CHƯƠNG 140
Lúc trước, Vũ Dương có chướng ngại là tôi nên mới chần chừ không muốn dính đến Đông Phi luôn thương thầm trộm nhớ cậu ta, đương nhiên cũng có thể là do Vũ Dương không thích Đông Phi.
Nhưng qua chuyện này, họ đã có một mối ràng buộc vô hình, dù tôi tồn tại như một chiếc cầu nối, thì chỉ cần Vũ Dương còn áy náy với tôi, thì cậu ta sẽ đối xử tốt với Đông Phi.
Mà Đông Phi đã từng quan hệ với cậu ta một lần, chỉ cần Đông Phi cố gắng thì không chừng sẽ khiến Vũ Dương thích cậu ấy.
Còn Vũ Dương sẽ đối xử với cậu ấy như nào, tôi cũng không dám bảo đảm, nhưng với hiểu biết của tôi về cậu ta, cậu ta sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến Đông Phi đâu.
Chuyện lần này coi như giải quyết xong một điều ước của Đông Phi, dù là do tôi bày mưu tính kế mới thực hiện được, nhưng cậu ấy đã có cơ hội gần cận Vũ Dương, cậu ấy có thể nắm chắc cơ hội này hay không thì phải xem bản thân cậu ấy, việc đó nằm ngoài khả năng khống chế của tôi.
Tóm lại, tôi bằng lòng với việc Vũ Dương và Đông Phi đều không muốn chủ động xác định rõ quan hệ, ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể bên nhau như trước đây.
Đến trưa, chúng tôi ăn trưa xong thì chuẩn bị trả phòng về ký túc, giờ tôi mới nhớ tới đám giang hồ đang muốn xử lý tôi, tôi vội vàng gọi cho Phương Kỷ. Nhưng gọi mãi mà không thấy ai nhấc máy, giờ tôi mới cuống cuồng lên, Phương Kỷ sẽ không vì bảo vệ tôi mà bị đám người kia làm gì chứ?
Tuy tôi không quen thân với anh ta cho lắm, nhưng đâu thể trơ mắt nhìn một người quan tâm mình gặp nguy hiểm được.
Tôi cầm di động chuẩn bị báo cảnh sát, tôi cũng không chắc người mà ả đàn bà kia muốn đối phó có phải tôi hay không, dù báo cảnh sát cũng khó lòng giải thích được.
Vì vậy, tôi lại gọi điện thoại cho Lưu Tê, lúc này thì gọi được.
Lưu Tê vẫn lạnh lùng như trước, "Có chuyện gì không?"
Tôi đang hoảng loạn nên dùng luôn giọng điệu như khi chúng tôi còn bên nhau, "Lưu Tê, có người muốn hại em, em phải làm thế nào bây giờ?"
"Ai mà gan vậy?"
"Còn ai nữa chứ, chính con ả hôm nọ đi với anh ấy, chính tai em nghe thấy ả ta tìm giang hồ đến rạch mặt em mà."
Lưu Tê im lặng rồi cười lạnh, "Hừ, em đợi đó đi, anh đi tìm cô ta."
Tút tút!
Anh ta nói xong thì cúp điện thoại, tôi lo lắng vô cùng, không biết Lưu Tê có giải quyết được chuyện này không nữa. Tôi định gọi cho Vũ Dương, nhưng nghĩ đến chuyện đêm qua, giờ tôi không dám tìm cậu ta cho lắm.
Đúng lúc đó thì tôi nhận được cuộc gọi từ Phương Kỷ, giọng nói của anh ta khàn khàn mệt mỏi, "Bọn tôi bắt được đám kia rồi, nhưng tên đầu sỏ lại chạy mất, giờ em ở yên một chỗ đi đừng chạy lung tung ra ngoài."
Tôi nghe vậy thì càng rối hơn, "Anh có làm sao không? Có bị thương gì không?"
"Em yên tâm, tôi không sao đâu, còn em đó, em vào khách sạn cả đêm cũng không ra, làm tôi lo lắm, tôi muốn gọi cho em, nhưng lại sợ sẽ làm phiền đến em..."
Tôi biết chắc anh đã đoán được gì rồi, tuy không nói ra nhưng chắc chắn rất đau lòng, "Em ổn lắm, anh cứ yên tâm, anh phải chú ý an toàn đấy, bao giờ giải quyết xong chuyện này, em nhất định sẽ mời anh một bữa để cảm ơn."
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như anh ta nghe thấy tôi nói vậy thì vui lắm, như thể tinh thần được vực dậy.
Anh ta nói, "Được được, em cứ chờ tin tốt của tôi đi, nhưng trước đó em phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng ra ngoài buổi tối, tên cá lọt lưới kia là tội phạm truy nã, từng có rất nhiều tiền án, tôi sợ hắn bí quá lại làm liều thôi."
Tôi vội đáp, "Anh yên tâm, em cũng sắp phải khai giảng rồi, không ra ngoài nhiều nữa đâu."
Sau khi cúp máy, trái tim tôi không khỏi run lên từng hồi.
Dù bất đắc dĩ mới phải làm gái bán hoa, nhưng trong đời tôi lại xuất hiện bao người trọng tình trọng nghĩa như vậy, mỗi ngày của tôi diễn ra xung quanh họ, khiến tôi cũng dần quên mất thân phận của mình.
Họ tốt với tôi, tôi đều ghi lòng tạc dạ, họ hại tôi, tôi cũng sẽ khắc ghi trong đầu.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, đã có bao người bước vào cuộc sống của tôi, có những người mà tôi mang ơn, chắc cả đời này tôi cũng không trả hết được. Có người lại hãm hại tôi, khiến tôi cả đời không quên.
Tôi biết kẻ như tôi không có tư cách yêu ai, sự ngây thơ ngày xưa khiến tôi tưởng mình đã có được tình yêu, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác mà thôi. Lưu Tê, Uông Dương, Vũ Dương, Lộ Phi, thậm chí là cả Phương Kỷ, họ đều từng tổn thương tôi, cũng khiến tôi ngày nhớ đêm mong.
Thân tôi đã sa vào nơi hồng trần, lại muốn thoát khỏi nơi ấy, nhưng tôi đang nhập nhằng quan hệ cùng bao người, ước mơ va vời ấy nghe thật nực cười.
Thu dọn xong xuôi, tôi và Đông Phi về ký túc.
Lúc ở khách sạn, tôi ngại dấu vết khắp người nên không tắm, về ký túc, nhân lúc Đông Phi đi gọi điện thoại, tôi vội vàng chạy vào tắm.
Trong phòng tắm, tôi vuốt ve thân thể mềm mại của mình, bộ ngực căng đầy cân xứng, cặp mông mượt mà bóng bẩy và đôi chân thon dài, tôi không khỏi cảm thán, ai cũng nói hồng nhan họa thủy, một cô gái đẹp dù không làm gì, cũng sẽ bị vô số người đeo bám, chứ đừng nói tôi là còn là người chủ động. Dường như số phận đã kéo họ đến bên tôi, nhưng nghĩ lại, nếu nói rằng tôi mới là người lôi kéo họ cũng đúng.
Người ta nói số mệnh đã an bài, nhưng tôi cho rằng, mọi việc đều phụ thuộc vào lựa chọn của bản thân, chọn sai sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này.
Tôi đã bước lầm bước, nhưng tôi có thể quay đầu lại được ư?
Vừa ra khỏi phòng tắm, tôi nhìn thấy Đông Phi đang nghịch một chiếc bình nhỏ. Tôi hoảng cả hồn, vội ngăn cậu ấy mở nắp bình.
"Viện Viện, cái này là cái gì vậy, sáng nay tớ dọn phòng đã thấy nó rồi."
"Không có gì đâu, chỉ là một loại nước hoa hiếm thôi." Tôi không thể nói thẳng cho cô ấy biết thứ này là gì, bằng không thì mọi nỗ lực của tôi đều đổ sông đổ bể, có lẽ sau khi Vũ Dương biết sự thật sẽ rất tức giận mà cắt đứt liên lạc với chúng tôi, tôi không mong điều đó sẽ xảy ra.
"Nhãn hiệu gì đó? Trước giờ có thấy cậu dùng đâu nhỉ?"
Tôi đang nghĩ xem nên giải thích thế nào thì chuông điện thoại reo. Tôi cầm điện thoại lên nhìn, là Thẩm Lệ Lệ, tôi vẫn phải làm chuyện đã hứa với cô ta, tôi nghĩ vậy và nhận cuộc gọi.
Truyện convert hay : Bất Bại Kiếm Thần