Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

chương 2: chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: babiQynne

Ngữ điệu nói chuyện của Thời tiểu thiếu gia chẳng hề cao, thậm chí tương đối ôn hòa, mà kỹ thuật viên âm thanh mới ban nãy còn bởi Giản thiếu đang cùng người khác nói chuyện nên cũng đã tắt hết nhạc nền.

Vì vậy vừa vặn vào lúc này, toàn bộ đại sảnh trở nên vô cùng yên tĩnh.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nghe thấy được âm thanh của Thời tiểu thiếu gia.

Trong lúc nhất thời mỗi người đều có những phản ứng khác nhau, biểu tình trên mặt cũng trở nên kỳ quái vì phải kìm nén cảm xúc.

Đặc biệt là những người vì tên tuổi của tiểu thiếu gia mà tới đây, vẻ mặt càng thêm mờ mịt nghi hoặc.

Trong lời đồn đại đều nói Giản Nhậm đùa giỡn người khác đến chết, lúc này bọn họ được tận mắt chứng kiến, thế nào lại thấy giống như tiểu thiếu gia mới đang "chơi đùa"?

Đám người quen vây quanh tâng bốc Giản Nhậm lại không có tâm tình như thể xem kịch hay vậy, bọn họ đều bị cả kinh không nhẹ.

Không...!không phải nói Thời tiểu thiếu gia thích Giản ca đến mức ddoif sống đòi chết sao?

Thế nào hiện tại...

Càng lúng túng hơn chính là ngay lúc bọn họ còn đang ngơ ngác nhìn nhau, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt âm thanh "Loảng xoảng kẻng rầm" rất lớn.

Mọi người theo phản xạ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa lớn mở ra, một nhóm tầm mười mấy người ăn mặc trang phục màu mè tay cầm nhạc cụ đứng sừng sững ở cửa.

Dẫn đầu là một người mang sắc mặt lúng túng, áy náy cười cười, vội vàng thúc giục các thành viên khác nhặt mấy thứ nhạc cụ rơi đầy đất lên.

Đây hẳn là ban nhạc được mời đến buổi tiệc, bọn họ đúng vào lúc này mới xuất hiện, vừa vặn trông thấy tình cảnh kỳ quái trước mặt.

"....."

Trong đại sảnh tràn ra một bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị, tất cả mọi người không nhịn được lại nhìn về phía Giản Nhậm.

Khi Giản Nhậm nghe thấy câu nói kia thì thái độ cũng đã biến đổi độ, gương mặt tức đến mức tái nhợt cả đi.

Y kiêu căng tự mãn, không chịu được nhất chính là mất mặt, huống hồ lại còn ở chốn đông người như vậy.

Mu bàn tay Giản Nhậm nổi gân xanh, đang muốn nổi trận lôi đình tại chỗ, tầm mắt chợt bị một thứ ánh sáng lấp lánh gì đó làm cho lung lay.

Là mấy viên kim cương được đính trên nút cài của chiếc áo khoác nhung mà Thời Thanh Ninh đang mặc trên người.

Ánh đèn quán bar tối tăm, mấy viên kim cương đính trên nút áo vẫn loé lên vài tia ánh sáng xanh hết sức chói mắt.

Đôi đồng tử của Giản Nhậm co rút lại.

"Rừng rậm chi mộng".

Đó chính là trọn bộ trang sức kim cương mới được đấu giá lên đến triệu nhân dân tệ ở Yến thành.

Kim cương màu tự nhiên cực kỳ hiếm, là loại có giá cao nhất trong các cuộc đấu giá kim cương trên thế giới, chưa kể chúng còn là loại kim cương có màu cao cấp nhất.

Ngày đó đem ra bán đấu giá đã có không ít các khách VIP đều tới tham gia, cuối cùng món đồ này lại bị một vị khách giấu danh tính đem đi.

Ai có thể ngờ được, thứ trang sức được báo giá trên trời này lại được may lên một chiếc áo khoác để cho Thời tiểu thiếu gia tuỳ tiện khoác thường ngày.

Bị coi như một thứ trang sức không hề bắt mắt chút nào như vậy.

Kim cương màu xanh biếc, ngụ ý cầu mong sự khỏe mạnh, bình an.

Thời gia rốt cuộc có bao nhiêu sủng ái đứa con trai này, chỉ nhìn vào đây là có thể thấy được.

Nhận ra thứ trang sức có giá trên trời, trong nháy mắt Giản Nhậm bấm mạnh vào lòng bàn tay một cái, cưỡng bách chính bản thân mình phải bình tĩnh lại.

Y còn muốn dựa vào Thời gia để vươn mình.

Xung quanh yên tĩnh như vậy, Giản Nhậm cũng chợt ý thức được vấn đề.

Thời tiểu thiếu gia vẫn luôn bị bao bọc nuôi dưỡng ở trong nhà, làm sao có khả năng đột nhiên thay đổi ý nghĩ?

Lời này tám phần mười là do người khác dạy, để cho tiểu thiếu gia giả bộ, hẳn là muốn tới đây thăm dò mình đi?

Nghĩ tới đây, Giản Nhậm như đã thông suốt, không khỏi cười lạnh trong lòng.

"Không cần dùng phương thức ấu trĩ như vậy đến kích tôi." Giản Nhậm nhíu mày, rốt cuộc mở miệng.

Cặp đồng tử màu đen của y nhìn chằm chặp vào thiếu niên trước mặt, thanh âm trầm thấp lạnh buốt, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.

"Tôi sẽ không để mình bị xoay vòng vòng đâu, tiểu thiếu gia ạ."

Lạnh nhạt buông một câu xong, Giản Nhậm liền quay người hướng về phía ban nhạc ở cửa vỗ tay một cái, lạnh lùng tuyên bố: "Tiến vào đây, mở màn."

Trực tiếp gạt Thời nhị thiếu qua một bên.

Đám bạn bè đã bị kìm nén rất lâu bởi bầu không khí ngột ngạt xung quanh thấy Giản Nhậm phản ứng như vậy, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đã nói mà, chiếm thế thượng phong nhất định là Giản thiếu!

Bọn họ thả lỏng người, lại tò mò nhìn sang phản ứng của tiểu thiếu gia vừa bị cự tuyệt kia.

Mà dường như Thời tiểu thiếu gia cũng không hề cảm thấy mất mát chút nào khi bị gạt qua một bên như vậy.

Cậu chỉ tìm một cái ghế dài rồi thoải mái ngồi xuống, vị trí cách Giản Nhậm khá xa.

Trong đại sảnh bởi vì buổi tiệc được chính thức mở màn mà náo nhiệt hẳn lên, ban nhạc vào vị trí, các loại âm hưởng bắt đầu được nâng cao.

Buổi tiệc rượu còn mời đến một MC rất có tiếng, ánh đèn lung linh bao trùm khắp nơi, bầu không khí náo nhiệt khiến mọi người bất giác cũng dần hòa vào nhịp điệu.

Dưới ánh đèn đã tắt, luôn có một ánh mắt hữu hình quan sát đến vị tiểu thiếu gia ngồi một mình xa xa đằng kia.

Hệ thống sưởi trong đại sảnh đều đã được bật lên, bốn phía lại đông người, hiển nhiên không tránh khỏi có chút oi bức, Thời tiểu thiếu gia cởi ra chiếc áo khoác dày nặng của mình, để lộ ra trang phục bên trong.

Buổi tối trong quán bar, cách ăn mặc của những vị khách tới đây cũng vô cùng hoa lệ sang trọng, khắp nơi đều là ánh đèn phản quang như những tia laser, cực kỳ chói mắt.

Duy chỉ có Thời Thanh Ninh khoác trên mình một cái áo nhung to dày, bên trong còn mặc một chiếc áo len cashmere ôm lấy cơ thể cậu, khiến thân hình vốn đã mềm mại giờ càng trở nên nhu hoà.

Ánh đèn loé lên, mái tóc hơi dài và mỏng của thiếu niên được chiếu rọi bằng một màu vàng ấm áp.

Khoảnh khắc này những tiếng nhạc ồn ào náo nhiệt dường như đều bị gói gọn lại lui hết về phía sau, khiến nơi đáy mắt đáy lòng của người đang hướng trông về một nơi kia chỉ còn tồn tại duy nhất một thân ảnh.

Bầu không khí xung quanh náo nhiệt ồn ào như vậy, duy chỉ có nơi của cậu là yên bình nhất.

Nhưng cũng bắt mắt nhất.

Những người bình thường ăn mặc như thế này hẳn là sẽ trở nên lạc lõng trong các quán bar và hộp đêm, nhưng Thời tiểu thiếu gia lại giống như làm lu mờ đi tất thảy quang cảnh xung quanh cậu, khiến mọi thứ như trở thành phông nền cho thiếu niên này.

Thiếu niên chỉ an tĩnh ngồi đó không làm ra bất cứ động tác nào, ngay cả nét mặt cũng không chút dao động, nhưng màu sắc ấm áp mềm mại nơi khóe mắt và lông mày lại khiến người ta dâng lên cảm giác ngọt ngào từ tận đáy lòng, nhịn không được muốn liếc nhìn cậu.

Mà nhìn kỹ hơn một chút mới bất chợt nhận ra một điều.

Thời tiểu thiếu gia không chỉ mặc một chiếc áo len cashmere, bên trong còn lót một chiếc áo sơ mi cổ cao, áo trong áo ngoài cứ một tầng lại một tầng xếp chồng lên nhau rất dày.

Cậu ăn mặc dày dặn như vậy lại không giống như người khác sẽ khiến bản thân trông trở nên mập mạp hơn, ngược lại còn bị tầng tầng quần áo ôm lấy vô tình làm lộ ra thân hình gầy yếu bên trong.

Cổ tay lộ ra dưới lớp áo của Thời Thanh Ninh cực kỳ nhỏ nhắn, trên xương cổ tay còn có hai cái hõm cạn, các đường mạch máu xanh nhạt lộ ra rõ ràng từ dưới lớp da mỏng gần như trong suốt, trên mu bàn tay trái tái nhợt còn có thể thấy rõ được một cây kim thanh mảnh vẫn đang bị châm trên đó.

Khiến cho hô hấp của những người trông thấy cảnh này không khỏi ngưng đọng lại, trái tim cũng đau xót thay.

Giản Nhậm ngồi ở phía kia cũng có thể nhìn thấy cái kim châm này, một chút tức giận còn sót lại trong ngực cũng theo đó tiêu tan hết đi.

Chỉ còn lại cảm giác ngọt ngào xa lạ.

Kim tiêm cũng chưa được rút ra nhưng đã vội tới tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình.

Quả nhiên, thiếu niên này thật sự yêu mình muốn chết.

Thời Thanh Ninh vô tư không biết người khác đang nghĩ gì về mình, nãy giờ cậu vẫn đang trầm tư suy nghĩ, nghĩ xem cái vị giống với Giản Nhậm kia rốt cuộc là ai.

Nhưng mới vừa bắt đầu suy nghĩ được một lúc, loại cảm giác đau đớn lất át cả ý thức lại kéo tới sau đại não.

Chính là loại cảm giác đau đớn đến chảy cả máu mũi giống như lần đó ở trước mặt mẹ Thời.

Thời Thanh Ninh bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa thái dương, tạm thời ngừng suy nghĩ.

Hiển nhiên, vùng ký ức đại não của thân thể này đã bị tổn thương cực lớn.

Đến ngay cả việc nhớ lại ký ức của bản thân thôi cũng bị biến thành một loại kỹ năng thụ động vô cùng khó khăn.

Ngay cả trí nhớ ban đầu của Thời Thanh Ninh dường như cũng bị ảnh hưởng theo, cho nên hiện giờ cậu đọc cuốn tiểu thuyết kia ở đâu, khi nào, rốt cuộc nội dung của nó là gì, cậu cũng chẳng thể nhớ nổi.

Thời Thanh Ninh sờ sờ vết tiêm, quyết định chờ cái thân thể quá mức suy nhược này hồi phục một chút mới tính toán đến những dự định tiếp theo.

Đang nghĩ ngợi, có một người phục vụ bưng trên tay một cái khay tiến tới gần bên này.

"Ngài cần rượu gì ạ?"

Những ly rượu trên khay có một ít đã bị các vị khách khác lấy đi, tất cả đều là những loại chất lỏng hỗn tạp màu sắc sặc sỡ.

Thời Thanh Ninh đương nhiên không thể chạm vào.

"Không cần, cho tôi một ly nước bạc hà."

Dùng cơ thể này của Thời tiểu thiếu gia, Thời Thanh Ninh không có ý định ở bên ngoài uống loạn mấy thứ tạp chất vớ vẩn, nhưng lúc này cậu lại đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, liền theo thói quen gọi một ly nước bạc hà, muốn ngửi mùi thơm của nó.

Không bao lâu sau, người phục vụ kia bưng tới một ly nước bạc hà.

Thời Thanh Ninh khẽ nói: "Cảm ơn."

Người phục vụ vốn không nghĩ đối phương sẽ ôn hoà như vậy, sửng sốt mất vài giây mới mỉm cười đáp lại: "Đừng khách khí, mời ngài từ từ dùng."

Người phục vụ để ly xuống, quay người mới vừa đi được vài bước, sau lưng đột nhiên bị một lực mạnh xô về phía trước một cái, trực tiếp đụng vào tường.

"Làm gì đấy?"

Một gã đàn ông trên đầu buộc một chỏm tóc đỏ loè loẹt bất thình lình từ đâu chui ra túm lấy cổ áo người phục vụ, âm điệu phun ra mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng lại thâm trầm đầy u ám

"Mày đến đây để làm hay là để câu dẫn khách?"

Người phục vụ vội vội vàng lắc đầu, lời thanh minh còn chưa thốt ra đã lại bị ai đó túm nhấc lên xô mạnh vào tường lần nữa, vang một tiếng rầm.

Thanh âm kia cho dù là đang ở trong một sảnh lớn bốn phía ầm ĩ tiếng nhạc nhưng vẫn đủ vang tới mức thu hút không biết bao nhiêu con mắt đổ dồn đến.

Người phục vụ đau đến thốt không ra lời, bị gã tóc đỏ chỉ vào mặt mắng.

"Mẹ kiếp, tâm tư lộn xộn suy nghĩ viển vông, mày vừa mới cười với ai đó?"

Động tĩnh bên này hấp dẫn rất nhiều con mắt, gã tóc đỏ thấy thế liền đảo măt nhìn xung quanh một vòng, sau đó giơ tay lên chỉ vào Thời Thanh Ninh ngồi gần đó.

"Mấy người kia, đây chính là người của Giản ca bọn ta."

"Là cậu ta.

Mẹ nó đều phải tránh xa cậu ta một chút cho tao!"

Tạp âm bốn phía cũng bị lời nói này của gã đè xuống, mọi người xung quanh đều im lặng.

Gã tóc đỏ lúc này mới nhếch mép, lộ ra một nụ cười đầy thoả mãn tự đắc.

Chiêu này gọi là tuyên thệ quyền sở hữu, đám bọn họ sớm đã dùng quen thủ đoạn này.

Trước đây cũng có người bị Giản Nhậm câu dẫn quá lâu, bị hắn lạnh nhạt trêu đùa đến mức nản lòng thoái chí, dự định từ bỏ, đám người của gã tóc đỏ cũng sẽ dùng đến một chiêu như này.

Trêu chọc đến mức mặt người đó đỏ tới mang tai, cảm thấy tuy rằng ngoài mặt Giản Nhậm luôn lạnh nhạt với mình, nhưng bản thân lại được đám đàn em bạn bè của y công nhận, vậy Giản Nhậm hẳn là cũng có yêu thích mình đi.

Một nóng một lạnh cứ như vậy mà tạo ra sự tương phản, hiệu quả tuyệt vời, cuối cùng có người nào là không bị tóm?

Lần này cũng giống vậy, chỉ có điều đây là lần đầu tiên gã tóc đỏ xài đến chiêu này sớm như vậy.

Dù sao Thời tiểu thiếu gia cũng là người được Giản thiếu tỏ ý tán thưởng nhất, bọn gã cũng nên đặc biệt để mắt đến.

Mấy người bên cạnh gã tóc đỏ cũng phụ hoạ theo, bọn họ đều là đàn em của Giản Nhậm, còn tiếp tục hống hách buông lời quát:

"Tất cả nghe rõ cho tao, thức thời thì đừng ở trước mặt Giản ca đòi giành người!"

Thời tiểu thiếu gia có tính cách hướng ngoại luôn muốn giao lưu kết bạn với người khác lúc này ngồi ở phía đằng kia, nghe được những lời này cũng không khỏi hơi cau mày lại.

Này là có ý không cho người khác tiếp cận cậu rồi?

Nhân viên phục vụ vô tội bị tai bay vạ gió kia quả thực xui xẻo.

"Còn có cái loại phục vụ như mày hả, làm việc cũng không chịu yên phận lo mà làm cho tốt, đi, mau gọi giám đốc tới đây, trừ tiền lương!"

"Ôi dào trực tiếp đuổi việc luôn đi!"

Bọn đàn em la hét, còn không quên quan sát biểu hiện của Thời Thanh Ninh.

Hiệu quả chiêu này của bọn họ mười lần như một, đối phương quả nhiên cũng có phản ứng.

Tầm mắt Thời tiểu thiếu gia đang rơi trên người bọn họ, con ngươi đẹp đẽ chăm chú nhìn, hơi nhướng nhướng mày.

Chính là vẻ mặt đó, nhưng thoạt nhìn lại không giống đang thầm mừng rỡ trong lòng như đám bọn họ dự đoán.

Vẻ mặt lại càng giống như đang nhìn mấy thằng thiểu năng hơn.

Thời Thanh Ninh thầm than thở trong lòng, cha sinh mẹ đẻ đến giờ cậu cũng chưa từng gặp qua cái dạng thiểu năng đến mức khó hiểu như vậy.

Nhưng mà nghĩ lại đây cũng là một trong những điểm máu chó nhất của cuốn tiểu thuyết, vậy nên cũng chẳng có gì khó hiểu.

Thời Thanh Ninh dùng ngón tay bấm bấm vài cái vào chiếc vòng trên cổ tay, màn hình trên đó rất nhanh gửi đi một đoạn thông tin, không bao lâu sau, một người đàn ông cao lớn trên người mặc một bộ âu phục đen tiến về phía bên này.

Gã tóc đỏ cùng với mấy người khác đang trong lúc cực kỳ huênh hoang hống hách, bọn họ mới vừa buông ra mấy lời đe dọa hung ác đương nhiên sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận tới gần lúc này, thấy có người lại gần liền lập tức muốn đi lên chặn vệ sĩ kia lại, bắt đầu xô xô đẩy đẩy.

"Mày là ai, tao bảo chớ tới gần không nghe thấy hả? Mày điếc...!Áa!!"

Gã tóc đỏ còn nói chưa dứt lời đã bị người đàn ông mặc âu phục đen đến mắt cũng không thèm nhấc kia một tay tóm lấy cánh tay gã, bẻ ngoặt ra đằng sau, cánh tay đột nhiên vặn vẹo bị bẻ ra sau lưng khiến gã tóc đỏ đau muốn khóc ngay lập tức, trong lúc gã còn đang đau đớn thì cả người lại đột ngột bị đè mạnh lên tường!

Sau đó là "Ầm" một tiếng vang dội, tiếng gào thét của gã tóc đỏ cũng dừng lại im bặt.

Gã chuẩn xác bị đập lên bức tường mà ban nãy chính gã đã xô người phục vụ kia vào.

Mặt đập thẳng vào tường.

Một màn này bị mọi người xung quanh nhìn thấy, không khỏi khẽ thốt lên tiếng đau thay, mấy tên đàn em lại càng sợ đến choáng váng, nhất thời đơ ra.

Người mặc âu phục đen từ đầu tới cuối cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn gã một cái, trực tiếp đem người ném xuống đất, đi đến nơi Thời Thanh Ninh đang ngồi, khẽ gập người kính cẩn nói.

"Nhị thiếu."

Mọi người lúc này mới biết đây chính là vệ sĩ mà Thời Thanh Ninh mang tới.

Lúc này Thời tiểu thiếu gia dường như cũng không thèm bận tâm tới đám người gã tóc đỏ kia nữa, quay qua nghiêm túc nói vài câu với vệ sĩ của mình.

"Tôn ca, cái anh phục vụ ban nãy đã mang đến một ly nước có độ ấm rất vừa phải, tôi muốn cho anh ấy một ít tiền boa."

Vệ sĩ lập tức đáp lại: "Vâng, cho bao nhiêu thưa thiếu gia?"

Thời Thanh Ninh lại suy nghĩ một chút, hỏi: "Hiện giờ giá vắc xin tiêm phòng bị chó dại cắn là bao nhiêu ấy nhỉ?"

Vệ sĩ vốn luôn giữ một vẻ nghiêm túc cứng ngắc đến đáng sợ, lúc này trong mắt lại đột nhiên lộ ra một tia ý cười, âm thanh lại vẫn trầm ổn như cũ.

"Ba mũi tiêm tổng cộng rơi vào khoảng dưới một ngàn tệ."

Thời Thanh Ninh sờ sờ cằm.

Động tác lão luyện như một ông cụ nhưng lại được dùng trên gương mặt xinh đẹp non nớt này, thật chọc cho đáy lòng người khác trở nên ngứa ngáy khó nhịn.

Tâm thật ngứa ngáy, thật muốn được sờ lên mái tóc của cậu.

Thời Thanh Ninh hỏi: "Bị chó cắn còn bị chó cào, vắc xin phòng dại hẳn là vẫn có tác dụng đúng chứ?"

Lần này bên cạnh rốt cuộc cũng có người không nhịn được nữa, "Xì" một tiếng bật cười.

Đây rõ ràng là đang nói đám người gã tóc đỏ kia chính là một đám cẩu.

Thực đúng là người có ăn có học đang chửi người, tàn nhẫn nhưng lại không mang chút thô tục nào.

Vệ sĩ nghiêm túc đáp: "Vâng."

"Vậy thì một ngàn đi." Thời Thanh Ninh gật gật đầu, lại hướng về phía người phục vụ cách đó không xa nói, "Cực khổ rồi, tích cực tĩnh dưỡng tai nạn lao động đi."

Người phục vụ ngơ ngác nhận tiền boa, còn đang không hiểu người mặc đồ đen này bỗng từ đâu xuất hiện, mắt đã lại trông thấy hắn rời đi.

Chỉ còn sót lại mấy tên đàn em mặt đỏ như tiết lợn của gã tóc đỏ, cùng với vẻ mặt nín cười vô cùng quái gở của mọi người xung quanh.

Gã tóc đỏ bị đụng mạnh đến mức nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng vẫn phải nhờ mấy tên đàn em ba chân bốn cẳng ra đỡ dậy mới có thể chật vật đứng lên.

Còn lại mấy tên đàn em khác thì ngại ngùng cụp mắt đứng im một chỗ không dám nhìn đến biểu cảm của Giản Nhậm ở phía xa xa kia, cho nên cũng không phát hiện được lúc này trên mặt Giản Nhậm chẳng có chút nào tức giận vì một màn giống như "vả mặt" kia.

Ngược lại còn mang theo một tia cân nhắc hiếm thấy.

Thời điểm bên này gây ra động tĩnh lớn, tầm mắt Giản Nhậm từ đầu đến cuối đều chỉ đặt ở trên người Thời Thanh Ninh.

Nhìn thấy thiếu niên có phản ứng như vậy, y trái lại bị kích động, càng nảy sinh ra một loại hứng thú đặc biệt với cậu.

Cảm giác thật giống như đang nhìn một chú mèo con từng bị chính mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, hôm nay bỗng nhiên lại mọc ra một chiếc răng sữa.

Một vật nhỏ có miệng lưỡi thật sắc bén.

Giản Nhậm cười khẽ.

Thú vị.

Thời Thanh Ninh cũng không biết được Giản Nhậm đang suy nghĩ gì.

Cũng may là cậu không biết, bằng không chắc hẳn sẽ đem toàn bộ nước mật ong mới vừa nuốt xuống phun ra sạch sẽ.

Bọn đàn em của Giản Nhậm ăn phải trái đắng cũng không dám lên tiếng nữa, mọi người xung quanh đã xem xong trò hay nhưng vẫn duy trì nét mặt lịch sự, không khí trong đại sảnh lúc này lại một lần nữa tràn ngập sự gượng gạo lúng túng.

Liên tiếp diễn ra hai màn kịch không ngờ đến như vậy, dù là vị MC đã dày dặn kinh nghiệm cũng phải chật vật mất một lúc mới có thể kéo lại bầu không khí tốt đẹp ban đầu.

Cũng may các chương trình của buổi tiệc sinh nhật cuối cùng cũng được bắt đầu, tiến hành rất trôi chảy, mọi thứ cũng trở nên có trật tự hơn rất nhiều.

Mấy ban nhạc được mời tới lần lượt lên biểu diễn, khắp sảnh lớn đều là tiếng nhạc vô cùng náo nhiệt.

Dàn loa âm thanh vòm tạo cho mọi người cảm giác như đang đứng ngay chính giữa sân khấu vậy, hiệu ứng tạo ra thật sự rất tuyệt vời, nhưng cũng tránh không được sẽ gây ra một ít tác động đối với thân thể.

Vệ sĩ đứng sau lưng tiểu thiếu gia vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của cậu, tuy rằng bọn họ ngồi ở chỗ cách sàn nhảy một đoạn khá xa, nhưng vẫn có hơi ồn ào.

Tầm mắt Thời tiểu thiếu gia vẫn luôn từ tốn đảo nhìn xung quanh, không biết đang nghĩ cái gì đó, mi tâm của cậu vừa mới nhíu lại một chút, vệ sĩ bên cạnh đã lập tức nhận ra, cúi người hỏi: "Ngài có phải có chỗ nào không thoải mái không?"

Thời Thanh Ninh hoàn hồn, lắc đầu một cái, vừa định mở miệng nói chuyện, âm thanh lại bị tiếng của MC trên sân khấu đè lên.

"Cảm ơn màn diễn tấu hết sức đặc sắc của ban nhạc NM! Tiếp theo, chúng ta cùng nhường lại sân khấu cho nhân vật chính của buổi tiệc ngày hôm nay!"

Hiệu ứng âm thanh ba chiều đinh tai nhức óc quét qua gần hết sảnh lớn như một làn sóng nước, những ánh đèn cũng như đuổi theo làn sóng âm mà chạm vào tới sân khấu.

Đứng ở trên đó chính là Giản Nhậm, y mặc trên người một chiếc áo khoác da màu đen cao cổ không tay, ôm một cây đàn ghi ta sơn mài màu bạch kim, cao cao tại thượng đảo mắt nhìn xuống phía dưới.

Ánh đèn chói mắt rơi vào trên người của Giản Nhậm, rõ ràng càng tôn lên những đường nét cơ bắp trên hai cánh tay săn chắc của y.

Dưới sân khấu không khỏi vang lên những tiếng kinh hô nho nhỏ.

MC cười tủm tỉm tiếp tục giới thiệu: "Như mọi người đều biết đấy, ngài Giản đây chính là một học viên giỏi của học viện âm nhạc Alistun, bình thường ngài ấy cũng sẽ không dễ dàng lên sân khấu, ngày hôm nay chúng ta mượn cơ hội tốt của buổi tiệc sinh nhật này mới có vinh dự được nghe ngài Giản biểu diễn."

"Đây là một ca khúc được ngài Giản tự biên lời phổ nhạc, có tên là ——"

"Tân sinh." Giản Nhậm đột ngột ngắt lời của MC.

( Tân sinh: Sống lại, Cuộc đời mới)

Cặp con ngươi sâu thẳm đen nháy của y nhìn xuống dưới sân khấu, sau đó lại một lần nữa cất tiếng nói tiếp:

"Để chúc mừng ngày sinh nhật hôm nay của tôi..."

Giản Nhậm dừng lại một chút, mới ý vị thâm trường nói.

"Cũng vì để tặng cho một người."

Mọi người nín thở lắng nghe, chỉ vì chờ đợi một cái tên.

Giản Nhậm lại cố tình úp mở không rõ như vậy rồi dừng lại, đầu ngón tay hoạt động, bắt đầu biểu diễn.

"Keng —— "

Y biết.

Giản Nhậm câu lên khóe môi.

Không nói ra, trái lại càng có thể câu dẫn trái tim của người khác, khiến người ta không ngừng phỏng đoán.

Tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, cách một tầng người chen chúc trước sân khấu, tầm mắt Giản Nhậm thẳng một đường rơi vào trên người thiếu niên đang ngồi ở băng ghế dài phía xa xa kia.

Mà đằng đó, Thời tiểu thiếu gia quả nhiên cũng đang nhìn y.

Giản Nhậm tinh tường biết rõ tâm ý của đối phương, từng nhất cử nhất động của đối phương mà hắn nhìn thấy đó đều là một minh chứng sâu sắc cho thấy được đối phương thích y đến nhường nào.

Giản Nhậm còn nhớ lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau, cũng chính là bởi tiếng đàn của mình đã hấp dẫn sự chú ý của Thời tiểu thiếu gia.

Thời tiểu thiếu gia dường như rất yêu thích dáng vẻ của Giản Nhậm khi đang đàn, lúc đó Giản Nhậm cũng chỉ là tiện tay đàn vài giai điệu, cứ vậy mà lại hấp dẫn được đối phương.

Bây giờ lại viết hẳn một ca khúc chỉ để dành tặng cho cậu ấy, Giản Nhậm chẳng cần đoán cũng có thể tự tưởng tượng ra được dáng vẻ kinh hỉ cùng cảm động đến cỡ nào của thiếu niên.

Quả nhiên kể từ khi tiếng đàn ghi ta vang lên, Thời tiểu thiếu gia vẫn luôn nhìn không chớp mắt về phía sân khấu.

Vẻ mặt Giản Nhậm không chút gợn sóng tiếp tục đàn, trong thâm tâm lại đang cực kỳ thoả mãn.

Không nghĩ tới bản thân vốn là bị bức bách phải đi học nhạc, vậy mà lại cũng có tác dụng lớn như vậy.

Giản gia là hào môn của đế đô Yến thành, gia nghiệp lớn, dòng dõi lại đông đảo, riêng chỉ nói đến thế hệ này của Giản Nhậm, anh chị em cùng lứa tính ra thì có tới hai mươi mấy người cùng thế hệ.

Bọn họ tranh chấp vỡ đầu chảy máu cũng chỉ vì muốn chiếm được một chút niềm vui của Giản lão gia.

Mà Giản Nhậm chính là một trong số những người thua cuộc bị buộc phải rời khỏi Yến thành đó.

Ở trong một đám tiểu bối đông đến như vậy, lại duy nhất chỉ có một người độc chiếm được niềm vui của Giản lão gia.

Người kia thậm chí còn nhỏ hơn vài tuổi so với Giản Nhậm, đãi ngộ của Giản Nhậm so với hắn cũng khác nhau một trời một vực.

Thậm chí cũng là bởi vì người kia biết đàn mấy khúc ca mà đã làm cho Giản lão gia vô cùng thích thú, Giản Nhậm lập tức bị cha mẹ ép đi học nhạc.

Đối với chuyện này, Giản Nhậm vẫn luôn canh cánh trong lòng, lại không nghĩ đến có một ngày lại có công dụng tốt như vậy.

Có được tài chính và thị trường của Thời gia tại Hải thành, vậy thì sau khi mình trở lại Yến thành chắc chắn sẽ làm cho mọi người phải nhìn bằng một cặp mắt khác!

Giản Nhậm càng nghĩ càng cảm thấy mình thật may mắn.

Động tác của y cũng càng ngày càng thanh thoát sảng khoái hơn, đàn được một lúc thậm chí còn đột nhiên cao hứng đến mức làm một đột tác xoay trượt rất đẹp mắt, trực tiếp nhảy xuống từ trên sân khấu, trong tiếng kinh ngạc thốt lên cùng với những lời khen ngợi không dứt của mọi người, y sải bước tiến vào trong đám đông.

Mọi người theo tiếng nhạc điên cuồng đung đưa, bầu không khí bị đẩy lên cao nhất.

Cuối cùng, Giản Nhậm dùng ngón tay đè lại một âm trượt dài rất hoàn mỹ, kết thúc một khúc này.

Đám người liên tục vỗ tay hò reo hoan hô, Giản Nhậm không để bọn họ vào mắt.

Thở gấp, cũng không bận tâm đến những gương mặt tươi cười giả lả khen ngợi nịnh nọt xung quanh mình, đưa tay vuốt lên tóc mái đã thấm mồ hôi ra phía sau, xuyên qua đám người tự động dạt ra tránh đường cho y, đi thẳng tới trước mặt Thời tiểu thiếu gia.

Ánh mắt của mọi người trong sảnh đều đang tập trung nhìn theo Giản Nhậm.

Mí mắt Giản Nhậm giương lên, mồ hôi ẩm ướt từ trên thái dương từng giọt từng giọt nhỏ xuống, vô tình lộ ra một loại khí thế bức người.

"Thấy thế nào? Cậu nãy giờ vẫn luôn nhìn tôi rất nghiêm túc."

Khoé môi Giản Nhậm câu lên, giọng nói hơi khàn khàn lộ ra âm thanh từ tính.

"Nghe hiểu tiếng lòng của tôi không?"

Tiểu thiếu gia ngồi trên băng ghế dài trước mắt, thản nhiên ngẩng đầu nhìn y, nét mặt cùng tư thế của cậu bất chợt cũng làm cho Giản Nhậm cảm thấy cuống họng trở nên khàn khàn.

Tiểu thiếu gia vẫn trước sau như một, giọng nói phát ra đều rất mềm mại êm tai.

"Cũng không tính là nghe hiểu."

Cậu nói.

"Thế nhưng nghe được ra bên trong ca khúc có một âm đàn sai rồi."

"..."

Nụ cười trên môi Giản Nhậm tức thì trở nên cứng ngắc, đọng lại trên gương mặt.

Đoàn người chen chúc trong đại sảnh nháy mắt cũng trở nên im bặt.

Chỉ có Thời tiểu thiếu gia từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ như thường, còn giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai của mình.

Khi Thời Thanh Ninh nghe Giản Nhậm gảy đàn ghita cũng chợt phát hiện ra, chuyện Giản Nhậm biết chơi nhạc này cũng cực kỳ giống cái vị "phiên bản gốc" nào đó kia.

Vậy nhưng hiển nhiên Giản Nhậm chỉ là một tên học nhạc "nửa vời", cái gì mà học viên loại giỏi của học viện âm nhạc phỏng chừng cũng chỉ là mấy cái bằng rởm mà thôi, Thời Thanh Ninh đúng là đã lãng phí thời gian vô ích để nghiêm túc ngồi nghe Giản Nhậm đánh hoàn chỉnh cả bài, kết quả hỏng bét, tiếng nhạc chẳng hề giúp cho cậu nhớ thêm ra được cái gì.

Còn inh tai nhức óc muốn chết.

Những người khác cũng không có tâm thái thờ ơ như Thời Thanh Ninh, vẻ mặt của MC cũng đã cứng đờ, sau đó thật vất vả mới rặn ra được một nụ cười, hoà giải nói:

"Cái này, vị tiểu tiên sinh có nghe lầm hay không? Bài này là do Giản thiếu tự sáng tác..."

Thời Thanh Ninh đến đôi mắt cũng không thèm nhấc, nhàn nhã nói:

"Từ âm thứ sáu và âm thứ tám trở đi, chính là một đoạn giai điệu của《Bản hùng ca Croatia》trực tiếp được đưa vào trong đó."

"Cho nên mới nói anh ta đàn sai rồi."

"Đủ rồi!"

Mặt mày Giản Nhậm tái xanh, dưới ánh mắt phức tạp của mọi người xung quanh, gương mặt hoàn toàn lạnh đi.

"Cậu rốt cuộc muốn nháo với tôi đến khi nào?!"

Thời Thanh Ninh sửa sửa lại ống tay áo rồi đứng lên, không chút lưu luyến nói:

"Vậy thì tốt hơn hết là dừng lại ở đây đi."

Cậu đang dự định chuẩn bị rời đi bởi nhận ra rằng ở đây cũng chẳng thể lấy thêm được thông tin hữu dụng gì nữa.

Rơi ra từ trên người tra nam đều là những tin tức vụn vặt, hiện tại cũng thu thập được kha khá rồi, mà những vị khách trong đại sảnh ban nãy cũng đã được Thời Thanh Ninh bỏ thời gian ra nhìn quét qua hết một lượt, không có ai cho cậu cảm giác quen mắt, chẳng có tác dụng gì.

Huống hồ tiểu thiếu gia ngày hôm nay cũng mới vừa xuất viện, sớm về nghỉ ngơi một chút vẫn tốt hơn là ở lại cái nơi chướng khí mù mịt này.

Ngữ khí của Thời Thanh Ninh quá mức hững hờ, Giản Nhậm bỗng nhiên sinh ra một loại dự cảm bất thường.

Y thậm chí bắt đầu hoài nghi đối phương đang thật sự muốn rời đi, theo bản năng liền muốn tiến lên một bước chặn lại.

Mà còn không đợi Giản Nhậm kịp tiến lên, người đàn ông mặc đồ đen cao to phía sau Thời Thanh Ninh như đã lường trước được điều này mà quay người lại, dùng ánh mắt sắc bén lạnh như dao lườm y.

Ánh mắt khó giải thích được của người kia khiến cho Giản Nhậm thật sự sinh ra một loại cảm giác, nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, bản thân y cũng sẽ có khả năng bị người đàn ông này đem ra lăng trì giống cái cách đã làm với gã tóc đỏ ban nãy.

"Ai, thật ngại quá..."

Chính tại cục diện đang giằng co này, một vị giám đốc tuổi tầm trung niên với dáng dấp ục ịch đột nhiên từ trong đám người chen tới, vừa lau mồ hôi vừa liên tục xin lỗi.

"Xin lỗi xin lỗi, làm phiền tới hai vị rồi."

Lão giám đốc trung niên này là bị gọi tới từ cái lúc xảy ra vụ việc của người phục vụ, hiện giờ mới có cơ hội tiến lên nói chuyện.

Lão biết rõ bối cảnh và địa vị của những vị khách trước mặt này, quán bar của bọn họ thật sự không đắc tội nổi với bất cứ ai trong hai người này cả.

Sự tình mà náo loạn cả lên, bọn họ sau này cũng đừng mong có thể tiếp tục yên ổn mà làm ăn ở đây.

Cho nên dưới tình thế cấp bách, giám đốc vội vã đứng ra xoa dịu bầu không khí.

"Hai vị đợi một chút, đừng sốt ruột, thực sự ngại quá, là đứa nhỏ đêm nay phụ trách lấy đàn ghi ta đã đưa nhầm, làm trễ nải buổi diễn tấu của Giản thiếu rồi.

Chính là...!là...!cái đứa đứng bên tường đằng kia!"

Lão giám đốc vừa nói vừa chỉ tay về một hướng cách chỗ bọn họ không xa, trực tiếp đem cái nồi nóng đẩy lên tay một đứa trẻ.

Lão nhớ đêm nay phía hậu đài mới vừa kéo đến một nam sinh, hình như chỉ là một đứa làm công, vậy nên xử lý cũng thuận tiện.

"Là đứa trẻ đó cầm nhầm đàn ghi ta, thực xin lỗi, chúng tôi sẽ lập tức xử lý..."

Lão giám đốc còn đang nhận lỗi, bên trong đại sảnh hiện giờ đang được bao trùm bởi từng chùm sáng xoay tròn, một chùm sáng quét qua, cuối cùng chiếu rọi lên khuôn mặt của nam sinh đứng bên bức tường.

Ngay khi khuôn mặt đó dưới ánh đèn vừa mới hiện rõ ra toàn bộ, rất nhanh chỉ trong một tích tắc.

Thời gian như trôi chậm lại, ánh đèn trần đem toàn bộ vết tích trong không gian đó đều quét qua một lượt rõ ràng.

Chùm sáng chỉ đảo qua một thoáng liền dời đi, nam sinh kia rất nhanh lại chìm vào trong bóng tối.

Mà lưu lại trước mắt mọi người khiến bọn họ rời đi không được, chính là một mạt kinh diễm không cách nào quên được kia.

Không ít người hơi giật mình, quay đầu qua nhìn sắc mặt của Thời Thanh Ninh, sau khi thấy được rốt cuộc mới miễn cưỡng có cảm giác chân thực.

Thật không dám tin vậy mà tối nay bọn họ lại có thể cùng lúc được chiêm ngưỡng hai dung mạo tuyệt vời đến như vậy

Hầu hết mọi người trong đại sảnh đều choáng váng trước nhưng việc xảy ra tối nay, còn liên tiếp được tận mắt trông thấy hai con người mang vẻ đẹp kinh diễm tới như vậy, chỉ có duy nhất Giản Nhậm là bị lão giám đốc chắn trước mặt, che khuất hơn nửa tầm mắt, hiển nhiên là không trông thấy được gì.

Y biết lão giám đốc đang muốn tự tìm cho mình một cái thang để leo xuống, ngày sau còn muốn tiếp tục làm ăn tại Hải thành, Giản Nhậm cũng ngầm đồng ý cho lão chút mặt mũi này, huống hồ y cũng lười cùng một đứa làm thuê tính toán hơn thua.

Chỉ là bởi có quá nhiều người đổ dồn ánh mắt nhìn về phía bên tường đằng kia như vậy, Giản Nhậm mới ngẩng đầu tùy ý nhìn lướt qua một cái.

Chỉ trong một cái nhìn lướt qua này, con ngươi của y gắt gao co rụt lại, trừng trừng nhìn theo thân ảnh kia.

Giản Nhậm chậm rãi nheo mắt.

Tóc dài?

Y vô thức bật ra một tiếng chửi thề, lời nói thốt ra sắc lạnh còn mang theo sự khinh bỉ sâu sắc.

"Mẹ kiếp, ông đây buồn nôn nhất chính là con trai tóc dài!"

Mắng xong, Giản Nhậm thô bạo đẩy ra đám người, bước đi hướng thẳng về phía người trẻ tuổi kia.

Thời Thanh Ninh lúc này cũng đã thấy được người đứng bên bức tường đằng kia.

Ánh đèn đảo qua chỉ trong nháy mắt, cậu vừa vặn trông thấy rõ được mặt của đối phương.

Chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bên tai Thời Thanh Ninh đột nhiên ầm ầm nổ vang, võng mạc như bị thiêu đốt bởi từng đốm lửa loá mắt, chầm chậm lan ra.

Vào thời khắc này, Thời Thanh Ninh thậm chí cảm thấy được bản thân như bị một cỗ sức mạnh vô hình nào đó đánh trúng, ý thức lẫn thể xác trong nháy mắt bị oanh tạc.

Một cơn đau đớn sắc bén dồn dập đánh thẳng lên trên thái dương, đi kèm theo đó chóp mũi cũng bắt đầu ngưa ngứa.

Thời điểm mới tỉnh lại cũng đã từng chảy máu mũi một lần, Thời Thanh Ninh vô thức sờ sờ lên mũi.

Lòng bàn tay quả nhiên xuất hiện một vệt máu tươi.

Thời Thanh Ninh lấy lại bình tĩnh, thuần thục từ trong túi lấy ra một ít bông cầm máu mũi, trực tiếp nhét vào.

Cậu từ trước tới giờ vốn đã quá quen với những tình huống bất chợt như này, nhưng vệ sĩ bên cạnh ngược lại lại bị một màn như này doạ sợ.

"Ngài lại chảy máu mũi?"

vệ sĩ nhăn mặt lại, thấp giọng hỏi.

"Đến lúc quay về rồi? Có phải tim ngài lại không thoải mái?"

Thời Thanh Ninh lắc lắc đầu một cái, thuận miệng nói bừa một cái lý do: "Không sao đâu, chỉ là nhìn thấy trai đẹp nên đổ máu một chút."

Vệ sĩ: "......"

Nghĩ tới tiểu thiếu gia khi trước đã chấp nhất mù quáng tới mức nào đối với Giản Nhậm, vệ sĩ không khỏi sinh ra một loại lo lắng khác.

Thời Thanh Ninh dùng đốt ngón tay đè lại huyệt thái dương, đồng thời đưa mắt nhìn về phía bên tường.

Ánh sáng phía bên kia vẫn ảm đạm như vậy, gương mặt nam sinh thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh sáng mập mờ, không thấy rõ biểu tình.

Mà Thời Thanh Ninh thu hoạch được cũng đã đủ nhiều.

Tiêu hóa hết thảy một trận sóng gió đau đớn này, thông tin cũng dần dần tràn vào trong đầu cậu.

So với khi mới nhìn thấy Giản Nhậm, ký ức của lần này còn nhiều hơn.

Không sai, Thời Thanh Ninh ngay cái nhìn đầu tiên trông thấy nam sinh kia đã lập tức nhận ra, đây chính là "Người nào đó" trông giống với Giản Nhậm mà nãy giờ cậu vẫn luôn thắc mắc.

Chỉ có điều trước đó Thời Thanh Ninh nghĩ nhầm hướng.

Bản thân cậu nhận ra được người này cũng không phải bởi hắn có bao nhiêu sự ảnh hưởng đối với Thời tiểu thiếu gia trong tiềm thức.

Mà là bởi —— hắn chính là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết.

Bách Dạ Tức.

Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết này Thời Thanh Ninh cũng đã xem qua, bởi vậy khi cậu vừa nhìn thấy mặt nhân vật chính liền hồi tưởng lại được không ít thứ, ví dụ như đầu mối chính của câu chuyện.

Đây chính là một quyển tiểu thuyết cẩu huyết vô cùng tầm thường từ đầu tới cuối!

Thời tiểu thiếu gia ở trong sách chẳng qua cũng chỉ là một vai phụ vô danh tiểu tốt, lại đụng trúng phải một tên đại ngu tên Giản Nhậm.

Mà cảnh ngộ thê thảm của nhân vật chính, so với Thời Thanh Ninh còn sâu hơn gấp trăm vạn lần.

Tác giả của cuốn tiểu thuyết như khùng điên mà liều mạng trực tiếp đem mấy xô máu chó toàn bộ xối hết lên thân người này, một chút khái niệm về tam quan lẫn logic cũng đều không cần, trắng trợn đến mức chẳng hề kiêng dè gì.

Tình huống tai bay vạ gió gặp phải như ngày hôm nay, đối với nhân vật chính mà nói thì đã là chuyện bình thường như cơm ngày ăn ba bữa vậy.

Đèn chùm trong đại sảnh bị tắt đi, mở lên đèn lớn, thân ảnh người đứng bên tường cũng hoàn toàn lộ ra.

Đoàn người chen chúc, nhân vật chính bởi vì gương mặt mà trở nên nổi bật hoàn toàn, tuyệt đối trở thành tiêu điểm.

Thời Thanh Ninh cũng liếc nhìn đối phương.

Sau khi nhìn kỹ, cậu mới chợt nhớ tới, vai chính Bách Dạ Tức chính là một trong những nam nhân vật cực hiếm có mái tóc dài trong tiểu thuyết.

Bốn phía ầm ĩ, thì thầm to nhỏ không dứt, sắc mặt Giản Nhậm âm trầm đi đến phía bên tường.

Rõ ràng đang trong một thời khắc hồi hộp và náo nhiệt như vậy, không hiểu vì lí do gì, trong đầu Thời Thanh Ninh bất chợt nảy ra một suy nghĩ không đúng lúc cho lắm.

Trước đó đọc tiểu thuyết và xem qua phim chuyển thể cũng không quá chú ý đến.

Mãi đến tận khi được tận mắt chân chân thực thực nhìn thấy, Thời Thanh Ninh mới từ từ phát giác...

Màu đen tuyền thuộc về mái tóc dài mang tính biểu tượng của Bách Dạ Tức đó...

...!Hình như sờ sẽ rất thích nha?

———————

Editor:

Mở bát bộ truyện bằng hai chương đầu sương sương có . chữ, xỉu ngang (ಥ﹏ಥ).

Truyện Chữ Hay