.
Nếu tôn trọng mang đến cảm giác chiếm hữu tuyệt vời như thế, hắn đương nhiên muốn lựa chọn tôn trọng!
Khi đó trời sắp tối, Lôi Hoan Ni mới được Bạc Giản Thương ôm khỏi rừng, Lôi Hoan Ni mệt đến không còn sức lực nào, nhưng lại chủ động úp mặt vào lòng của Bạc Giản Thương, xấu hổ không dám nhìn đám thuộc hạ Bạc Giản Thương đang đợi ở rừng đó.
Cô vừa kêu lớn ra sao, cô tự biết.
Dù đám người đó không nghe hết, nhưng cũng nghe được một chút.
Điểm quan trọng là, lần này là cô tự nguyện…
Chỉ là, cô không ngờ, khi tên hoang dã này dịu dàng lên… khiến người khác trầm luân như thế!
‘‘Trời sắp tối, không đi dạo nữa, sáng mai, anh dẫn em đi, chúng ta về tắm trước?’’ sau khi lên xe, Bạc Giản Thương không chịu để cô ngồi kế bên, mà cứ ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình, âm thanh khi nói chuyện với cô, cũng trở nên dịu dàng đi nhiều.
Thậm chí đến cả tài xế cũng có chút nghi ngờ.
Chỉ huy quan của họ lúc nào biết nói lời dịu dàng đến thế?
‘‘Ừ, nghe anh.’’ Lôi Hoan Ni nói, cũng ngồi vào lòng của Bạc Giản Thương: ‘‘Em có chút lạnh, về tắm’’ Cô không nhớ mình và Bạc Giản Thương đã ở rừng đó làm bao nhiêu lần, giờ toàn thân cô cứ dính dính, không tắm, không thoải mái.
‘‘Lạnh?’’ Bạc Giản Thương nhăn mày, ôm cô chặt hơn.
Nghĩ một lát, lại cởi vài nút áo của mình ra, bỏ tay Lôi Hoan Ni vào trong.
Toàn thân của hắn đều ấm áp, Lôi Hoan Ni cũng không khách khí bỏ vào.
Dần dần, cô bắt đầu sờ vào từng miếng cơ rắn chắc của hắn.
Cũng không biết đàn ông này luyện như thế nào, thân hình này thật tốt…
‘‘Ni, đừng động đẩy’’ Sắc mặt Bạc Giản Thương trầm lại, cảm giác như chỗ nào đó, lại bắt đầu cứng lại.
‘‘Không phải chứ, anh lại…’’ Lôi Hoan Ni nhanh chóng giữ chặt tay, thấp giọng nói: ‘‘Anh thật không hổ là dâm tặc.’’
‘‘Gì mà dâm tặc?’’ Bạc Giản Thương nghe ra, từ này không tốt lắm.
Dâm tặc? Là chỉ….mắt anh nhắm lại.
‘‘Cái gì? Anh nghe nhầm’’ Lôi Hoan Ni vội rụt cổ lại, liền giải thích: ‘‘Ý là, em khen anh lợi hại đó!’’
Bạc Giản Thương ngây ra, miệng móc lên tạo độ cong biểu hiện sự vừa ý, được người phụ nữ mình khen lợi hại, là chuyện mà bất kỳ đàn ông nào cũng thích!
Anh cúi thấp đầu, nói bên tai Lôi Hoan Ni: ‘‘Ni à, thời gian địa điểm có hạn, đợi mai mình đi dạo về, anh có thể lợi hại hơn, em đợi đó.’’
Lôi Hoan Ni bỗng thấy cơ thể mình nóng lên…
Về tới phòng, tắm xong, Bạc Giản Thương đúng là giữ chữ tín, đưa điện thoại cho Lôi Hoan NI.
Nhưng cô ta cũng ngồi bên cạnh, kéo bao tay trắng trên tay xuống, ngón tay dài của mình không khách khí sờ lên làn da cô.
‘‘Anh…em phải gọi cho anh em, anh có thể đợi chút không?’’
‘‘Không thể’’ Bạc Giản Thương nói: “Anh sờ của anh, em gọi của em, không xung đột.”
Lôi Hoan Ni thấy hắn cố ý, nhưng không dễ gì có cơ hội, cô lại không muốn bỏ qua, cắn răng, bấm số của Lôi Đông Hãn.
Rất nhanh, bên kia nghe máy.
‘‘Anh, à…’’ là Bạc Giản Thương cắn vào tai của Lôi Hoan Ni, còn thêm một miếng.
‘‘Hoan Ni? Em sao vậy, có chuyện gì?’’
‘‘Em không có chuyện gì, giờ em đang ở chung với Bạc Giản Thương, anh biết mà?’’
‘‘Ừ, anh biết, hắn sao? Đây là điện thoại hắn? lần trước anh điện thoại với hắn hắn nói điện thoại hắn bị hư, đợi một thời gian nữa dẫn em về, nên không mua điện thoại nữa, với lại hắn và em ở chung, cũng rất an toàn
Hoan Ni, Bạc Giản Thương là người đàn ông tốt anh chọn mãi mới được đó, thân hình đẹp không nói năng lực cũng tốt, em phải nắm lấy cơ hội đó…’’
‘‘Anh em….dạ’’ nắm chặt, là nắm chặt, nhưng người đó không phải cô, mà là Bạc Giản Thương.
Người đàn ông đưa bàn tay đặt vào chỗ nhô lên của cô!
‘‘Hoan Ni, em làm gì đó? Sao thấy âm thanh không đúng lắm? Bệnh hả?’’
‘‘Anh Lôi, Ni ở chung với em tốt lắm, không bệnh đau, đừng lo lắng, được, như vậy đi, đang làm chuyện đó! Nói sau!’’ Bạc Giản Thương nói nhanh một câu, thì cúp máy, sau đó ném điện thoại qua một bên, trở người, đè Lôi Hoan Ni xuống dưới…
Lôi Hoan Ni kinh ngạc đỏ cả mặt: ‘‘Anh…anh sao lại nói với anh em chúng ta đang…làm chuyện đó?’’
‘‘Đây là sự thật’’ Bạc Giản Thương nói: ‘‘Ai bảo hắn không có phụ nữ?’’
‘‘Ngoan, gọi anh là Thương, chúng ta nhẹ xíu, chậm xíu, dịu dàng xíu, dạo đầu đủ, dạo cuối cũng đủ…. ’’
Truyện convert hay : Một Thai Hai Bảo, Lão Bà Đại Nhân Đừng Nghĩ Trốn