Cùng lúc đó.
Vân Khuynh bọn họ đã về nhà.
Biệt thự được xây trên đất nhà tổ Vân gia cũ, nhưng diện tích gấp đôi nhà tổ Vân gia, tất cả đều trang trí theo ý của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng, bên ngoài nhìn rộng rãi, bên trong tinh tế, không hoành tráng, nhưng nơi nào cũng thể hiện được phẩm vị ưu nhã, cao quý của chủ nhà, cần rất tỉ mỉ, ấm áp.
Vân Tư Âm đi vào khen liên hồi: “Hoàn cảnh này, khiến người ở cảm thấy thoải mái.”
“Là Khuynh Khuynh tự thiết kế, nó thích yên tĩnh, tính cách lại ôn hòa, thẩm mỹ cao, luôn là đứa trẻ tận tâm.” Hoắc Thành Quân không do dự đẩy hết công lao lên người Vân Khuynh.
Lúc này, đương nhiên cố gắng hết sức đề cao Vân Khuynh, tránh sau khi Vân Khuynh nhận lại tổ tông, Vân gia lại ngược đãi Vân Khuynh.
Vân Khuynh ngược lại ngại: “Thực ra, con chỉ có chút ý tưởng, phần lớn thiết kế đều là mẹ con làm, con phụ trách giám sát trang trí thôi.”
Hoắc Thành Quân cười vui vẻ: “Xem, đứa nhỏ này còn khiêm tốn.”
Lòng Vân Tư Âm ngược lại buồn bã, khi Vân Khuynh nói “mẹ con” rất tự nhiên, có thể thấy, cô và Hoắc Thành Quân quan hệ rất tốt, nhưng mà, cô là con ruột của bà.
Cũng trách bà qua nhiều năm vậy, mới phát hiện trước đó lấy nhầm con, dù cho lòng chua xót, ngưỡng mộ sự thân thiết của con gái và mẹ chồng, cũng không có cách nào khác.
“Mắt nhìn của chị Hoắc tự nhiên là tốt.” Vân Tư Âm chỉ có thể cười nói thêm câu.
Đợi tất cả mọi người đều vào nhà, ngồi trong đại sảnh, người làm bưng trà qua, lại hàn thuyên lúc, Vân Đình mới mở miệng vào vấn đề chính: “Vân Khuynh, Âm Âm là mẹ ruột của con, ta là ba ruột con, đây là phần xét nghiệm ADN, con nhìn thử.”
Vân Đình cũng là lần đầu xử lý chuyện này, nói không căng thẳng, nhất định là giả, chỉ là sắc mặt ông nghiêm túc, khiến người khác không nhìn ra.
Vân Khuynh sớm biết sự thật, nhưng vẫn nhận bản xét nghiệm, coi kĩ lượt, mới nói: “Dạ, con biết rồi.”
“Con là con gái của Vân gia Kinh Thành, lưu lạc bên ngoài nhiều năm, cũng nên về nhà rồi.” Vân Đình nói: “Nhiều năm như vậy, con ở bên ngoài chịu khổ, đều là lỗi của ta, không liên quan đến mẹ con, con muốn hận, cứ hận ta, nhưng mà nhà, nhất định phải về.”
“Nhưng mà, bây giờ con sắp kết hôn rồi, hôn lễ với Hoắc gia, ta và mẹ con không có ý kiến, nhưng về chuyện hôn lễ, hai nhà chúng ta nên thương lượng chút, con gái của Vân Đình ta, không thể quá qua loa.”
Ý của lời này, là muốn nhúng tay vào hôn sự của Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Hoắc Thành Quân và Hoắc Nhất Hàng đều lạnh mặt, Vân Khuynh cũng nhíu mày.
Không khí lập tức trở nên ngại ngùng.
Vân Tư Âm liền nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, ba con nói với có chút không thích đáng, mẹ biết mấy năm nay con chịu rất nhiều khổ, đều là lỗi của bọn mẹ, con muốn về nhà không, có muốn chừng nào về, đều theo ý con, chỉ là… mẹ thật sự nhớ con. Nếu con có thể về nhà, mẹ và ba con…”
“Xin tha cho con nói thẳng.” Vân Khuynh ngắt lời Vân Tư Âm, nói: “Con cảm thấy nên nói rõ ý của con, thật sự, người là ba mẹ ruột của con, nhưng đã qua mấy năm, con và người không hề có chút quan hệ, thẳng thắn chút mà nói, con đối với người không có kỳ vọng, cũng không tồn tại oán hận.
Trước khi hai người đến Vinh Thành, chắc cũng tìm hiểu rõ những gì con trải qua, con đối với tình thân, sớm đã chết tâm rồi, dù cho bây giờ biết mình không phải con gái của Vân gia Vinh Thành, đối với con mà nói, cũng không có thay đổi gì quá lớn, con là con gái nhà nào không quan trọng, thử đi tìm người, chỉ là cảm giác muốn tìm lại gốc gác mà thôi.
Con đối với người không có tình cảm, như con nói, chúng ta là người dưng, người đối với con, cũng y như vậy. Trong cơ thể có chút quan hệ máu mủ, cũng không khiến chúng ta sinh ra tình cảm trong thời gian ngắn được.”
Nói xong, Vân Khuynh nhìn Vân Tư Âm: “Đứa con người nhớ thương, hoặc là không phải con, mà là Thanh Thanh của người, chắc là đứa con của Vân gia Vinh Thành sớm đã mất, tất cả sự áy náy của người đều đặt lên cô ấy, không liên quan chút gì đến con.”
Sắc mặt Vân Đình càng lạnh: “Vân Khuynh, con nói chuyện kiểu gì với mẹ? Con…”
“Còn có người,” Vân Khuynh ngắt lời Vân Đình lần nữa nói: “Nghe nói trước đây người nghi ngờ con là con hoang?”
Biểu tình của Vân Đình lập tức cứng lại, muốn nói gì bị nghẹn ở họng.
Vân Khuynh tiếp tục nói: “Lúc nãy người nói không sai, tất cả, đều là lỗi của người, bởi vì người không thể đối xử tốt với người bên cạnh, cho nên mới khiến mẹ mang thai con chạy đến Vinh Thành, rất cực khổ sinh ra con, người lại ích kỷ tìm lại bà ấy, bằng cách ép buộc, đưa bà ấy và con về, thậm chí, cũng không làm rõ ai là con mình, có kết quả ngày hôm nay, đều là người tạo thành.
Nói đến hận, khi con biết bản thân không phải con của Vân gia Vinh Thành, con chỉ hận chút xíu thôi, dù sao, con dựa vào đâu chịu nhiều bất công dùm con gái của họ như vậy? Nhưng sau đó nghĩ lại, hận thì được gì? Kết quả đã tạo thành, con cũng đã đấu tranh thoát khỏi vũng bùn rồi, hận, chỉ khiến bản thân không vui, khiến cho người thật sự quan tâm mình không vui, tại sao con phải làm vậy?
Cho nên, con không hận bọn họ, đương nhiên, cũng không hận các người, nhưng mà, con chính là con, con là Vân Khuynh, con có thể nhận các người là ba mẹ, nhưng không chấp nhận các người gán cho con danh hiệu con gái của gia tộc đó.
- --------Nhóm dịch: Boss - App iNovel ----------
Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng Bình Tĩnh Một Chút