Nam Thần Quốc Dân: Thiếu Niên Ác Ma Cầm Thú, Nhẹ Trêu Chọc

chương 3: hắn ta không phải nó

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Kỳ Vân

"Dì Thanh, tôi có nói với dì, nó có thể đi vào nhà này sao?"

Hoa Khâm cười, giọng nói lúc trước chưa bao giờ có từ tính, trầm thấp, bây giờ nói ra, thậm chí làm cho cả dì Thanh và mọi người rùng mình.

Dì Thanh quay đầu lại, liền nhìn thấy thân ảnh đang chậm rãi đi tới bên này, chưa kịp giật mình nhìn diện mạo Hoa Khâm, bà đã bị đôi mắt mang theo ý lạnh làm cho sợ hãi.

Hoảng loạn nơi đáy lòng như thế nào cũng không áp chế xuống được, nhưng vẫn giải thích nói: "Hoa tổng, tiểu thiếu gia phát sốt rồi... Lại ngã xuống đất như vậy, sẽ nguy hiểm tới tính mạng!"

Hoa Khâm nghe bà ta nói xong, nhướng mày, ngữ khí có chút ý cười đạm nhiên: "Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?"

Đây thật sự là anh ruột sao?!

Dì Thanh từ sợ hãi chuyển hóa thành tức giận.

"Đem tiểu thiếu gia ôm vào phòng, tắm rửa sạch sẽ cho nó."

Bà đã không còn ôm bất luận hy vọng gì nữa, lại lần nữa hé miệng, lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, liền kinh ngạc ngẩng đầu.

Dì Thanh lúc này mới phát hiện, Hoa Khâm bây giờ với lúc trước không giống nhau.

Tình trạng không được bình thường của Hoa Khâm đã không còn tồn tại, mà thay thế là một loại cực kỳ tự phụ xa hoa, đôi mắt không chút ánh sáng giờ phút này cũng lưu động.

Dì Thanh nhìn có chút khó hiểu, chỗ sâu bên trong đôi mắt kia giống như vực thẳm, nuốt hết tất cả mọi thứ.

Phảng phất như từ trong tim tới bên ngoài đều thay đổi.

Hoa Khâm của hiện tại, bà nhìn không thấu.

Ý cười trên khóe môi của Hoa Khâm phai nhạt dần, trong âm thanh lộ ra một tia lạnh lẽo: "Dì Thanh, dì có phải không cần đôi mắt nữa hay không, một hai phải tò mò chuyện không liên quan tới mình?"

Dì Thanh nháy mắt lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, hoảng loạn dời tầm mắt đi.

Edit: Alesrisann

Bà biết Hoa Khâm nói được là làm được, lập tức cũng không dám tiếp tục đợi ở đại sảnh, mà thấp giọng trả lời: "Hoa tổng, tôi đem tiểu thiếu gia ôm về phòng."

Nói xong, liền bế đứa nhỏ còn đang sốt đến hôn mê từ trên ghế sô pha lên, đi tới cầu thang, bên tai vẫn còn vang văng vẵng tiếng nói từ tính của Hoa Khâm đang phân phó với người hầu: "Đem cái ghế sô pha này ném đi, buổi sáng ngày mai, tôi muốn nhìn thấy được cái mới."

Dì Thanh nhịn không được ở trong lòng lắc đầu, có chút thất vọng.

Làm sao mà khác trước được chứ, những thứ đó đã thấm vào trong xương cốt rồi, vẫn sẽ như cũ không thay đổi.

Hoa Thuần sốt tới mơ mơ màng màng, đầu lại đau, một lúc lâu sau, trong đầu hắn cuối cùng cũng nổi lên một vài phần ký ức, cùng với... Chính mình lúc trước hoàn toàn mất đi ý thức, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh của Hoa Khâm.

Hắn lập tức thanh tỉnh lại.

Nhìn tới tình cảnh trong phòng, trong mắt của Hoa Thuần hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Nếu là trước kia, Hoa Khâm chỉ sợ sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, lần này là uống sai thuốc gì sao?

Đang suy nghĩ, thì cửa phòng ngủ đột nhiên từ bên ngoài mở ra, đi vào là một thân ảnh thon dài, Hoa Thuần nhìn qua, tay ở trong chăn, không khỏi căng thẳng.

Yết hầu khô cạn, một câu cũng nói không nên lời.

Thân thể này của hắn thật sự đang rất mệt mỏi, nếu lúc này Hoa Khâm muốn làm gì hắn, thì chỉ sợ hắn chết cũng không thành vấn đề.

Đúng vậy, Hoa Khâm chủ động tìm hắn, chính là lúc tâm tình cô ta không thoải mái, cần nhu cầu để phát tiết gấp. Mặt khác, có dì Thanh chăm sóc, cũng có thể được ăn no, mặc ấm. Hắn ở cái nhà này không có địa vị gì, người hầu thì luôn ước gì cách xa hắn một chút để tránh phải chịu liên lụy, cũng chỉ có dì Thanh là thật sự thương hắn.

Mà hắn, tất nhiên cũng chỉ có thể dựa vào một chút đáng thương này để sinh sống.

Khi Hoa Khâm mở cửa ra thì nhìn thấy người em trai này đang liếc mắt nhìn cô.

Cong cong khóe môi, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Hôm nay bất quá chỉ là ngày hôm sau, nhưng bị sốt cao lại khỏi nhanh như vậy, đây là hiệu ứng bươm bướm sao?

Edit: Kỳ Vân

Hoa Khâm bất động thanh sắc, đi vào trong phòng, Hoa Thuần lúc này mới chú ý tới, Dư quản gian đang đi theo phía sau cô, cùng với một người nam nhân mặc áo trắng dài lúc trước hắn chưa từng nhìn thấy qua, Hoa Thuần còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy thanh âm từ tính, đạm bạc của Hoa Khâm vang lên, "Đi qua nhìn tiểu thiếu gia xem, có phải đã hạ sốt rồi hay không."

Xem bệnh cho hắn? Hoa Thuần có chút không thể tin tưởng được, nhưng người nam nhân mặc áo trắng dài kia đã lên tiếng, đi đến mép giường sờ trán hắn, rồi cung kính trả lời với Hoa Khâm nói: "Đã khỏi hẳn, nhưng mấy ngày gần nhất sẽ dễ bị sốt trở lại, chỉ được ăn một chút thức ăn thanh đạm."

Hoa Khâm không có phản ứng gì, chỉ liếc mắt một cái nhìn Hoa Thuần đang ở trên giường, nào biết một cái liếc mắt này vừa vặn cùng Hoa Thuần đối mặt, mặc dù Hoa Thuần lập tức dời ánh mắt đi, nhưng cũng không thắng nổi đáy lòng Hoa Khâm sinh ra một tia thú vị.

Ánh mắt kia gợn sóng bất kinh, trầm ổn, sát khí kinh người, còn mang theo một cảm giác tàn nhân trên người, ở đâu là ánh mắt của một thiếu niên mười tuổi bình thường.

Cô nhớ rất rõ ràng, trước kia Hoa Thuần yếu đuối, tự ti, bé nhỏ, ngay cả khi hận cô, trừ bỏ một đêm đó tiết lộ ra, thì thường ngày không có biểu hiện gì, nhưng còn không phải là một con sủng vật nhỏ nghe lời sao? Đánh mắng như thế nào hắn cũng đều không đánh trả.

Ngay cả cuối cùng khi giết cô, hắn cũng còn sợ mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Hoa Khâm híp híp mắt, tay phải thay đổi sờ lên chiếc nhẫn chưởng gia trên ngón trỏ tay trái, lòng bàn tay ma xát, như có điều gì suy tư.

Vật nhỏ này, không phải Hoa Thuần.

Nếu cô có thể trọng sinh, vậy trên đời này còn có chuyện gì không có khả năng xảy ra? Thậm chí còn có lời tuyên bố quỷ thần, linh hồn bị cướp đoạt.

Chẳng qua là không biết, người bám vào nó, rốt cuộc là ai.

Thật có ý tứ.

Độ cung bên khóe môi Hoa Khâm tăng lên, tâm tình dị thường sung sướng, thậm chí còn phân phó Dư quản gia đang ở một bên: "Nghe rõ không, về sau thức ăn của tiểu thiếu gia, làm thanh đạm một chút."

Hành động này, không thể nghi ngờ là làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Dư quản gia càng vội vàng đáp: "Vâng, Hoa tổng."

Dư quang hắn nhìn thoáng qua Hoa Thuần đang ngồi ở trên giường không có phản ứng gì, thời điểm này trực giác càng mãnh liệt hơn lúc trước.

Vị này, sau này chỉ sợ là được sủng rồi.

//

- --oOo---

Vân: Chương đã ra lò rồi đây:>

Đăng lại n+ lần...

Truyện Chữ Hay