Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu Chọc

chương 8: thay máu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kỳ Vân

Tài chính Hoa Hoàng hiện tại đang gặp nguy cơ trầm trọng, nhưng lúc trước căn bản là không ai để ý tới, các cổ đông lớn buôn bán cổ phiếu, đã tìm được công ty mới.

Tất cả hạng mục của Hoa gia đều bị đình chỉ từ ba tháng trước, thậm chí cổ phiếu còn ít hơn so với một công ty nhỏ.

Tin tức về thương nghiệp khắp nơi đều là Hoa gia chuẩn bị phá sản, không ai cho rằng Hoa gia có thể vực dậy nổi.

Hoa Khâm nhìn văn kiện trong tay, đôi mắt thâm trầm không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Bóng dáng cô vẫn đĩnh bạt như cũ, phảng phất như không có gì có thể lây động được cô.

Một lúc lâu sau, khi mọi người đã có chút không còn kiên nhẫn, cô tùy tay ném văn kiện lên trên bàn, giọng nói trước sau như một nhạt nhẽo, tự phụ: "Trừ bỏ công ty lớn này, bán hết những công ty con bên ngoài, bao gồm thương nghiệp, nhãn hiệu trên danh nghĩa của Hoa gia. Thư ký Từ, lập tức đi giải quyết."

Edit: Alesrisann

Thư ký Từ chấn động, mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin được. Không chỉ có thư ký Từ, hội đồng quản trị cũng đã giận dữ, nhịn không được vỗ mạnh vào bàn đứng dậy, vẻ mặt phẫn nộ chỉ vào Hoa Khâm: "Tôi sớm biết anh quay lại đây sẽ không có chuyện gì tốt mà! Anh có biết mấy thứ này là mạch máu của Hoa gia không? Nếu bán đi thì chúng ta sẽ thật sự mất hết! Hoa gia tại sao lại có thể dạy dỗ ra một phá gia chi tử như anh chứ?"

"Mạch máu?" Hoa Khâm nghe hai chữ đó, bỗng nhiên bật cười, khác với vẻ ưu hòa, ôn nhã như ngày thường, lúc này cô cười mang theo vẻ tà mị, diễm lệ, tựa như ác ma nguy hiểm ở địa ngục.

Hoa Khâm đứng lên, hai tay chống lên bàn hội nghị, khí thế mạnh mẽ từ trên người cô phát ra, chấn trụ mọi người đang ở đây.

"Nhìn tư liệu trên tay các người xem, cái các người gọi là mạch máu đã làm cho Hoa Hoàng tổn thất bao nhiêu, có ai đứng ra đền bù những tổn thất đó sao?"

Hoa Hoàng bị những thứ này bám chân, ở trong nước không thể giãy giụa được. Hoa Khâm thừa nhận, những lỗ hỏng này là mấy năm nay cô làm việc không nghiêm túc, nhưng ngay lúc này, những việc thu lợi bất hợp pháp này cũng không thể sửa đổi lại, chi bằng buôn bán, còn có thể đứng vững được.

"Tôi gọi các người tới đây, không phải để thương nghị với các người, mà để nói quyết định của tôi." Giọng nói từ tính vang lên bên tai mọi người, có một loại lực lượng không tên, làm cho mọi người tin phục.

"Hoa gia từ đây rời khỏi giới thượng lưu tranh đoạt, tiến quân vào giới giải trí -- chúng ta, bắt đầu thay máu."

Edit: Kỳ Vân

"Những đổng sự không đồng ý, thì mời đứng lên, cổ phần của các người, tôi mua."

"Thật nực cười! Anh có thể đền bù những tổn thất hiện giờ?" Có người cười nhạo ra tiếng, hiển nhiên là không tin Hoa Khâm có thể làm được.

Hoa Khâm nhìn qua, trong mắt hàm chứa một tia mỏng lạnh lùng: "Tề đổng sự đúng không, năm trăm triệu, tôi mua % cổ phần trong tay ông, bây giờ ông có thể ra ngoài, nơi này không còn chào đón ông."

Mọi người ở đây ồ lên.

Năm trăm triệu, mua % cổ phần xác thật lỗ vốn rất nhiều.

Với tình trạng hiện tại của Hoa Hoàng, % cổ phần, chỉ sợ cũng không đáng giá năm trăm triệu.

Edit: Alesrisann

Nhưng, Hoa gia đã sắp phá sản, Hoa Khâm thật sự có thể lấy ra năm trăm triệu sao?

Ai cũng không tin.

Tề Dư Giáo hừ một tiếng, trên gương mặt nếp nhăng đầy ý vị châm chọc, giọng nói chói tai làm người khác khó chịu: "Hừ, Hoa đại thiếu gia của chúng ta có hiểu pháp luật hay không? Anh ép người khác mua bán như vậy, thì sẽ không có ai dám dám bàn bạc với anh đâu."

"Phải không?" Hoa Khâm cười khẽ ra tiếng, giọng nói từ tính gợi cảm, làm thư ký Từ ở phía sau tim đập thình thịch, người này sao có thể nói ra từ ái muội, không đứng đắn như vậy chứ! Quả thật là muốn giết người mà!

Ánh mắt cô phủ một tầng băng mỏng, lạnh đến thấu xương, "Vậy ông nhìn xem, đây là cái gì."

Bàn tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, từ dưới bàn lấy ra một phần văn kiện, từ tốn ném về phía Tề Dư Giáo, không chút lưu tình!

Đồng tử Tề Dư Giáo co rụt lại, muốn né tránh, nhưng đã không còn kịp rồi, chỉ có thể theo bản năng khom lưng tránh thoát, nhưng phần lưng vẫn bị trúng, chật vật phát ra một tiếng rên rỉ vì đau.

Ông ta lập tức nhặt văn kiện trên mặt đất lên, chưa kịp tức giận đã nhìn thấy tên trên giấy, trong nháy mắt nỗi hoảng sợ bao trùm ông ta, nhịn không được run rẩy lên.

“Không... Không có khả năng! Tôi đã bán cổ phần cho Mạnh gia, làm sao có thể ở chỗ anh!”

//

- --oOo---

Vân: Chào =)) bạn Dân lặn cũng thật ghê gớm =)) có ai nhớ Dân hong tarrrr?

Truyện Chữ Hay