.
Đùng một tiếng, như có thứ gì đó nổ vang trong đầu, cả người Vân Tư Âm đều cứng đơ.
Một tay của bà nắm chặt lấy áo của Vân Đình, mắt vẫn không rời khỏi bia mộ.
“Cái này……không có khả năng.”
Nếu như bà không nhớ lầm, thì người y tá chăm sóc cô năm đó cũng có nói, trong bệnh viện chỉ có bà và người phụ nữ nằm cùng phòng đó là sinh con gái.
Trên thực tế, trước khi được Vân Đình đưa đi, bà chưa hề gặp qua cả hai đứa bé.
Mà bây giờ, Vân Khuynh nghi ngờ thân phận của mình, cố gắng tìm hiểu thông tin về bà.
Liệu có phải không……
Có thể không......
“Anh Đình, chuyện như vậy em không dám tưởng tượng đâu.” Giọng của bà run lên.
“Ừm, anh cũng cảm thấy có chút khó tin.” Vân Đình ôm chặt lấy Vân Tư Âm: “Anh sẽ cố gắng điều tra chuyện này, dù sao điều tra kỹ vẫn tốt hơn, nếu như chuyện này không có thật, anh sẽ không để ai khai thác thông tin của em!”
“Vậy nếu như...... Nếu như...... Lúc ấy, y tá dựa vào tên trên lồng kính để ẵm con trả cho em, mà tên của hai đứa bé lại giống nhau như vậy, nên y tá đã lầm lẫn thì sao?”
“Nếu như đúng, không phải rất tốt sao?” Vân Đình nói: “Nếu Vân Khuynh đúng là con của chúng ta, thì đây chính là chuyện hỷ của Vân gia, anh sẽ dẫn con bé về nhận tổ quy tông, chúng ta sẽ đền bù cho con bé thật tốt.”
Trong mắt Vân Tư Âm cuối cùng cũng có chút ánh sáng: “Anh Đình, em biết anh sẽ không nói những chuyện không chắc chắn, có phải…….”
“Phải!” Không đợi Vân Tư Âm hỏi hết câu, Vân Đình đã trả lời: “Khả năng rất lớn!”
“Anh đã cho người tìm hiểu thông tin của họ, mấy ngày nay, Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh không ngừng tìm hiểu thông tin về em, chắc chắn sắp tới sẽ tìm tới Vân gia để hỏi thăm chúng ta, hôn lễ của họ trước hôn lễ của Tinh nhi vài ngày, bọn họ định sẽ xác thực chuyện này trước hôn lễ nên thời gian còn lại của họ không nhiều lắm, chúng ta chỉ cần ngồi chờ là được.”
“Dạ.” Vân Tư Âm gật đầu.
Hai người cùng nhau đốt một ít giấy vàng tiền bạc cho Tinh Tinh rồi rời đi.
Chỉ là có khả năng chứ chưa chắc chắn, có thể đứa bé đã chết đi vẫn là con của họ nên họ không thể chưa gì đã từ bỏ đứa bé này.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Liền xem như, đứa bé này, cũng đã được Vân Tư Âm chăm sóc vài tháng, đã gửi gắm rất nhiều tình cảm, nên không thể cứ từ bỏ đứa bé như vậy được, dù bây giờ chỉ còn là một bia mộ lạnh băng.
Xế chiều hôm đó, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đã tới Vân gia.
Thật ra, bọn họ không có ý định trực tiếp tìm tới Vân gia, dù sao chuyện này cũng không dễ dàng gì chấp nhận, mà Vân gia đó giờ luôn làm việc rất khiêm tốn, vả lại Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần đều không biết đứa con mà Vân Tư Âm đón về sớm đã chết rồi.
Sau khi cân nhắc, Hoắc Nhất Hàng đã tìm một người trung gian giúp anh nghe ngóng tin tức về đứa con gái Tinh nhi của Vân gia.
Người trung gian lại trực tiếp nói cho anh biết, Vân gia đã biết chuyện này, đồng ý cùng bọn họ gặp mặt.
Cứ như vậy, Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần trực tiếp từ sân bay đi đến Vân gia.
Vân Đình đích thân tiếp đãi Hoắc Nhất Hàng và Giang Mạc Thần.
Sau khi ngồi xuống, có người dâng trà lên.
Tính tình Giang Mạc Thần nóng nảy gấp gáp, mở miệng liền nói: “Trà thì không uống, Vân bá phụ, có chuyện này tôi xin nói thẳng, tôi cùng Hoắc ca hôm nay đến đây tìm ông, chính là muốn làm rõ thân phận của cô con gái lớn của ông, ông cho người đến sân bay trực tiếp đón bọn tôi đến đây chắc là cũng đã biết chuyện này rồi.”
“Đơn giản mà nói, Vân Khuynh, là vợ của anh Hoắc, em gái của tôi, sau khi xác thực mình không phải là con gái của Vân Bính Hoa và Tô Tương, biết được năm đó bé gái đựơc sinh trong bệnh viện chỉ có Vân Khuynh và con gái Tinh nhi của ngài, mà tên của họ lại rất giống nhau, nên chúng tôi có lý do hoài nghi Vân Khuynh mới là con gái ruột của ông và bà đây.”
“Nếu như ông không ngại, chúng tôi có đem theo máu của Vân Khuynh, chúng ta có thể làm xét nghiệm, để xác thực quan hệ, chuyện này nên giải quyết sớm sẽ tốt hơn.”
Quan trọng nhất là sớm giải quyết chuyện này để anh còn về theo đuổi cô vợ nhỏ của mình a!
“Vân Khuynh trước đây là con của Vân Bính Hoa và Tô Tương, sao bây giờ lại thành em gái của Giang thiếu?” Vân Đình không trả lời câu hỏi của Giang Mạc Thần mà hỏi ngược lại một câu.
Giang Mạc Thần là tiểu bối, Giang gia cũng có chút tiếng tăm, cũng có làm ăn qua lại với Vân gia, Giang Mạc Thần gọi Vân Đình một tiếng bá phụ cũng không có gì không đúng.
Chỉ là, hành động vội vàng này của anh làm Vân Đình có chút không vui.
Đương nhiên, đây là vì Vân Đình không biết anh còn nhiệm vụ phải về để theo đuổi cô vợ bé bỏng của anh.
“Bởi vì bây giờ Khuynh Khuynh là con gái của Giang gia a, Vân bá phụ, trước đây Vân Khuynh ở Vân gia tại Vinh thành, Vân Bính Hoa cùng Tô Tương……” Giang Mạc Thần theo bản năng định nói ra hết chuyện Vân Khuynh ở Vân gia bị ức hiếp như thế nào.
Hoắc Nhất Hàng kịp thời ngăn lại.
“Vân tiên sinh, chuyện đã qua, chờ sau khi thân phận của Vân Khuynh được xác thực chúng ta nói chuyện này cũng không muộn.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Vân tiên sinh, trước đây tôi may mắn được theo gia mẫu đến Vân gia một lần, nhìn thấy Vân tiên sinh đối xử với vợ mình rất tốt, tin rằng ngài đây cũng là một người tốt.”
“Khuynh Khuynh cũng rất tốt, cho dù không có cha mẹ ruột nhưng vẫn sống rất tốt, thêm vào bây giờ đã có tôi, cuộc sống của cô ấy sẽ càng thêm tốt.”
“Tìm lại cội nguồn, chẳng qua là tâm nguyện của cô ấy, không phải vì bất kỳ một ý định riêng tư nào khác, tôi đồng ý giúp cô ấy cũng là vì muốn cô ấy vui, nếu cô ấy thật sự là con của ngài và bà đây thì thật xin lỗi, hai người cũng không phải là ba mẹ đạt chuẩn, hai mươi năm qua không hề biết con gái của mình là một người khác, làm ba mẹ như hai người đúng là Đủ Thất Bại.”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Chí Cường Chiến Thần