Quách Thường Phúc nhàn nhạt nói: “Không có gì, có chuyện tìm anh giúp đỡ, hỏi xem anh có thời gian rảnh hay không thôi.”
“Không có, anh phải ở cùng em.” Tưởng Song Kỳ lập tức ôm lấy cánh tay anh, không vui nói: “Bên cạnh anh ba cũng không phải thiếu người, sao suốt ngày tìm anh thế, có phải anh ấy dụ dỗ anh không? Hơn nữa anh còn đi nước ngoài hơn hai tháng, mới trở về, không nhớ đến em sao? Không muốn ôm em sao?”
“Không đi, từ chối rồi.” Quách Thường Phúc cười, ôm lại tay cô: “Trở về muốn ăn gì?”
“Xôi xoài!”
“Không phải em luôn miệng nói muốn giảm béo sao, ăn mấy thứ này không sợ béo à?”
Tưởng Song Kỳ nhéo tay anh, gương mặt hung dữ: “Em có thể giảm béo, nhưng anh không thể hỏi em những thứ này có béo hay không, anh không có chút tôn trọng nào với bạn gái anh cả!”
“Được rồi, anh sai rồi.” Quách Thường Phúc quản lí cái miệng của mình, không dám nói năng lung tung nữa.
Yên lặng một lúc, Tưởng Song Kỳ lại trở nên hiếu động, nói với Quách Thường Phúc: “Ngưỡng mộ chị dâu thật, có chồng đẹp trai, sinh được ba đứa con siêu đáng yêu, cuộc sống đúng là thật viên mãn.”
“Ừm, ba đứa nhóc quả thật rất đáng yêu.”
Thấy anh nói như vậy, Tưởng Song Kỳ lập tức quay sang, ánh mắt giống như rada lướt đi lướt lại trên người anh, đột nhiên nhíu mày buồn rầu, rất nhanh lại trở về dáng vẻ tươi cười.
Khóe mắt Quách Thường Phúc để ý sang bên này, không khỏi cười: “Em đang nghĩ gì vậy, sắc mặt thay đổi nhanh thế.”
“Nghĩ gì cũng không nói cho anh!” Tưởng Song Kỳ nói.
Ban nãy cô nhìn Quách Thường Phúc, nghĩ nếu như sau này hai người sinh con ra rất xấu thì phải làm sao, cô không thể chấp nhận được, sau đó lại cảm thấy cô xinh đẹp như vậy, nhan sắc của con chắc chắn sẽ giống cô, cô liền vui vẻ.
Tưởng Song Kỳ nắm tay anh, nghiêm túc nói: “Sau này đối xử với em tốt chút, phải yêu thương em như công chúa, biết chưa? Người giống như anh, ngoài em ra không ai cần đâu.”
Quách Thường Phúc đặt thay cô lên miệng thơm chụt: “Không cần sau này, em vẫn luôn là công chúa trong lòng anh, anh sẽ yêu thương em cả đời này.”
Anh đột nhiên biết tán tỉnh như vậy, khiến Tưởng Song Kỳ trở nên lúng túng.
Rất nhanh cô lại nghiêm mặt lại, hừ một tiếng nói: “Ý của anh là, kiếp sau anh sẽ yêu thương người phụ nữ khác?”“…”
“Ồ, quả thật anh đã nghĩ như vậy!” Tưởng Song Kỳ thấy anh không nói gì, bĩu môi: “Vẫn may anh không đẹp trai, nếu anh mà đẹp trai giống anh Nghị, có khi sẽ tam thê tứ tiếp luôn ấy chứ?”
Quách Thường Phúc nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên dừng xe, tháo dây an toàn ra, quay người sang mạnh mẽ hôn cô.
Năm phút sau mới thả cô ra.
Quách Thường Phúc nhéo nhéo cái má đỏ ửng của cô: “Kiếp này là em, kiếp sau cũng vẫn là em, đừng nghĩ lung tung nữa có được không?”
“Ừm.” Tưởng Song Kỳ gật đầu.
Thấy xe đã đến gara, ở một góc khuất, cô khẽ đảo mắt, tay giữ lấy Quách Thường Phúc, yêu kiều bò lên người anh.
Cô ép anh xuống ghế lái phụ, tay đặt lên trên lưng ghế: “Hay là chúng ta thử xem?”
Quách Thường Phúc ngơ ra, lúc phản ứng lại không biết nên khóc hay nên cười: “Anh nghe nói hôm nay em cùng dì Dương đi dạo phố cả một ngày, buổi tối đến nhà anh hai lại chơi với bọn trẻ, em không mệt sao?”
“Mua đồ em cũng đâu phải xách, đương nhiên là không mệt!” Gương mặt Tưởng Song Kỳ đột nhiên đầy cảnh giác nhìn anh: “Sao anh lại từ chối em? Lúc anh ở nước ngoài, đã tìm người phụ nữ khác có phải không?”
“… Trong đầu em chứa cái gì vậy.”
“Anh ở nước ngoài hơn hai tháng, em lo lắng chứ sao!” Tưởng Song Kỳ lẩm bẩm, một cánh tay dời đến áo sơ mi của anh.
Quách Thường Phúc giữ tay cô lại: “Đừng làm loạn, trở về rồi tính.”
“Ai da, một lần thôi!” Tưởng Song Kỳ vẫn không chịu bỏ qua, giọng nói lộ ra sự vui vẻ: “Anh không cảm thấy rất vui sao? Dù sao chúng ta cũng ở góc trong cùng trong gara, rất an toàn!”
Quách Thường Phúc: “…”
Cô nhiệt tình đến mức nói làm liền là, không chút do dự, thật sự khiến anh tự cảm thấy không bằng.
***
Sáng hôm sau, Tưởng Song Kỳ bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.
Cô vùi đầu xuống gối, nhưng vẫn nghe thấy tiếng chuông, cô bèn mặc một chiếc áo ngắn tay vào, ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi ra mở cửa.
“Dì Lâm, không phải dì có chìa khóa rồi sao?”
Hai tháng này đều do dì Lâm chăm sóc cho Tưởng Song Kỳ, nên trong tiềm thức, cô cho rằng dì Lâm đến.
Nói xong Tưởng Song Kỳ lại ngáp một cái nữa, lúc này mới nhận ra ngoài cửa không phải dì Lâm, đó là một thanh niên cao ráo, hai tay xách đồ đạc, im lặng nhìn cô.
Tưởng Song Kỳ ngơ ra, nhìn cậu ta: “Anh là ai, đi nhầm nhà rồi à?”
“Đi dép vào, sàn nhà lạnh.” Sau khi vào nhà, Quách Thường Phúc cúi người xuống lấy dép đặt vào chân cô, sau đó mới xách đồ đi đến phòng bếp: “Sáng nay anh ra ngoài quên đem theo chìa khóa.”
“…”
Lúc này Tưởng Song Kỳ mới phản ứng lại, thấy anh đi vào phòng bếp, liền vội vàng chạy theo: “Này, anh cũng mất lịch sự quá đấy, sao tùy tiện vào nhà người ta chứ, anh rốt cuộc là ai?”
“Quách Thường Phúc.”
“Quách Thường Phúc là ai…” Tưởng Song Kỳ nhíu mày lẩm bẩm, đột nhiên nhớ ra chủ nhân của cái tên này, cô hít một hơi lạnh.
Đây không phải người bạn trai mà cô đã đơn phương tuyên bố chia tay sao?
Tưởng Song Kỳ tưởng rằng buổi sáng anh tìm đến, là tính sổ với mình, liền vội vàng đi về phòng ngủ: “Xong rồi xong rồi, bạn trai cũ của em trở về rồi, anh ấy rất không dễ chọc vào, làm sao đây, anh có thể đánh lại hay không? Hay là chúng ta thu dọn đồ đạc đi du lịch đi, một năm rưỡi nữa rồi hãy trở về…”
Tưởng Song Kỳ căng thẳng lẩm bẩm một lúc lâu, còn bắt đầu thu dọn đồ đạc, một lúc lâu vẫn chưa nghe thấy ai trả lời.
Vừa quay đầu lại liền phát hiện trên giường trống không, làm gì có bóng người đàn ông nào.
Không phải anh ấy vứt mình lại chạy mất rồi chứ?
Tưởng Song Kỳ đang nghĩ lung tung, có tiếng gõ cửa phòng, cô thấy Quách Thường Phúc đang dựa vào cánh cửa.
“Sáng nay ăn gì?”
“Không, không cần đâu.” Tưởng Song Kỳ ít nhiều có chút chột dạ, rất nhanh liền cảm thấy bản thân không sai, đứng thẳng lưng nói: “Tôi đã chia tay với anh rồi, đơn phương đề xuất cũng tính! Tôi có bạn trai rồi!”
Quách Thường Phúc cười lắc đầu, cố ý trêu chọc cô: “Vậy bạn trai em đâu?”
“Anh ấy đang ra ngoài mua đồ ăn sáng cho tôi.” Tưởng Song Kỳ nói: “Anh mau ra khỏi nhà tôi ngay, nếu như anh ấy trở lại mà nhìn thấy anh, sẽ đánh anh đấy, anh ấy cực kì giỏi!”
“…”
Thấy người đàn ông kia vẫn đang cười, Tưởng Song Kỳ nhét quần áo vào trong balo, trừng mắt với anh: “Anh không tin phải không? Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện, bảo anh ấy trở về xử anh!”
Nói xong cô lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc.
Vài giây sau, Tưởng Song Kỳ nghe thấy tiếng chuông điện thoại ngay gần mình, cô ngẩng đầu lên thấy người đàn ông đang cầm điện thoại lắc lắc.
Cô vẫn chưa nhận ra có điều gì không đúng, trừng lớn mắt nói: “Anh làm gì bạn trai tôi rồi, anh giết anh ấy rồi?”
Quách Thường Phúc: “…”
“Aaa, anh trả bạn trai lại cho tôi!” Tưởng Song Kỳ nhào qua đánh anh, cắn anh: “Anh mà dám động vào một ngón tay của anh ấy, tôi sẽ không tha cho anh đâu!”
Bị cô nhéo hai bên mặt, Quách Thường Phúc nhíu mày, kéo cô ra khỏi người mình: “Anh chính là Thủy, Quách Thường Phúc cũng là anh, em chỉ có một người bạn trai, hiểu chưa?”
Tưởng Song Kỳ nghẹn ngào: “Anh thật sự giết anh ấy rồi, còn lấy thông tin về anh ấy nữa?”
“Cái não của em…” Quách Thành Phúc đỡ trán, thấy anh nói cô vẫn chưa hiểu, bèn đem cái máy biến âm gắn lên cổ: “Lúc trước anh thay anh ba thử thuốc, vì vậy biến thành dáng vẻ kia, còn phải dùng máy biến âm nữa.”
“…”