Tống Ngọc Tịch sao chép mấy dòng kinh sách, vì trong lòng có chuyện nên hạ bút chậm chạp. Tần thị thắp hương xong thì xoay người nhìn nàng, liếc nhìn mấy dòng kinh văn nàng đã chép, rồi ngồi xuống một bên khác của noãn tháp. Quế ma ma vội vàng phủ chăn lông cáo che trên đùi bà, sau lưng kê chiếc đệm gối thêu hoa văn Triền Chi Mẫu Đơn [], hiển nhiên là dáng vẻ muốn nói chuyện với Tống Ngọc Tịch.
[] Triền Chi Mẫu Đơn: Một loại hoa Mẫu Đơn
Tống Ngọc Tịch hiểu đây là Tần thị đang cho mình cơ hội nói chuyện, nàng hít sâu một hơi, rồi đặt bút xuống, không che dấu một chút gì, thẳng thắn bày tỏ:
"Tổ mẩu, Tống gia chúng ta có con dâu mở cửa hàng bên ngoài không ạ?"
Tần thị ôm lò sưởi tay, trên trán buộc mạt ngạch [] màu đỏ thẫm của Phúc Lộc Thọ Hỉ, chính giữa có một viên Đông Châu [], nhìn là biết có giá trị liên thành. Sau khi nghe Tống Ngọc Tịch hỏi như vậy, thì bà cũng không vòng vo, nói thẳng với nàng:
"Con muốn mở cửa hàng? Không đủ tiền dùng hay sao, nếu thiếu cứ trực tiếp nói với tổ mẫu là được."
[] mạt ngạch: băng đô đeo trán thời xưa
[] Đông Châu: Trung Quốc thời xưa gọi trân châu sản xuất vùng Đông Bắc là Đông Châu để phân biệt với trân châu sản xuất ở phía nam.
Tống Ngọc Tịch vội xua xua tay: "Không không, không phải không đủ tiền dùng, mà là có quá nhiều tiền, để không thì thấy tiếc."
"Nhiều tiền cầm không xuể, nha đầu con nói chuyện thật thú vị. Nào nói ta nghe một chút, lý do là gì vậy?" Tần thị rất yêu thích Tống Ngọc Tịch, cảm thấy đứa nhỏ này từ nhỏ đã phải chịu khổ nhiều như vậy, thế mà vẫn giữ được tính cách đơn thuần như vậy, thật đúng là không dễ. Hành xử lại vô cùng kiên nhẫn, không phải là cái loại giả vờ kiên nhẫn ngoài mặt, mà là sự kiên nhẫn chậm rãi lắng đọng theo năm tháng đặc biệt là những người đã từng trải qua sự tịch mịch.
"Đúng là bởi vì tiền quá nhiều, mà hiện lại đang sống trong một cuộc sống tốt như vậy, không khỏi có chút lo lắng cho mai sau. Từ cần kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ trở về cần kiệm thì khó. Vạn nhất sau này con đã quen hưởng thụ được trong phủ nuôi dưỡng xa hoa, thế nhưng một ngày nào đó có gì ngoài ý muốn, trong phủ không còn phồn thịnh để nuôi dưỡng con nữa, thì con đây một nữ tử nên sống như thế nào? Thời điểm con còn ở Kỷ gia, trong tay chưa từng có tiền dư dả, ăn đều là màn thầu dưa muối, đôi khi không có màn thầu thì ăn bánh ngô, lúc đó thì cũng không cảm thấy vấn đề gì, nhưng hôm nay nếu bảo con lại phải trải qua cuộc sống như vậy, thì chẳng phải khó chịu hơn so với chết sao? Cho nên, con mới muốn mở một gian cửa hàng, không cần quá lớn, chỉ cần mỗi ngày có chút lợi nhuận, là đã có hi vọng, cũng chỉ là cầu một sự an tâm mà thôi."
Tống Ngọc Tịch nói suy nghĩ chân thật nhất của mình cho Tần thị nghe. Tần thị dựa ở trên gối dựa, bà rất ít khi nghe đứa nhỏ này kể về quảng thời gian ở Kỷ gia, nhưng nghe nàng nói phải ăn màn thầu dưa muối, thì trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận cùng đau lòng, âm thầm nhớ kỹ tội danh này của Kỷ Trữ thị. Thế nhưng trong lòng cũng không thể phủ nhận, đứa nhỏ này nói không phải không có lý.
"Cần kiệm đến xa xỉ thì dễ, nhưng từ xa xỉ trở về cần kiệm thì khó, rất hay. Ý của con, tổ mẫu đã hiểu. Chỉ có điều con còn quá nhỏ, cô nương lúc mười một tuổi là lúc được chiều chuộng làm nũng, cho dù con muốn mở cửa hàng thì cũng nên chờ thêm hai năm nữa. Đợi khi con lớn hơn một chút, đến lúc đó, tổ mẫu sẽ tìm cho con một gia đình thật tốt vừa lòng đẹp ý, cho con thêm nhiều đồ cưới, lúc đó mười gian hay hai mươi gian cửa hàng đều không thành vấn đề, cũng không cần nhất thời nóng lòng, Tống gia chúng ta cũng còn chưa đến mức không nuôi nổi con." Tần thị nói với Tống Ngọc Tịch như vậy.
Tống Ngọc Tịch thấy Tần thị có chút thả lỏng, thì muốn cố gắng thuyết phục thêm một chút, nên nàng tiếp tục nói:
"Tổ mẫu lo lắng con còn nhỏ tuổi, không hiểu kinh doanh, thì con sẽ bắt đầu từ cửa hàng nhỏ. Cũng không phải muốn kiếm tiền từ cửa hàng, mà chính là...chính là... cầu sự an tâm, giống như tổ mẫu tín Phật, mỗi ngày sáng sớm bắt buộc phải lễ Phật, đây vừa là tín ngưỡng, cũng là cầu sự an tâm mà, không phải sao?"
Tần thị rốt cuộc cũng nở nụ cười, quả thật là hài tử nhà nghèo thì sẽ biết lo liệu việc nhà từ sớm, tâm tư đứa nhỏ này đâu phải là tâm tư của một đứa nhỏ mười một tuổi nên có chứ. Cũng là khó cho nàng, ở Kỷ gia nhiều năm như vậy, cho dù quay lại, cũng không có cảm giác an toàn, hiện giờ chắc nàng chỉ cảm thấy hết thảy đều là hoa trong gương, trăng trong nước, sợ đột nhiên tỉnh lại, sẽ không còn gì nữa.
Sau khi suy nghĩ một chút, Tần thị mới thoải mái nói: "Con đã so với lễ Phật, thì ta đây cũng khó mà nói cái gì, Phật gia có nói, trong lòng có Phật thì mọi nơi đều có Phật, mặc dù trong phủ không có tiền lệ cô nương chưa gả chồng đã mở cửa hàng, nhưng nếu con đã có ý nghĩ này, ta cũng sẽ không ngăn cản. Con thế này, lại khiến cho ta nhớ đến lão tổ tông. Lão tổ tông của Tống gia chúng ta cũng có một tay kinh thương tài ba, Quốc công phủ cũng không trói buộc được bà ấy. Tống gia có được gia nghiệp như bây giờ đều dựa vào yêu thương che chở và tích lũy của lão tổ tông, chúng ta là hậu bối cũng không nên quên đi gốc rễ. Con muốn mở thì cứ mở, ta cũng không có ý kiến, nhưng nhớ nói với phụ thân của con một câu. Nếu như ngay cả hắn cũng không phản đối, thì việc này coi như thành, thế nhưng đừng trách tổ mẩu giội gáo nước lạnh vào con, con vẫn còn nhỏ tuổi, nếu bị người ta lừa mất tiền bạc thì cũng đừng có quay về nhà khóc nhè đó."
Tống Ngọc Tịch kinh ngạc nhìn Tần thị, nhìn người tổ mẫu ung dung hoa quý nhưng suy nghĩ vô cùng thông suốt này, mà không nói nên lời.
Tổ mẫu cứ như thế mà đồng ý....sao? Cho đến khi rời khỏi Ninh Thọ viện, Tống Ngọc Tịch vẫn còn cảm thấy có chút khó tin. Thế nhưng, đợi đến khi nàng quay lại Vũ Đồng viện, thì Quế ma ma liền mang tới cho nàng hai người, đều từ phòng thu chi trong nội viện của Tần thị, một người tên là Trúc Uyển, một người tên là Vân Linh, người trong gia đình đều làm thu chi, tinh thông tính toán sổ sách. Cũng không phải an bài việc làm ngay ngày hôm nay mà Quế ma ma vội đưa tới chỉ để cho Tống Ngọc Tịch nhìn qua, nếu nàng đồng ý, thì đợi đến khi nàng mở cửa hàng ở bên ngoài, hai người này sẽ tạm đưa cho Tống Ngọc Tịch thời gian đầu, coi như là thể hiện sự ủng hộ của Tần thị đối với nàng.
Lúc này đây Tống Ngọc Tịch mới thật sự tin tưởng rằng Tần thị đồng ý với nàng.
Buổi tối, Tống Dật từ nha môn trở về, như thường đến Vũ Đông viện ăn cơm tối. Lúc chiều, Tống Ngọc Tịch thương lượng chuyện này với Lâm thị, Lâm thị cũng không có ngăn cản, chỉ nói để nàng làm thử cũng không sao. Sau khi Tống Dật ăn xong cơm, Tống Ngọc Tịch nhân cơ hội nói với ông về ý định của mình. Phản ứng đầu tiên của Tống Dật là nhìn Lâm thị, Lâm thị gật đầu một cái, thì không nói hai lời, ông liền gật đầu đồng ý, còn rất hào phóng nói: "Nếu Tịch nhi đã muốn mở, thì đừng mở nhỏ mà hãy mở lớn, thiếu tiền ta cho!" Lại còn ngay tại chỗ muốn đưa bạc cho Tống Ngọc Tịch...
Tống Ngọc Tịch thừa hiểu đây là Tống Dật đang muốn lấy lòng Lâm Thị, nên không dám trực tiếp đáp ứng. Lâm thị liếc nhìn Tống Dật, nói:
"Người đúng là mới nói gió đã muốn có mưa []. Thất tiểu thư mới bao lớn chứ, đây cũng mới chỉ là mò mẫm thử làm mà thôi, tiểu đả tiểu nháo [] là được, cửa hàng cũng không dễ mở như vậy."
[] mới nói gió đã muốn có mưa: Tức mới có gió mà đã muốn mưa luôn. Chỉ người có tính tình gấp gáp, nói cái là muốn làm luôn.
[] Tiểu đả tiểu nháo: ý chỉ làm công việc trong phạm vi nhỏ hẹp, mang ý nghĩa trêu đùa, hài hước..
Nhưng Tống Dật lại nghĩ xa hơn, nói: "Không có chuyện gì đâu, con mở còn không phải có ta đây sao? Con năm nay cũng mười một rồi, qua vài năm nữa cũng sẽ phải nói chuyện nghị thân lập gia đình, đến lúc đó trên tay có nhiều cửa hàng, nhiều khế đất, khế ước mua bán nhà, cuộc sống trôi qua mới tốt đẹp được! Nàng lúc đấy mới có thể an tâm mà sống cùng ta ở trong phủ đúng không?"
Lâm thị nghe hắn nói như vậy, liền cúi đầu xuống, không nói thêm gì. Tống Dật vừa nói, vừa nắm lấy tay của Lâm thị đang muốn giãy ra. Hắn cảm thấy trên người Lâm thị hẳn là có một cái móc, móc vào trái tim mình, nên chỉ cần nhìn thấy nàng là tâm tình liền xao động, thân phận ư, quy củ ư, tất cả đều bị ném ra sau đầu. Chỉ cần mỗi ngày trở về nhìn thấy nàng, cho dù nàng rất ít khi đối xử hòa nhã với mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, là hắn đã cảm thấy thỏa mãn. Mặc dù biết rõ nếu mình đi viện của các di nương khác, thì có thể có được sự phục vụ chu đáo hơn, nhưng hắn lại vẫn cứ thích ngủ cùng nàng, cho dù có không làm cái gì, chỉ nhìn dung nhan nàng lúc ngủ cũng cảm thấy mỹ mãn.
Cho nên, buổi tối hôm nay khi Tống Ngọc Tịch đề ra yêu cầu, hắn lập tức đáp ứng. Hắn cho rằng đây chính là cơ hội ngàn năm có một để lấy lòng Lâm thị, không thể chần chừ.
Tống Ngọc Tịch chưa từng nhìn thấy một Tống Dật như vậy, không khác gì thanh niên mới lớn háo sắc, tựa như tám đời còn chưa thấy qua nữ nhân. Từ lúc vào cửa, đôi mắt ông chưa từng dời khỏi Lâm thị, vô cùng nóng bỏng chuyên chú. Đột nhiên, Tống Dật đưa mắt nhìn nàng, đơn giản ý chỉ nàng mau tránh đi.
Tống Ngọc Tịch đứng phắt dậy, xoay người đi hai bước, rồi lại lộn lại xác nhận lại một lần nữa với Tống Dật, nàng nói:
"Cha, vậy thì, chuyện này cứ quyết định như vậy nhé. Con sẽ tìm người đi làm đó."
Tống Dật lúc này làm gì còn tâm tình quan tâm đến nàng, còn đang mong nàng ngay lập tức biến mất đây này. Ông vội xua xua tay, nói: "Rồi rồi. Con cứ yên tâm cho người đi tìm cửa hàng, tìm mấy gian cũng được, coi như là đồ cưới của ta cùng nương con cho. Đi đi."
Tống Ngọc Tịch sau khi tạ ơn Tống Dật, thì mím môi cười cười rời khỏi phòng khách. Lúc quay đầu lại đã thấy Tống Dật ôm ngang người Lâm thị đi hướng nội thất. Lâm thị vùng vẫy vài cái, nhưng tựa hồ tác dụng cũng không lớn, hai người cứ như vậy mà biến mất ở cửa ngách ở góc trong của phòng khách.
Mặc dù Lâm thị hiện giờ chưa tiếp nhận Tống Dật, cũng có thể cả đời bà cũng không thực sự tiếp nhận ông, nhưng cho dù có như thế nào thì Tống Dật bây giờ đối với Lâm thị thực sự là sủng ái. Một nữ nhân được như Lâm thị cũng coi như là thành công, có một nam nhân yêu nàng chịu vì nàng đánh đổi tính mạng, lại có một nam nhân như kim chủ sủng nàng như trân bảo...
Hai loại người này đúng là tuýp người mà Tống Ngọc Tịch cố gắng truy cầu ở kiếp trước, chỉ tiếc nàng vất vả cả đời, có được ba lần duyên phận, cũng đều không gặp được người như vậy.
Cho nên kiếp này, nàng không có ý định có được loại may mắn này, vận may trong cơ duyên, thật sự quá quỷ quyệt. Thật sự quá không lý trí khi đặt cược cả cuộc đời của mình vào may mắn. Kiếp này nàng không muốn quá nhiều, cũng không muốn giàu sang phú quý, mà chỉ hi vọng trong tay có một chút dư dả, còn có lấy chồng hay không thì cũng không quá quan trọng. Làm gái lỡ thì có tiền tốt hơn rất nhiều so với làm phu nhân nghèo có cuộc sống bất hạnh.
Được sự chấp thuận của Tần thị cùng Tống Dật, cuối cùng kế hoạch mở cửa hàng của Tống Ngọc Tịch cũng có chút tiến triển. Thế nhưng, tháng ba này nàng cũng không có thời gian đi tìm cửa hàng, bởi vì hai mươi sáu tháng ba này, Bình Dương Hầu phủ Kỷ gia sẽ tổ chức hội hoa xuân đặc biệt mới lạ.
Mấy người Kỷ Uyển Ninh chỉ đến thăm Tống gia lúc vừa mới tới kinh thành, còn lại vô cùng yên ắng. Nghe Tống Ngọc Thiền nói, những ngày này, tất cả cô nương Kỷ gia đều ở trong phủ khổ luyện tài nghệ, còn nghe nói hội hoa xuân năm nay cũng không giống với mọi năm, bởi vì năm nay còn có mấy vị công chúa trong cung cũng muốn tham gia. Cũng chính là nói, hội hoa xuân lần này có liên quan đến hoàng gia, cho nên quy mô sẽ không hề nhỏ. Liên tục mấy ngày Kỷ gia mở rộng xây dựng thêm chỗ ngồi cho khách, thay đổi hoàn toàn đài biểu diễn, không chỉ kiểu cách mà trình độ xa hoa cũng có thể thấy rõ.
Mà Tống Ngọc Hàn không biết từ đâu nghe được, hội hoa xuân lần này còn che dấu một mục đích khác. Đó chính là hội hoa xuân của Kỷ gia lần này chính là sơ khảo cho lần tuyển tú sáu tháng cuối năm. Năm nay đúng là năm thứ ba. Tin tức này sau khi được truyền ra, thì toàn bộ cô nương ở kinh thành giống như là bùng nổ. Ba năm một lần tuyển tú, nhưng từ trước đến nay đều là các nơi trình lên danh sách các nữ tữ thích hợp lên Nội Đình Tư [], sau đó chưởng sự Nội Đình Tư sẽ sàng lọc qua. Lựa chọn sẽ được thực hiện từng bước một, trong đó sẽ có không ít khuê tú, còn không có cả cơ hội diện thánh hiến nghệ đã bị loại trở về. Nếu đây là sự thực, thì đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, phàm là người có chút dã tâm, đều hi vọng tại hội hoa xuân, lộ mặt một lần, ngay cả khi không đạt được thứ hạng, thì ít nhất có thể được nhớ mặt. Trong phút chốc, thiệp mời của hội hoa xuân của Kỷ gia trở nên vô cùng đắt hàng, còn nghe nói có người ở chợ đêm ra giá, nói rằng dù có thế nào cũng muốn tham gia một sự kiện lớn như vậy.
[] Nội Đình Tư: Nơi quản việc hậu cung
Tống Ngọc Tịch cảm thấy dở khóc dở cười đối với tốc độ lan truyền và độ khuếch tán của những tin tức này. Thông thường lời đồn được truyền đi là do một số người dựa vào phán đoán trong lòng, rồi kết hợp trí tưởng tượng của mình với những gì nghe được, phát tán ra ngoài. Chuyện lớn như tuyển tú, chắc lẽ các nàng thực sự cho rằng sẽ được quyết định ở một hội hoa xuân nho nhỏ sao? Thế nhưng, việc Tống Ngọc Thiền nói, sẽ có mấy vị công chúa tham gia thì ngược lại nàng nghĩ đây là thật. Bởi vì nàng nhớ rõ ở kiếp trước, đúng là có lần có công chúa hoàng gia dự thi, năm nào thì nàng không nhớ rõ, xem ra chắc là lần này rồi.