Trời đã bắt đầu lất phất mưa, hạt mưa được gió cuốn lên, nhảy múa dưới ánh đèn, Kỷ Uyển Diễm quên cả nói chuyện, đèn lồng trong tay cũng bị dập tắt từ khi nào, thế nhưng tâm tình của nàng lại vui vẻ như chưa từng có. Sự vui vẻ này không liên quan đến sự kính sợ đối với thân phận của chàng, mà chỉ đơn thuần là sự vui vẻ khi gặp được người mà thôi.
Tiêu Tề Dự nhìn nàng, hai mắt cong cong ý cười, khiến lòng người rung động. Cuối cùng hắn cũng mở miệng nói câu đầu tiên với nàng.
"Nàng đang ở đây tìm ta sao?"
Giọng nói của hắn đặc biệt trầm thấp, giống như tiếng vang khi chạm vào Đá Tam Sinh, u tĩnh kỳ ảo, thoáng cái đã kéo tâm hồn đang điên đảo của Kỷ Uyển Diễm trở về chốn phàm trần thế tục. Đôi mắt sáng ngời còn hơn cả hoa đăng đang nhìn hắn bỗng nhiên cong lên, nằm ngoài dự liệu của hắn là nàng lại mỉm cười, giọng nói thanh thúy tự nhiên cất lên:
"Đúng, ta đang tìm chàng."
Giọng nói trong veo khiến Tiêu Tề Dự cong khóe môi, ham muốn cám dỗ dừng trên khóe miệng. Không ngờ tiểu cô nương này lại bạo gan như vậy, cầm đèn lồng đuổi theo hắn nửa con phố, huống chi hắn còn là một nam tử. Trong lòng Tiêu Tề Dự tràn đầy nghi hoặc, nhưng cũng rất hưởng thụ việc tiểu cô nương chủ động đến gần mình, hắn vừa cười vừa hỏi:
"Tìm ta có chuyện gì?"
Giọng nói trầm thấp từ tính khiến Kỷ Uyển Diễm sững sờ một chút, trên mặt hiện vẻ mê mang cực kỳ đáng yêu, mắt hạnh ánh lên sự kinh ngạc, thật giống như nàng gắng sức đuổi theo hắn nửa con phố nhưng còn chưa nghĩ ra lý do rốt cuộc tại sao mình làm vậy.
Tiêu Tề Dự cười cười trong lòng, hóa ra cô nương này gặp việc, không biết dấu đi cảm xúc là thói quen có từ khi còn nhỏ đấy. Nàng nhất định không biết, Tiêu Tề Dự chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt nàng là có thể đọc được cô nương này đang suy nghĩ cái gì. Tuy nghe có chút thần kỳ, nhưng Tiêu Tề Dự rất chắc chắn mình có kỹ năng này.
Kỷ Uyển Diễm rũ mắt xuống, lông mi dày đen che phủ đôi mắt, bỗng nhiên nàng liếc thấy đèn lồng trong tay, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng ngời trở lại, nàng cầm cây đèn lồng hình con thỏ đã tắt đưa đến trước mặt Tiêu Tề Dự, giọng nói ngọt ngào như mật lên tiếng:
"Cái này...Tặng cho chàng."
Tiêu Tề Dự vui vẻ cầm cán đèn, nâng đèn lên ngang tầm mắt nhìn nhìn, rồi lại thả xuống, cầm chắc cán đèn cũng không định cự tuyệt nàng, hỏi Kỷ Uyển Diễm: "Vì sao lại cho ta?"
"Bởi vì..." Kỷ Uyển Diễm nhìn hắn, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cẩn thận suy nghĩ một lát, rồi mới trịnh trọng nói với Tiêu Tề Dự:"Bởi vì chàng là người tốt."
Tiêu Tề Dự có chút không hiểu, cô nương này thoạt nhìn có chút là lạ? Giống như có chuyện gì mà hắn không biết, lặng yên mà xảy ra biến hóa...Nàng nói mình là người tốt? Nhưng dựa theo lý mà nói thì hai người kiếp này cũng chưa từng gặp mặt, nàng dựa vào đâu mà nghĩ hắn là người tốt?
Nhưng hắn cũng không muốn vì vậy mà bỏ qua cơ hội nói chuyện với nàng, nên ra vẻ hung dữ nói:
"Làm sao nàng biết ta là người tốt? Nhỡ đâu ta là một người buôn bán người thì sao? Nếu là như vậy, nàng cứ vậy đến gần ta thì nàng sẽ gặp nạn." Hắn cố ý tiến gần nàng, muốn nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của nàng, nhưng không hiểu sao, Kỷ Uyển Diễm vẫn tâm vững như Thái Sơn, dáng vẻ không có chút nào e ngại, lời nói ra cũng nhẹ nhàng ôn như hơn bao giờ hết, nàng chỉ nói với Tiêu Tề Dự:
"Chàng chính là người tốt, bởi vì..." Sau khi Kỷ Uyển Diễm hưng phấn, thì khôi phục chút lý trí, rốt cuộc cũng không điên khùng mà nói với hắn câu nói kia: Đó là cảm ơn chàng đã nhặt xác cho ta. Nếu thực sự nói ra, đối phương nhất định sẽ nghĩ đầu óc nàng có vấn đề.
Tiêu Tề Dự nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nàng, tỏ vẻ đang đợi nàng nói tiếp, Kỷ Uyển Diễm cắn cắn môi dưới, trái tim đập liên hồi, quả quyết lấy dáng vẻ của một tiểu cô nương mười một tuổi, ngây thơ như cún con, hai mắt cong lên rực rỡ như ánh sao, cười vang nói: "Bởi vì chàng rất đẹp."
"..." Tiêu Tề Dự nhếch mi, có cảm giác dở khóc dở cười.
Mưa ngày càng nặng hạt, trên đường mọi người bắt đầu vội vã quay về nhà. Người bán hàng rong hai bên ven sông tức giận mắng chửi ông trời, người dưới cũng không dám qua loa, sợ mưa rơi làm ướt đèn lồng, cuống quít thu thập, hoặc là thu dọn lại cất đi, hoặc là mang vào dưới hiên, chỉ trong chốc lát, người đi trên đường đã vắng một nửa, nửa còn lại thì vội vã nháo nhác chạy, khung cảnh có chút hỗn loạn.
Triêu Nhan cùng Lục Hoàn hội hợp, hai người chen chúc ở trong đám người gọi to tên Kỷ Uyển Diễm, trong chốc lát nữa là có thể đến bên cạnh nàng. Tiêu Tề Dự cong môi nói: "Nha hoàn của nàng tìm đến rồi."
Kỷ Uyển Diễm gật đầu, tựa hồ có chút thất vọng. Thấy nàng cúi đầu, Tiêu Tề Dự không biết sao rất muốn tiến lên vỗ nhẹ lên đầu nàng, mà hắn cũng thực sự đã làm vậy. Kỷ Uyển Diễm cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp đang xoa nhẹ đầu mình, giọng nói trầm thấp quanh quẩn bên tai nàng:
"Tiểu nha đầu, bên ngoài rất loạn, sau này đừng chạy loạn như vậy nữa."
Nói xong câu đó, không đợi Kỷ Uyển Diễm ngẩng đầu, đã thấy vạt áo của hắn lướt qua bên người nàng, lúc quay người lại, hắn đã sớm biến mất trong biển người, không thấy bóng dáng.
Triêu Nhan cùng Lục Hoàn nhìn thấy nàng đứng trên cầu, vui mừng chạy tới. Lục Hoàn không kịp thở đã nói: "Cô nương, sao người chưa nói một tiếng đã rời đi, làm cho chúng ta phải chạy đi tìm."
Triêu Nhan cầm áo choàng trong tay, khoác lên vai của Kỷ Uyển Diễm, cũng không nhịn được nói đôi câu:"Đúng vậy cô nương à, trên đường người người phức tạp, một mình người ra ngoài lỡ gặp chuyện thì làm sao. Lần tới người đừng như vậy nữa."
Kỷ Uyển Diểm lấy áo choàng bọc kín, nhìn trông có chút chật vật, nhưng không một ai biết, giờ phút này trong lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, giống như tâm nguyện nhiều năm đã đạt được, cười nói với hai nha hoàn đang sốt ruột lo lắng cho sự an toàn của nàng:
"Ta đã biết, tuyệt đối lần sau sẽ không như vậy nữa. Trời mưa rồi, chúng ta về thôi."
Sau khi nói xong, Kỷ Uyển Diễm nhẹ bước, dẫn đầu đi xuống bậc thềm đá. Triêu Nhan cùng Lục Hoàn liếc mắt nhìn nhau, Lục Hoàn sờ sờ cái ót, buồn bực nói với Triêu Nhan:
"Triêu Nhan tỷ tỷ, có phải cô nương nhặt được tiền rồi không?"
Chủ tớ ba người rất nhanh liền lẫn vào trong dòng người, đi về nhà, mà không hề biết rằng, trên một lầu cao đằng sau, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào các nàng dò xét.
Tiêu Tề Dự đứng ở lan can lầu hai, trong tay bưng một chén trà nóng nhưng chỉ là làm ấm tay chứ không uống, trong đầu không ngừng lặp lại biểu cảm của nàng lúc gặp mình, còn có lời nói của nàng, trong lòng cảm giác kỳ dị không ngừng gia tăng. Nàng nói mình là người tốt, đây rốt cuộc là vì sao? Cảm kích hiển lộ trong đôi mắt đẹp kia không phải là giả, nàng thật sự cảm kích hắn. Thế nhưng cho dù là ở kiếp trước, cơ hội nàng gặp được hắn là rất hiếm, hắn đối với nàng xác thực quan tâm rất nhiều, nhưng cũng chỉ dừng ở quan tâm, cũng không để lộ ra một chữ, chứ đừng nói là kiếp này. Rõ ràng bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, thế nhưng biểu hiện của nha đầu kia, lại giống như không phải là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Quay đầu nhìn thoáng cây đèn hoa đăng hình còn thỏ đã tắt, được hắn treo ở cây cột ngoài hành lang, đôi mắt Tiêu Tề Dự cụp xuống. Có lẽ thực sự đã xảy ra vấn đề gì đấy. Hắn nhớ rõ, ở kiếp trước lúc hắn gặp Kỷ Uyển Diễm là lúc nàng mười lăm tuổi, lúc đó nàng đã là cô nương Kỷ gia có danh tiếng vang vọng. Hắn dùng thân phận khách nhân theo Kỷ Mậu trở về, làm khách mấy ngày ở Kỷ gia. Kỷ Mậu chỉ biết hắn xuất thân phú quý, cũng không biết thân phận thực sự của hắn. Kỷ Tam phu nhân cũng chỉ nghĩ hắn là đệ tử thế gia ăn chơi thông thường, cho nên mới nói với hắn những lời lẽ kia, tựa hồ có ý tác hợp cho họ. Thế nhưng, hắn thật sự nhìn trúng nàng, nên không có cự tuyệt, có một đêm xuân với nàng. Đêm đó cũng không thắp đèn, Tiêu Tề Dự xác định nàng cũng không biết rõ mình là ai, hơn nữa ngay ngày hôm sau, bởi vì trong kinh có việc, nửa đêm hắn đã rời khỏi Kỷ gia lên đường hồi kinh. Nhưng hắn cũng giao cho quản gia của Kỷ gia ngọc bội Bàn Long để đưa cho Tam phu nhân. Ngọc bội Bàn Long tượng trưng cho điều gì, Kỷ gia không phải là không biết, hắn đã để lại ngọc bội tức có ý muốn định thân với Kỷ Uyển Diễm, nhưng ai ngờ, Kỷ gia lại lựa chọn qua loa gả nàng cho Lý Trạm.
Một hắc y nhân xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng Tiêu Tề Dự, ánh sáng ngọn đèn bập bùng lay động, Tiêu Tề Dự nói với hắn mấy câu, chỉ thấy bóng đen kia lại biến mất trong đêm đen.
Tiêu Tề Dự xoay người lần nữa, nhìn xuống mặt đường đã được quét dọn sạch sẽ, cảnh tượng náo nhiệt lúc trước tựa như Hải Thị Thận Lâu [], biến mất trong khoảnh khắc như chưa từng tồn tại. Đá xanh lót đường bị mưa xối ẩm ướt, đèn lồng chiếu bóng dưới mái hiên, cảnh tượng lạnh lùng mà trong trẻo.
[] Hải Thị Thận Lâu hay còn gọi là Thận Cảnh dịch thô là tòa lâu nổi trên biển, là ảo cảnh xảy ra do khúc xạ của ánh sáng. Nên Hải Thị Thận Lâu ý chỉ ảo ảnh hoặc ảo cảnh.