CHƯƠNG 121
Không thể không nói, Thẩm Lệ Lệ là một kẻ vô cùng tinh ranh, cách nói năng và cách làm việc đều kín kẽ vô cùng, nghe nói tôi muốn tìm việc cho người ta, cô ta liền yêu cầu tôi phải giúp đỡ cô ta khi cô ta yêu cầu.
Không cần đoán cũng biết cô ta muốn tôi giúp cô ta cái gì, có điều tôi rất ngạc nhiên đó là vậy mà tôi lại không hề có ý định từ chối.
Cũng chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà hình như tôi đã quen với cách làm việc 'ăn bánh trả tiền', cho dù bây giờ tôi coi như cũng đã hoàn toàn thoát ra khỏi cái nghề đó nhưng trong lòng vẫn không có quá nhiều sự phản cảm, hơn nữa còn đang tưởng tượng xem vị khách tiếp theo của tôi sẽ là người như thế nào.
Thẩm Lệ Lệ nói rằng cô ta sẽ giúp đỡ, tuy rằng tôi rất hận cô ta nhưng cũng rất khâm phục cô ta ở điểm nói được làm được, nhưng đây có lẽ là nguyên nhân mà rất nhiều khách hàng tin tưởng cô ta.
Nằm trên chiếc giường nhỏ của mình, chán nản chơi di động, trong lòng lại đang nghĩ bao giờ điện thoại của Thẩm Lệ Lệ mới đến, nếu như bây giờ nây giờ cô ta nảo tôi đi tiếp khách, tôi nên nói gì bây giờ, nên từ chối hay là vui vẻ chấp nhận đây.
Rốt cuộc sẽ lựa chọn thế nào tôi cũng không xác định. Bây giờ có hơn 3 tỷ mà Hứa Phi cho tôi, tôi cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng cơ thể hình như lại không thích ứng với tần suất cách một khoảng thời gian mới giải tỏa một lần này, tôi nghĩ nếu như tôi có một khoảng thời gian không làm chuyện này thì có lẽ dù không lấy tiền tôi cũng tìm ai đó làm một lần.
Tôi không biết đó là do đặc thù nghề nghiệp đã thay đổi tính cách của tôi hay là tôi đã thích ứng với cái nghề này, hơn nữa nó còn rất tự nhiên.
Dục vọng giống như một quả táo độc đầy mê hoặc, rõ rằng biết nó có độc mà người ta vẫn muốn nếm thử, dường như tôi cũng có xu thế phát triển theo hướng đó.
Trước kia tôi rất căm hận cái nghề này của tôi, nhưng bây giờ thì dường nhưng đã trở nên chẳng sao cả, sự chuyển biến này rất nguy hiểm, dần như tôi có thể thấy được tôi trong tương lai, một tương lai đáng sợ.
Đêm nay tôi trằn trọng lên xuống không tài nào ngủ nổi, đến khi Đông Phi ngủ rồi, tim tôi bất giác run lên, đôi bàn tay sờ loạn trên người bản thân như thể đang được ai đó mơn trớn.
Hai ngón tay tay xanh trắng khẽ lần đến hang động bí ẩn, nơi toàn bộ đàn ông trong thiên hạ này đều muốn đến, từng đợt từng đợt chuyển động nối tiếp nhau, tôi mím chặt môi, cố gắng không để mình thét lên vì cảm giác sung sướng kích thích đang ào đến.
Tiếng nước tí tách trở thành âm thanh duy nhất vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, cùng với những động tác ‘vỗ về’ không ngừng của tôi, khoái cảm liên tiếp xông thẳng lên não, đến khi tôi cảm giác mình sắp thiếu dưỡng khí đến nơi thì cuối cùng ngón tay cũng đưa tôi lên đỉnh.
Một tiếng rên được đè nén hết mức thoát ra khỏi cổ họng tôi, cùng với đó là cơ thể tôi mềm nhũn trên giường.
Quần lót đã ướt đẫm, tôi không muốn mặc thứ khó chịu như thế cả một đêm nên dứt khoát cởi luôn ra, bên dưới cảm giác lành lạnh thế nhưng lại khiến tôi có suy nghĩ muốn tiếp tục, tự mắng bản thân mình một câu, tôi mơ hồ ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, dường như tôi trở về nhà, trông tôi có vẻ rất vui, còn muốn nói cho bố mẹ tôi rằng tôi kiếm được rất nhiều tiền, đủ để bố mẹ tôi không cần đi làm thật lâu thật lâu rồi, nhưng bọn họ cứ cười cười, rồi đột nhiên cầm số tiền đó lên hỏi tôi, số tiền này ở đâu mà có.
Tôi không dám nói, nhưng bọn họ cứ hỏi tôi mãi, “Số tiền này có phải con làm gái mà có không!” Nói rồi bọn họ cầm tiền đập vào mặt tôi, nói với tôi rằng, “Cút đi! Nhà tao không có đứa con gái mất dạy như mày! Cút!”
Tôi quỳ trên mặt đất cầu xin bọn họ đừng đuổi tôi đi, như cánh cừa lớn còn đập rầm một cái, đóng ngay lại, tôi khóc lớn hét lên, “Đừng mà, đừng đuổi con đi, đừng mà…!”
“Đừng mà…” Đột nhiên bừng tỉnh, tôi mới phát hiện ra đó chỉ là một giấc mơ, nhưng giấc mơ chân thật như vậy lại khiến tôi sợ hãi vô cùng, nếu như giấc mơ biến thành sự thật vậy tôi nên làm gì, tôi đau khổ kiềm nén nước mắt đang chỉ trực trào lên.
“Viện Viện, mới sáng sớm mà cậu la hét cái gì thế, lại gặp ác mộng nữa à!”
“Không, không, chỉ là gắt ngủ thôi.”
Không thấy buồn ngủ nữa tôi liền dậy sớm tắm rửa, nhìn bản thân mình trong gương, tôi vẫn còn trẻ, còn xinh đẹp, còn hừng hực sức sống như vậy mà đôi mắt dường như đã nhìn thấu trò đời, chết lặng cùng tang thương, tôi kiềm chế để không khóc lên.
Tôi còn có thể quay lại trước kia được nữa không? Còn có thể quay lại được nữa không?
Mở cửa sổ ra, bầu không khí tươi mát tràn đầy trong khoang mũi, không khí mát mẻ trong lành của buổi sáng khiến tôi lại một lần nữa tìm thấy niềm tin, tương lai như thế nào, ai có thể nói trước được chứ, nếu như đã không thể quay đầu lại được thì không quay lại nữa là được.
Trên đường đi mua đồ ăn sáng, tôi gọi điện về nhà, ở đầu dây bên kia mẹ tôi nói rằng mọi thứ đều rất tối, nghe giọng nói dịu dàng của bà, tâm trạng hỗn loạn của tôi dần dần ổn định lại, chỉ cảm thấy vì bọn họ thì dù tôi có phải trả giá nhiều hơn nữa tôi cũng có thể chịu đựng được, vô hình trung lý do này đã khiến cảm giác tội lỗi của tôi dần dần nhẹ đi.
Nhất thời không kiềm chế được, tôi nói với mẹ tôi rằng tôi đã tìm được một công việc khá tốt, kiếm được một ít tiền, học phí cũng không cần bố mẹ phải bận tâm lo lắng nữa.
Mẹ tôi vui đến nỗi gần như không nói được gì, cứ khen tôi ngoan mãi, đã trở thành người lớn rồi.
Do dự một hồi lâu rồi tôi vẫn quyết đinh gửi về cho bố mẹ hơn sáu triệu, tuy rằng không được nhiều lắm nhưng cũng dư dả để bọn họ cải thiện cuộc sống. Vốn dĩ tôi có thể gửi về cho bọn họ nhiều hơn nữa nhưng tôi lại lo giấc mơ sẽ biến thành sự thật nên tôi không dám làm như vậy.
Sau khi ăn sáng cùng Đông Phi xong cũng sắp đến lúc đi làm, tuy rằn công việc này không kiếm được nhiều tiền lắm, nhưng lại khiến tôi vô cùng yên tâm, đặc biệt là lúc lấy lương, cầm một xấp tiền mỏng trong tay, lại khiến tôi cảm thấy như thể nặng cả ngàn cân.
Tuy rằng trước đây tôi kiếm được nhiều hơn số tiền này không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi chưa bao giờ cảm giác được sức nặng của những đồng tiền đó, nhưng lần này lại khác, không chỉ bởi vì đây là những đồng tiền tôi cực khổ kiếm được mà nó còn thể hiện tôi đã bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc đời.
Hai ngày liền không đến làm, đồng nghiệp nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng, nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì, những chuyện như thế này trước kia tôi gặp nhiều rồi, nhưng Đông Phi thì khác, dường như cô ấy biến thành một con gà trống nhỏ hống hách, nhìn thấy ai cũng tưởng mình cao hơn người ta, vênh váo, tôi nhìn mà chỉ buồn cười.
Ngày hôm nay Vũ Dương không đến, Đông Phi hình như cũng không thấy đâu, vất vả cả một ngày tâm trạng tôi tốt hơn rất nhiều.
Nhưng lúc chiều tối, Thẩm Lệ Lệ gọi điện thoại đến, chuyện tôi nhờ cô ta làm đã có manh mối, cô ta hẹn tôi gặp ở một quán bar.
Tôi nghe cô ta nói thế tim lập tức đập như trống dồn, tôi biết rõ cô ta hẹn gặp tôi là có ý gì, nhưng tôi lại chẳng hề có ý định từ chối, thâm chí còn có chút mong chờ.
Nhưng vào khoảnh khắc cất bước đi đầu tiên, tôi lại do dự.
Truyện convert hay : 80 Ngọt Thê Manh Bảo Bảo