CHƯƠNG 142
Hôm sau là ngày nghỉ của tôi và Đông Phi, chúng tôi ra ngoài mua quần áo từ sớm.
Quy mô của party lần này rất lớn, thường sẽ diễn ra vào buổi tối, nên lễ phục dạ hội là món không thể thiếu.
Nhưng giá những bộ lễ phục ấy rất cao, tôi chắp vá có thể mua được một bộ, càng khỏi nói đến Đông Phi.
Vì giá cao nên có rất nhiều tiệm cho thuê lễ phục, nhưng chúng tôi đi tận ba ngày hai đêm, thời gian quá dài, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì, chủ tiệm sẽ không dám cho thuê lâu vậy đâu.
Chạy qua chạy lại mấy tiệm, Đông Phi vẫn chưa ưng được bộ nào, tôi cũng vậy, có tiệm, lễ phục nhìn qua thì cũng được, nhưng so với mấy bộ Hứa Phi tặng tôi thì còn kém xa. Tôi quyết định không thuê nữa, định đến lúc đó thì chọn một bộ trong số kia là được.
Tôi tính được vậy, nhưng Đông Phi thì thảm hơn nhiều, yêu cầu của cậu ấy cũng không cao, nhưng với tình hình kinh tế hiện tại, nếu chủ tiệm từ chối cho thuê thì cậu ấy chỉ có thể mua đứt luôn.
Cậu ấy chỉ đủ tiền thuê, chứ còn mua thì còn lâu mới đủ.
Đã đến tiệm cuối cùng, rốt cuộc thì cậu ấy đã tìm được một bộ hợp ý mà giá cả lại vừa túi tiền, chỉ có điều chủ tiệm không cho thuê với thời gian lâu như vậy.
Đông Phi ngước mắt nhìn tôi, "Viện Viện, phải làm sao đây, tớ thích bộ đó lắm luôn ấy!"
Tôi có đủ tiền để mua bộ đồ này cho cậu ấy, nhưng như vậy sẽ khiến cậu ấy biết rất nhiều chuyện tôi không muốn để cậu ấy biết, đang do dự thì có hai người vào tiệm.
Tôi quay đầu lại nhìn và giật nảy mình, người đàn ông kia chính là Hứa Phi - chủ cũ của câu lạc bộ chúng tôi, còn người phụ nữ cạnh anh thì tôi không biết.
Anh cũng nhìn thấy tôi, nhưng không có phản ứng gì, giống như không quen không biết tôi vậy, anh ôm lấy người phụ nữ bên cạnh và bắt chuyện với quản lý.
Quản lý có vẻ rất thân với hai người họ, nói vài câu thì dẫn họ lên phòng khách ở tầng hai.
Tôi biết đó là nơi chuyên dùng để tiếp khách quý, ở đó có chuyên viên phục vụ, có phòng thay đồ tư nhân, đãi ngộ so với tầng một là một trời một vực.
Tôi phát hiện trong lúc Hứa Phi lên cầu thang, anh trộm nhìn về phía chúng tôi vài lân.
Tôi không muốn tiếp tục dính dáng đến anh nên vội kéo Đông Phi ra khỏi tiệm, nhưng Đông Phi thích mê bộ quần áo ấy, cứ ngắm mãi không thôi.
Sau khi chúng tôi ra khỏi tiệm, Đông Phi thất vọng nói với tôi, "Giờ phải làm sao đây, không thuê được lễ phục, tớ phải mặc gì đi bây giờ?"
Tôi trấn an cậu ấy, "Mặc bộ khác cũng được mà, có ai quy định phải mặc lễ phục đâu, mà cậu nghĩ xem, giữa bao người mặc lễ phục, cậu không mặc sẽ thành nổi bật nhất!"
Đông Phi không lạc quan như tôi tưởng, cậu ấy vẫn chán chường than thở, "Không có lễ phục thì party gì chứ, đúng là số khổ mà, cơ hội tốt như vậy lại bị vuột mất..."
Tôi sốt ruột bèn an ủi cậu ấy, "Tớ có một bộ đây, đến lúc đó đưa cậu mượn là được, chúng ta về đã rồi tính."
"Cậu có lễ phục hả? Sao cậu lại có thế?" Đông Phi thắc mắc.
Tôi giật mình, không cẩn thận vạ miệng là làm lộ bí mật của bản thân rồi, tôi đang định qua quýt vài câu cho xong chuyện thì quản lý của tiệm lễ phục chạy ra, mang theo một chiếc túi rất đẹp, nhìn thấy chúng tôi thì vội gọi, "Quý khách quên cầm đồ rồi ạ!"
Chúng tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhận lấy chiếc túi trong tay quản lý, Đông Phi nhìn đồ trong túi rồi nhảy cẫng lên vì sung sướng, "Đây là bộ lễ phục mà tớ thích này!"
Tôi tò mò hỏi quản lý, "Chuyện gì vậy, chúng tôi có mua bộ này đâu?"
Quản lý khó xử, nói rất mập mờ rằng, "Quý khách đã mua rồi, tiền cũng trả xong xuôi rồi." Nói xong thì về tiệm.
Tôi định giữ quản lý lại để hỏi cho rõ ràng, Đông Phi hào hứng ôm chầm lấy tôi, "Cảm ơn Viện Viện nhé, tớ biết cậu nhất định sẽ giúp tớ mà, cậu cứ yên tâm, kiếm được tiền tớ sẽ trả lại cho cậu..."
Đông Phi ngốc nghếch, vừa rồi trong tiệm cũng chỉ dán mắt vào lễ phục chứ hoàn toàn không chú ý tới Hứa Phi, nên giờ mới hiểu lầm rằng tôi lén mua bộ lễ phục này cho cậu ấy.
Nghĩ đến ánh mắt khá thường của Hứa Phi khi nãy, tôi biết bộ lễ phục này là anh mua. Còn về thái độ ấp úng không dám nói của quản lý, chắc là do Hứa Phi không cho quản lý nói. Tôi không muốn Đông Phi biết chuyện giữa tôi và Hứa Phi, cũng không muốn để cậu ấy biết chuyện ở thành phố G, nên đành để cậu ấy hiểu lầm.
Trên đường về, trong lòng tôi có rất nhiều câu hỏi, tôi không biết vì sao Hứa Phi lại làm vậy, lúc trước đã nói rõ ràng, sau này sẽ không quấy rầy đối phương nữa, giờ anh làm vậy là có ý gì chứ?
Trong lúc tôi đang miên man suy nghĩ, Đông Phi vuốt ve bộ lễ phục đẹp đẽ kia vừa nói với tôi, "Viện Viện, cậu nói có lễ phục cho tớ mượn đó, có phải bộ này không, cậu muốn cho tớ một bất ngờ hả?"
Tôi không biết giải thích thế nào, đành xấu hổ gật đầu, "Coi... coi như vậy đi, tớ cũng đâu thể để cậu thất vọng chứ."
Nhưng Đông Phi lại hỏi tiếp, "Cậu tốn nhiều tiền để mua bộ lễ phục này cho tớ, còn cậu thì phải làm sao?"
Đầu óc tôi đang loạn cào cào lên, không biết phải phải nói thế nào nên đáp bừa, "Tớ sẽ nghĩ cách, cùng lắm là qua mượn Thẩm Lệ Lệ thôi, chị ấy quen biết rộng, thể nào chả có cách."
Đông Phi tin thật, còn gật đầu, "Cũng phải, với quan hệ của cậu và Thẩm Lệ Lệ, chắc chắn chị ấy sẽ không từ chối một chuyện cỏn con thế đâu."
Tôi cười khổ, thầm nói "Đồ ngốc như cậu thì biết gì chứ, Thẩm Lệ Lệ đâu phải giúp không, lần nào qua nhờ vả, chị ta cũng phải tìm cách ép khô tớ mới chịu."
Vừa về tới ký túc xá, Đông Phi vội vàng mặc thử bộ lễ phục kia.
Váy dài thắt eo màu xanh ngọc, làm nổi bật màu da trắng nõn nà của Đông Phi, làn váy của cậu ấy khẽ lay động như nước chảy, như bầu trời xanh thẳm. Bộ ngực căng đầy bị bó chặt trong váy trông càng đồ sộ hơn, cổ áo để lộ nửa ngực trần và cần cổ thanh mảnh, khe ngực sâu thẳm khiến người ta mơ màng.
Quả đúng người đẹp vì lụa, dung mạo của Đông Phi vốn cũng chỉ thuộc tầm trung, vừa mặc bộ lễ phục xanh ngọc này vào, khí chất tăng vọt, trở thành một cô công chúa xinh đẹp sang trọng.
Truyện convert hay : Đấu La Đại Lục 4 Chung Cực Đấu La