Editor: May
Mới vừa vừa mở cameras ra, phòng liền oanh tạc!
“K Thần, miệng anh làm sao vậy?”
“Một mảnh xanh tím nha, nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ nhan thịnh thế của K Thần nhà ta.”
“Đây không phải là trọng điểm đi, trọng điểm là sao sẽ xanh tím?”
“Nhìn qua như là bị người đánh.”
“Sao có thể, K Thần nhà ta sẽ bị đánh? Mở, vui, đùa, à!”
Phía trên nhảy ra quá nhiều tin tức, Phong Nại muốn không nhìn đến cũng khó.
Nhưng phong cách phát sóng trực tiếp của Phong Nại từ trước đến nay đều là chỉ lộ mặt mười giây đồng hồ, dù là vấn đề gì đều không trả lời, đánh trò chơitròn một tiếng, liền sẽ hạ tuyến.
“Các người có phát hiện hôm nay K Thần ngược người ngược đặc biệt tàn nhẫn không, đây là lần thứ ba giết nam, sẽ không phải là vết thương ngoài miệng kia, thật là bị người đánh chứ……”
Cạch.
Phong Nại tùy tay tháo tai nghe màu đen xuống, tắt cameras, khóe miệng còn mang theo ý cười, nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo.
Lấy điếu thuốc từ trong túi ra, vốn dĩ muốn ngậm một điếu.
Nhớ tới chung cư còn có một trẻ em, lại đẩy trở về, nhàm chán cúi người qua, cầm một viên kẹo của tiểu gia hỏa.
“Anh ơi.” Tiểu Lâm thấy anh phát sóng trực tiếp xong rồi, thò một khuôn mặt nhỏ tuấn tú qua, đôi mắt thật to tràn ngập thắc mắc: “Vì sao anh lại thích đánh nhau như vậy?” Sau khi nói xong, còn như ông cụ non thở dài một hơi: “Bộ dạng này của anh sao có thể cùng em về nhà gặp mẹ?”
Phong Nại lười biếng dựa ra sau một chút: “Ai nói qua anh muốn về nhà?”
“Được rồi, không trở về.” Đôi tay Tiểu Lâm chống khuôn mặt nhỏ của mình: “Đều xanh tính một mảnh rồi, anh, anh không đau sao?”
Phong Nại hạ thấp mắt xuống, a một tiếng: “Đau, sao lại không đau, anh trai em đây vẫn là lần đầu tiên treo màu trên mặt.”
Ừm ừm ừm? Sao luôn cảm thấy cảm xúc của anh trai không đúng lắm, Tiểu Lâm còn muốn lại nói thêm cái gì, đột nhiên nhìn thấy màn hình di động đặt ở kia sáng lên: “Là anh trai nhỏ!”
Tay nhỏ lập tức vươn ra, liền muốn cầm di động.
Phong Nại lại càng nhanh hơn cậu một bước, tiếng nói không chút để ý: “Nước tắm xong rồi, đi tắm rửa trước đi.”
“Nhưng anh trai nhỏ gửi tin nhắn cho em nha!” Tiểu Lâm không quá muốn đi.
Phong Nại cắn kẹo trong miệng: “Không tắm rửa, anh bảo Lão Vương lại đây, đón em về nhà.”
Tiểu Lâm thật là muốn cắn anh trai mình: “Em đi tắm rửa, tắm rửa ra ngoài, anh đưa di động cho em!”
“Ừ.” Phong Nại trả lời có chút không yên lòng.
Tiểu Lâm cảm thấy uy tín của anh trai cậu thật sự là quá kém, nhưng lại không có cách nào, chỉ có thể ôm khăn lông, lưu luyến mỗi bước đi đi về phía phòng tắm.