cô ấy nói xong, tôi cũng hiểu được phần nào tâm tình của kiểu người như Thẩm Lệ Lệ vào giờ phút này.
Nếu cứ đơn giản coi chuyện này như là mua bán, không pha trộn bất cứ thứ gì khác, để chuyện này trở nên thuần túy, thì nó cũng không khó để người ta đón nhận như vậy.
Tôi hít sâu một hơi, ngẩn ngơ nhìn Cố Dĩnh. Thảo nào cô ấy có thể bình thản, coi mọi chuyện như không đến thế, thì ra trong lòng cô ấy đã hiểu rạch ròi chuyện này rồi.
Tuy nhiên tôi biết, dù cô ấy nghĩ thế nào, dù cô ấy vượt qua những rào cản về tâm lý thế nào thì thật ra tận đáy lòng cô ấy vẫn đau đớn. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cô ấy giây lát coi như khích lệ.
Cô ấy ôm lại tôi thật chặt, tôi có thể cảm nhận được cơ thể cô ấy đang run rẩy. Tôi biết cô ấy đã hạ quyết tâm, không còn muốn đổi ý nữa. Giờ phút này điều cô ấy cần chẳng phải là an ủi, mà là sự cổ vũ.
Tôi chậm rãi lau đi nước mắt trên khóe mi cô ấy: “Cố gắng lên, hãy kiên cường nhé, đừng để bọn đàn ông kia coi thường chúng ta.”
Truyện convert hay : Một Thai Nhị Bảo: Tổng Tài Daddy Chọc Không Được