Màn đêm tĩnh mịch không có một âm thanh nào, bỗng một con chim sẻ từ ngoài cửa sổ bay qua, khiến cho cành cây phát ra tiếng sột soạt nho nhỏ.
Làn da mang theo một chút ướt át mềm mại, như thể nụ hôn kia vẫn còn ở bên má.
Cả người Chu Chẩm Nguyệt cứng đờ.
Một lát sau, bàn tay giấu trong chăn mới run run, những đầu ngón tay tê dại đi vì lạnh lẽo.
Cô kìm nén cổ họng run rẩy, dùng giọng nói êm ái như thường lệ: "Ai cho phép em hôn tôi?"
Mục Tuyết Y nằm nhoài trên gối, cách Chu Chẩm Nguyệt cực kì gần, lúc nói chuyện như cố ý phả hơi vào bên tai cô: "Chị cho phép rồi mà.
Đây là em đã dùng mười năm đánh đổi."
Lông mi Chu Chẩm Nguyệt run rẩy.
Cô đột nhiên bật cười: "Giỡn với tôi như thế em vui sao?"
"Em không đùa." Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm nửa bên mặt của Chu Chẩm Nguyệt, giọng điệu vừa nhẹ tênh vừa dịu dàng: "A Nguyệt, em thật sự rất yêu chị."
Nàng dụi cằm lên gối, ánh mắt lơ đễnh, lẩm bẩm: "Em muốn ở bên cạnh chị, dù là hình thức nào cũng được.
Hai bên tình nguyện hay hợp đồng trói buộc, nếu chị thấy phần hợp đồng kia mang lại cho chị cảm giác an toàn, vậy em nguyện ý tăng thêm mười năm cùng chị, à không, là hai mươi năm, một trăm năm."
"Em có thể ký, thế nhưng chị cũng phải hiểu." Mục Tuyết Y nhẹ nhàng duỗi tay ra, nắm chặt bàn tay đang nằm ngoài chăn bông của Chu Chẩm Nguyệt: "Dù có không ký, em cũng không rời bỏ chị."
Chu Chẩm Nguyệt mím môi, rơi vào trầm mặc.
Cô tựa hồ muốn nói gì đó.
Từ sâu trong đôi mắt, một tầng nước mỏng manh trôi nổi.
Nhưng rất nhanh đã bị cô che giấu, chớp mắt một cái, mọi thứ hết thảy chỉ như ảo giác của bóng đêm.
Cô cong môi: "Thế nào hôm nay lại trả lời sai rồi?"
"Không phải hôm nay trả lời sai, mà chỉ có hôm nay mới trả lời đúng." Mục Tuyết Y thử siết chặt ngón tay, nắm thật chặt bàn tay của Chu Chẩm Nguyệt, giọng điệu như thở dài: "Bỗng dưng em cảm thấy nên sớm nói những lời này với chị.
Nhưng A Nguyệt, em cũng rất sợ..."
Con ngươi Chu Chẩm Nguyệt trượt tới đuôi mắt, nhìn Mục Tuyết Y nằm bên gối, thanh âm nhẹ vô cùng: "Sợ cái gì?"
Mục Tuyết Y hít sâu một hơi, giống như nhẫn nhịn sự nghẹn ngào của bản thân: "Em sợ có nói gì chị đều cảm thấy em đang nói dối, em đã lừa gạt chị, em không biết được liệu chị có chịu trao quyền tín nhiệm thêm một lần nữa cho em hay không? Em...!em tin rằng chị vẫn còn yêu em, nhưng em không biết chị...!Em không biết chúng ta có thể hay không thể..."
Có vẻ như nàng không có cách nào sử dụng ngôn từ một cách trôi chảy.
Chu Chẩm Nguyệt dời ánh mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, cười thật nhẹ: "Đúng vậy, hai người ở bên nhau chỉ cần thích nhau thôi là chưa đủ."
Mục Tuyết Y cắn vào môi dưới, nước mắt rơi vào bên tóc mai: "Em biết, em cũng hiểu.
Là bởi vì em quá rõ, mới...!không biết phải giải quyết thế nào.
Em không muốn bỏ lỡ chị, nhưng...!em không biết mình nên làm gì, cũng không cam lòng dùng thân phận bị trói buộc ở bên cạnh chị.
Em thật sự rất nhớ quá khứ ba năm trước, ít nhất lúc đó còn có thể nắm tay chị, hôn chị, không cần phải mượn cớ là vì kéo dài hợp đồng..."
"Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
Đây là lần thứ hai cô gọi tên nàng sau vụ tai nạn sạt lở đường núi.
Mục Tuyết Y thấy cô gọi mình, nước mắt càng không thể khống chế, sắp bật khóc thành tiếng: "Vâng ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt rút ra bàn tay bị Mục Tuyết Y nắm lấy, thay vào đó đảo chiều che ở trên mu bàn tay nàng: "Thời gian còn dài, chúng ta từ từ đi."
Mục Tuyết Y cuộn mình, khóc đến cả người đều run rẩy.
Chu Chẩm Nguyệt khẽ cười: "Có thể đợi được em nói lời này, tôi rất vui.
Nhưng hiện tại tôi không có khả năng hợp lại với em, bởi vì mối quan hệ giữa chúng ta vẫn còn rất nhiều khúc mắc."
Mục Tuyết Y khóc nức nở: "Em, em biết."
Giọng nói Chu Chẩm Nguyệt rất nhỏ, lại bao trùm khắp cả màn đêm, rồi lắng xuống như một cái giếng cổ xưa: "Theo đuổi tôi thêm một lần nữa đi, Tuyết Y."
Cô nhìn Mục Tuyết Y cuộn mình, khẽ đưa tay ra, dịu dàng sờ sờ tóc của nàng: "Có lẽ...!khi em theo đuổi tôi, mọi khúc mắc sẽ được giải quyết."
Mục Tuyết Y lau nước mắt, tiếng khóc nghẹn ngào nói: "Em thật sự có thể theo đuổi chị sao?"
"Em không thử, làm sao biết có thể hay không thể?"
Đầu ngón tay Chu Chẩm Nguyệt trượt tới bên tóc mai của Mục Tuyết Y, sự ấm áp nơi đó quanh quẩn trên đầu ngón tay cô, lại còn mang theo nhiệt độ cơ thể bên tai của nàng.
Nhưng chưa kịp tận hưởng thì chủ nhân của nó đột ngột ngồi dậy, bật lên đèn bàn.
Chu Chẩm Nguyệt bị ánh sáng đèn bàn làm cho nheo mắt lại, không thể lý giải hành động này của Mục Tuyết Y: "Em làm gì vậy?"
Mục Tuyết Y bò xuống giường, thanh âm vẫn còn nức nở: "Em...!em viết thư tình cho chị."
Chu Chẩm Nguyệt: "..."
Tuy rằng có chút bất đắc dĩ, nhưng Chu Chẩm Nguyệt vẫn theo nàng ngồi dậy, tựa ở đầu giường, khoanh hai tay nhìn Mục Tuyết Y.
Cô biết, viết thư tình là cách thể hiện tình yêu của nàng, trước đây lúc nàng theo đuổi cô cũng viết rất nhiều thư tình.
Cô đều giữ gìn trân trọng, còn tìm một cái phòng trống để dành sưu tập, xếp lại cũng được vài bó.
Nhưng cách hành văn của Mục Tuyết Y rất bình thường, viết nhiều như thế đều là mấy chuyện vụn vặn linh tinh, giống như loại tiểu thuyết bị chê bai vì nhàm chán.
Năm đó, mỗi ngày Chu Chẩm Nguyệt xử lý xong công việc còn phải thức đêm để đọc từng bức thư tình của nàng, mới đọc được một nửa đã bị nó ru ngủ.
Không nói mấy cái khác, hiệu quả thôi miên ngược lại không tệ.
Mục Tuyết Y đi tới cạnh bàn làm việc ngồi xuống, đèn bàn chiếu vào trên khuôn mặt nàng, có thể nhìn thấy nước mắt ngang dọc loang lổ dưới mi mắt.
Nàng cố lau nước mắt, lấy giấy viết thư, mê man tìm cây bút ở xung quanh.
"Bút ở ngăn kéo đầu tiên bên phải." Chu Chẩm Nguyệt nhắc nhở.
Mục Tuyết Y tìm được bút, hơi thẹn thùng liếc nhìn Chu Chẩm Nguyệt: "Chị ngủ trước đi, cả đêm em viết cũng không xong, viết xong rồi cho chị đọc."
Chu Chẩm Nguyệt lại nói: "Viết tới đâu thì đọc cho tôi nghe tới đó."
"Cái này..." Mục Tuyết Y mở to hai mắt: "Được rồi, dù sao sớm muộn chị cũng đọc mà."
Cứ như vậy, Mục Tuyết Y viết một câu, lại đọc cho Chu Chẩm Nguyệt nghe một câu.
Chu Chẩm Nguyệt cảm thấy ổn thì sẽ ừ một tiếng, thấy không ổn thì sẽ nói "viết lại".
Hơn nửa đêm, hai người tán gẫu về việc viết thư tình, thật giống như phụ huynh đang dạy cho con mình cách viết văn.
Dưới sự hướng dẫn của Chu Chẩm Nguyệt, Mục Tuyết Y rốt cuộc đã viết xong một bức thư tình ngắn gọn rõ ràng khiến người ta cảm động, nhưng câu chữ và cách sử dụng từ vẫn ở trình độ như bao người bình thường khác.
Chu Chẩm Nguyệt nói: "Sau này có viết thì dựa vào bản mẫu này viết."
Mục Tuyết Y nhíu nhíu mày: "Nhưng trước đây em viết cũng rất tốt mà?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Dựa vào cách viết trước đó của em, e rằng không thể theo đuổi được ai."
Mục Tuyết Y: "Không phải theo đuổi được chị à?"
Chu Chẩm Nguyệt: "...!Đó là do bị em làm phiền."
"Ồ..." Mục Tuyết Y nắm chặt cây bút, lông mi nặng nề rũ xuống.
Chu Chẩm Nguyệt nhìn bộ dạng của nàng, mím môi: "...!Cũng có chỗ hay."
Đôi mắt Mục Tuyết Y sáng rực lấp lánh: "Chỗ nào hay ạ?"
Chu Chẩm Nguyệt trầm tư hồi lâu, nhả ra ba chữ: "Số lượng từ."
Mục Tuyết Y buồn bã thở dài: "Nếu em có thiên phú văn học, em đã theo học Hán ngữ chuyên nghiệp rồi, sao lại rảnh rỗi đi học xác suất thống kê cùng mấy cái đại số tuyến tính làm gì."
Chu Chẩm Nguyệt cong khóe môi: "Nhưng không phải em rất đam mê viết sao? Lúc trước cũng không ngừng viết tặng Giáo sư Thẩm một năm còn gì?"
Mục Tuyết Y nghẹn lời: "Em...!khi đó trẻ người non dạ..."
Chu Chẩm Nguyệt cười một cách thâm sâu: "Cũng đúng, không phải chỉ theo đuổi cho có mà còn mê hoặc kẻ khác, đúng là không tới phiên tôi."
Vẻ mặt Mục Tuyết Y cứng nhắc.
Nàng chớp mắt mấy cái, giọng điệu nhẹ đi: "Sao em có cảm giác...!câu nói này có chút quen tai..."
"A, đúng nhỉ." Nàng đột nhiên nhớ tới: "Lâm Đại Ngọc cũng nói y như vậy, ở đoạn "Chia hoa ban thưởng từ trong cung", nàng ấy đã nói: "Hoa này chỉ tặng cho mình ta thôi, hay các cô khác cũng có cả, đồ thừa không ai thèm mới đến phiên ta chứ gì."
Lâm Đại Ngọc là một nhân vật hư cấu trong Hồng lâu mộng.
Ngoại hình được ví như đóa phù dung sương gió điểm sầu, thanh lệ thoát tục, xinh đẹp mềm mại nhưng tính cách lại u sầu, thường chìm đắm trong nghĩ ngợi suy tư, tâm hồn nàng nhạy cảm.
Tài năng cầm kì thi họa đều tinh thông.
Câu gốc: "别人不挑剩下的也不会给我."
Chu Chẩm Nguyệt nhướng mày: "Lấy tôi so với Lâm Đại Ngọc?"
Mục Tuyết Y mỉm cười, giọng nói mềm nhũn: "Đại Ngọc muội muội rất tốt mà, chị cũng giống như nàng ấy, đã thông minh lại còn xinh đẹp."
Hôm nay Chu Chẩm Nguyệt bận rộn cả ngày, đặc biệt là buổi chiều phải khom lưng tìm lũ vịt mấy tiếng, eo lưng hiện giờ vô cùng đau nhức, không có khí lực để tính toán với nàng, liền liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Ngủ đi."
Mục Tuyết Y nghe lời, dọn dẹp đồ trên bàn, tắt đèn rồi leo lên giường.
Lúc Chu Chẩm Nguyệt nằm xuống lại đỡ lấy eo, một tay cô chống giường miễn cưỡng để cơ thể nằm ngang.
Ở trang trại khom lưng quá lâu, xương sống vốn không tốt lại bắt đầu đau đớn nghiêm trọng, mơ hồ còn phát ra vài âm thanh răng rắc.
Mục Tuyết Y lăn vào giữa giường, nằm bên cạnh Chu Chẩm Nguyệt nói: "Em giúp chị xoa bóp."
Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt, ừ một tiếng cho phép nàng.
Mục Tuyết Y đỡ vai Chu Chẩm Nguyệt, làm cho cô nghiêng người, sau đó hai tay luồn vào trong chăn, mò tìm áo ngủ bằng tơ lụa của cô, tìm được liền dùng mười ngón ấn lên.
Đồ ngủ của Chu Chẩm Nguyệt không phải nguyên bộ, khi Mục Tuyết Y ấn tay xuống hông cô, vạt áo vô tình bị xốc lên.
Lúc đầu ngón tay tiếp xúc với làn da mịn màng mát rượi của cô, cũng là lúc mà nhịp tim của Mục Tuyết Y bắt đầu gia tốc.
Vì cách một lớp chăn bông nên nàng không thể nhìn thấy cả tấm lưng của Chu Chẩm Nguyệt, điều này khiến xúc giác của đầu ngón tay lại bị phóng đại vô hạn.
Từng đường xương sống uốn lượn đều nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng càng không thể nhìn thấy, lại càng không nhịn được phác họa nên dáng dấp mỏng manh của từng khớp xương ẩn mình dưới làn da mềm mại này.
Nàng cụp mắt, thoáng nhìn thấy bên dưới.
Vòng eo phía dưới thắt lưng của cô quá nhỏ nên quần ngủ không thể bó sát vào da thịt, lỏng lẻo như không được buộc chặt.
Chu Chẩm Nguyệt quá gầy.
Nhận thức được điều này, những suy nghĩ lung tung không đứng đắn bị Mục Tuyết Y ném ra sau đầu.
Nàng hoài niệm ba năm trước, khi đó nàng tình cờ trông thấy vòng eo của Chu Chẩm Nguyệt.
Tuy rằng khá gầy, nhưng cũng không đến mức nhỏ gầy như hiện tại.
Từng khúc xương sống như bị dã thú gặm nhấm và khoét rỗng, ngoại trừ lớp da mỏng manh bên ngoài, ở giữa cũng không có một chút thịt nào để chống đỡ.
Chóp mũi nàng đau xót, vội che miệng lại, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.
Không ai biết những năm qua Chu Chẩm Nguyệt đã trải qua thế nào, dù cho Chu Phong Niên có kể cho nàng nghe một ít chuyện cũ, cũng chỉ là mấy câu nói ngắn ngủi, vài ba câu từ làm sao có thể trần thuật rõ ràng tâm tình của Chu Chẩm Nguyệt cơ chứ.
Ngón tay của nàng vuốt ve dọc theo đường xương sống, bắt đầu đếm một cái, rồi lại một cái.
Giống như đang đếm số năm mà mình bỏ cô ở lại.
Mỗi một năm.
Mỗi một tháng.
Mỗi một ngày.
Thậm chí là...!từng giây từng phút.
Nỗi thống khổ mà Chu Chẩm Nguyệt chịu đựng như hóa thành từng khúc xương cứa vào lòng bàn tay và trái tim của nàng, cắt thành máu thịt be bét.
Có lẽ do hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, lại bị một bức thư tình dài ngoằng thôi miên, Chu Chẩm Nguyệt đã ngủ say từ lúc nào.
Mục Tuyết Y không có cách che giấu được đầu ngón tay đang run rẩy, hoảng sợ bèn mau chóng thu tay về.
Nàng vốn có thể kìm được nước mắt, nhưng lời nói của Chu Chẩm Nguyệt vừa nãy bỗng hiện lên trong tâm trí nàng.
— "Thời gian còn dài, chúng ta từ từ đi."
Nước mắt từ khóe mắt tuôn ra từng giọt từng giọt, trượt vào một bên tóc mai.
Nàng hiểu rồi.
Thật ra A Nguyệt...!từ xưa nay vốn chưa bao giờ chân chính trách nàng..