Nam Thần Máy Móc

chương 27: chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này bầu trời vẫn âm u dày đặc như trước, phụ cận bến tàu có tiếng người ồn ào, người đi đường qua lại cực kì náo nhiệt.

Mà có không ít người xuống chuyến thuyền này, phần lớn là cách ăn mặc của người nam, Kỷ Hành và Phong Thư Ngâm một thân trang phục Đại Minh quốc tất nhiên nổi bật mười phần trong số những người qua lại.

Nhưng hai người đều có tướng mạo tốt hiếm thấy, một người tuấn tú xinh đẹp, nhuệ khí trên lông mày bừng bừng.

Một người tuấn tú tinh xảo, đáy mắt như chứa băng sương.

Còn đều vừa lúc tuổi phong hoa, tự nhiên khiến người ta liên tục chú ý, ngay cả những người Nam Việt quốc đã quen bài ngoại vừa thấy, cũng không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

Bên cạnh bến tàu bày bán hàng rong không ít, trong đó có một nữ tử trên dưới hai mươi tuổi, bộ dạng lanh lẹ.

Nhìn thấy hai người từ trên thuyền xuống, đôi mắt của nàng đã sáng lên.

Lập tức thu sạp, giẫm lên một đôi guốc gỗ đế cao mấy tấc, lộc cộc đi lên phía trước.

Nam Việt quốc dân phong mở ra, nữ tử ở bên ngoài xuất đầu lộ diện cũng không có gì quá chú ý, Phong Thư Ngâm nhìn nữ tử tay áo xắn lên hơn phân nửa, ống quần thắt chặt, giẫm lên guốc gỗ đi về phía hai người, liền ngừng lại, giới thiệu cho Kỷ Hành một phen phong tục Nam Việt quốc.

"Nam Việt quốc không thể so với Đại Minh quốc, nơi này mưa nhiều, trời lại nóng, đất đai quanh năm ẩm ướt, cho nên chế tạo loại guốc gỗ vừa thô vừa cao này, giá cả so với giày vải rẻ hơn rất nhiều, lúc đi lại trong mưa rất thuận tiện..." Dứt lời nhìn thoáng qua mây đen dày đặc đang đổ mưa thưa thớt trên bầu trời, tiếp tục nói: "Dưới loại thời tiết cổ quái này, càng thích hợp hơn.

Kỷ Hành cũng nhìn thoáng qua bầu trời, phán định mười ngày kế tiếp vẫn sẽ không chuyển nắng, mà năng lượng của y chỉ còn lại bảy phần trăm.

Lúc này, nữ tử kia đã đi tới trước mặt hai người, "Hai vị công tử, là đến từ Đại Minh quốc? "Nữ tử này bộ dáng đoan chính anh khí, giọng nói lại mang theo nét mềm mại uyển chuyển đặc biệt của Nam Việt quốc.

Phong Thư Ngâm và Kỷ Hành đều là một thân kình trang(?), tinh khí thần thái lại khác với người bình thường, rõ ràng là thân mang võ công, lúc ở Đại Minh quốc nghe người khác gọi đại hiệp thiếu hiệp, đây là lần đầu tiên có người gọi mình là "công tử", không khỏi có chút mới lạ.

"Đúng vậy." Kỷ Hành từ trước đến nay trầm mặc ít nói, Phong Thư Ngâm liền thay y nói: "Ta cùng huynh trưởng một đường xuôi nam, đến Nam Việt tìm người thân.

Trên đường nghe nói trong Thủy Nguyệt thành có tiên nhân chiêu thu đệ tử, liền đến thử vận khí.

"Vị...phu nhân này " Phong Thư Ngâm nhìn nữ tử dùng một cái khăn vải màu xám bới tóc, cười nói: "Phu nhân là người địa phương đúng không? Có biết tiên nhân có yêu cầu gì đối với đệ tử? ”

Nữ tử suýt nữa bị nụ cười Phong Thư Ngâm làm chói mắt, nàng cười theo nói: "Phu nhân không dám nhận, nhà chồng ta họ Hứa, hai vị công tử gọi ta một tiếng Hứa nương tử là được rồi.

Công tử hỏi ta chuyện tiên nhân thu đồ đệ, thật là hỏi đúng người.

Cũng nói thật với các ngươi, hai vị công tử đến muộn, nghi thức thu đồ đệ của thành Thủy Nguyệt đã sớm kết thúc.

Lần sau tiên nhân đến thu đồ đệ, phải đợi đến ba năm sau.

"Cái này cũng quá không khéo." Phong Thư Ngâm cảm thán một tiếng, thần sắc cũng không có biến hóa, chờ Hứa nương tử nói tiếp.

Hứa nương tử cười tủm tỉm nói: "Bất quá hai vị công tử cũng không cần lo lắng, tiểu đệ nhà ta mấy ngày trước may mắn được tiên nhân lựa chọn, sáng sớm ngày mai tiên nhân sẽ đến đón nó, hai vị công tử mới đến, nói vậy cũng chưa tìm được thân thích, không ngại thì ở nhà ta một đêm trước.

Đây thực sự là đưa than trong tuyết.

Ở nhà nàng một đêm, như vậy ngày mai không phải có thể có cơ hội gặp tiên nhân?

Phong Thư Ngâm đáy mắt chợt lóe dị sắc, trên mặt lại vừa vặn hiện ra vài phần nghi hoặc cùng cảnh giác.

"Huynh đệ chúng ta là hai người mới đến, cùng phu nhân không thân không thích, phu nhân thịnh tình như vậy, thật sự là..."

Hắn không nói hết lời, nhưng ý tứ trong lời đó cả hai đều hiểu rõ.

Hứa nương tử nghe vậy hài lòng cười,"Công tử quả nhiên là người thông minh.

"Thật không giấu diếm, ta đúng là có việc muốn nhờ."

Phong Thư Ngâm nghiêm mặc nói: "Phu nhân có chuyện xin nói.

Khóe miệng Hứa nương tử nhếch lên một tia cười khổ, thấp giọng nói: "Chắc hai vị công tử hẳn là biết khi tiên nhân tuyển đồ đệ phá lệ vừa ý võ nhân nhỉ.

Võ công càng cao thì cơ hội được chọn càng lớn.

Kỷ Hành và Phong Thư Ngâm cùng gật đầu.

Điểm này trước khi xuống núi Đổng tiên sinh đã nói với bọn họ, một trong những điều kiện quan trọng nhất khi tiên môn tuyển đồ đệ, chính là phải có linh căn.

Mà người có linh căn, bẩm sinh đã có được vốn liếng mạnh hơn những người khác, linh căn đồng dạng có mạnh có yếu, giống như đồng thời có một quyển nội công tâm pháp, có người ngắn ngủn vài năm liền có thể nghênh ngang nhập đạo, có người cố gắng mấy chục năm cũng mới chỉ có thể vượt qua cánh cửa kia, mà có người, cả đời đều chỉ có thể bồi hồi ngoài cửa.

Tu chân tu chính là thân, là tâm, là linh!

Mà giai đoạn cơ bản nhất, chính là hấp thụ linh khí thiên địa.

Người tập võ tu được nội lực trong mắt tu sĩ kỳ thật là linh khí đục ngầu không chịu nổi, nhưng có thể tu loại công pháp sơ hở trăm phương trên thế gian ra một thân nội lực hùng hậu, đối với tiên môn mà nói, tuyệt đối là nhân tài hiếm có!

Phàm là cao thủ trẻ tuổi thành danh trong giang hồ, tuyệt đại đa số đều có được linh căn tương đối ưu tú, rất nhiều tông môn thậm chí ngay cả kiểm tra linh căn cũng không cần, trực tiếp dò xét nội lực của đối phương cao hay thấp sau đó liền thu nạp vào trong môn.

Cho nên cao thủ võ lâm đều là chuẩn tiên đồ trong lòng mọi người trong một tháng tiên nhân giáng lâm, trong giang hồ phàm là biết chút công phu, địa vị đều là nước lên thuyền cao.

Hứa nương tử tuy rằng là một người bình thường không biết võ công, nhưng nàng tuổi trẻ chịu tang chồng lại chưa từng tái giá, mà một mình hầu hạ cha mẹ chồng, nuôi lớn thân đệ, đem một ngôi nhà nhỏ xử lý ngăn nắp, bản lĩnh không thể nói là không cao.

Để duy trì kế sinh nhai, nàng quanh năm xuyên qua nơi đông dân cư nhất bày bán hàng hóa, tiếp xúc với các loại nhân vật tam giáo cửu lưu nhiều dữ dội, cho nên luyện được một đôi mắt sắc bén, là rồng hay là trùng, hai mắt nàng nhìn, có thể đoán được bảy tám phần, cho nên Phong Thư Ngâm cùng Kỷ Hành vừa xuống thuyền, ánh mắt nàng liền sáng lên, ông trời có mắt! Chờ nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng để cho nàng chờ được.

"Đệ đệ ta cũng chưa từng luyện võ, ngày đó tiên nhân tuyển đồ đệ trong thành, nó chẳng qua là thấy náo nhiệt muốn đến xem cho biết, ai ngờ lại được chọn!"

"Đây không phải là chuyện tốt sao?" Phong Thư Ngâm hỏi.

"Là chuyện tốt, chuyện rất tốt!" Hứa nương tử nói như vậy, thần sắc trên mặt lại không thấy có bao nhiêu vui mừng, "Chỉ là lúc đệ đệ ta được chọn, đại thiếu gia Đồng gia kia cũng được chọn.

Ba người một đường đi một đường nói, bất tri bất giác liền đi vào cửa thành Thủy Nguyệt.

Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng trong thành, Phong 8Ngâm lại có chút kinh ngạc nhướng mày, chỉ thấy trong thành nhà cửa sụp đổ, mặt đất nứt nẻ, thoạt nhìn chính là một thành Lâm Xuyên sau một trận động đất khác.

Bất đồng chính là, Nam Việt quốc vì chống đỡ kẻ thù bên ngoài, tường thành đều được xây dựng đặc biệt hoành tráng kiên cố, cho nên tường thành không đổ, kiến trúc trong thành lại tan tác bảy tám phần.

"Cái này..." Bất quá sau mười ngày Linh tông tu sĩ giáng lâm thành Lâm Xuyên liền khôi phục nguyên dạng, mà nơi này....

Hứa nương tử kiến thức rộng hơn nữa cũng chỉ là ở trong nội địa Nam Việt, huống chi từ sau khi động đất tu sĩ giáng lâm, giao thương giữa hai nước xa xa không còn thường xuyên như trước, tin tức cũng không có lưu thông như trước kia.

Nàng tự nhiên không biết chuyện xảy ra trong thành Lâm Xuyên của Đại Minh quốc, thấy Phong Thư Ngâm mặt lộ ra nghi hoặc, không cần suy nghĩ liền bắt đầu giải thích.

"Hơn một tháng trước, tiên nhân giáng lâm, mang theo chúng ta rời khỏi thành, đến nơi hoang dã trống trải..." Nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, Hứa nương tử vẫn nhịn không được nước mắt dâng trào, đó là lần đầu tiên nàng được chứng kiến sự tồn tại của tiên nhân, cũng là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy tiên nhân thi triển tiên thuật." Nếu không phải tiên nhân cảnh cáo trước, chỉ sợ người trong thành đêm đó đều bị đập chết trong nhà.

Nghe Hứa nương tử giải thích, ánh mắt Phong Thư Ngâm lướt qua trên mặt dân chúng chung quanh, lúc này mới phát hiện trong thành tuy rằng đầy vết nứt, nhưng trên mặt mọi người lại không có nửa phần tiêu điều đau xót, mà là tràn đầy sức sống bắt đầu xây dựng lại nhà cửa, trên mặt bọn họ bởi vì tràn đầy hy vọng nở rộ ra hào quang mà thành Lâm Xuyên không có.

Thấy tình cảnh này, ánh mắt Phong Thư Ngâm vừa chuyển liền hiểu, nghĩ đến là người của Linh tông vì trấn an dân tâm, vận dụng một ít thủ đoạn, thành Lâm Xuyên mới khôi phục nhanh như vậy.

"Lúc trước ngươi nói, thiếu gia Đồng gia cũng được chọn? Sao vậy, hắn ta có xích mích gì với các ngươi không? "Phong Thư Ngâm không chú ý trong thành nữa, ngược lại nhìn về phía Hứa nương tử.

Hứa nương tử sắc mặt có chút khó coi, thở dài nói: "Không sai, đệ đệ Nguyên Bình của ta, lúc trước đắc tội Đồng thiếu gia.

Đồng thiếu gia võ công cực tốt, ngày tuyển chọn đã được các tiên nhân định làm đệ tử nội môn, mà đệ đệ ta lại chỉ là đệ tử ngoại môn.

Ta sợ đệ đệ sau khi đi Tiên môn bị Đồng thiếu gia kia bắt nạt, cho nên mấy ngày nay vẫn canh giữ ở bến tàu chờ, chính là muốn đợi một vị võ công cao thủ.

Cũng may ông trời không phụ lòng người, ngày cuối cùng này vẫn để cho ta đợi được hai vị công tử.

Nàng hành lễ với Kỷ Hành và Phong Thư Ngâm, thỉnh cầu nói: "Hai vị công tử yên tâm, Đồng gia tuy rằng thế lớn, nhưng nghĩ đến cũng không ảnh hưởng được tiên môn, với công phu của hai vị công tử, nhất định có thể vào nội môn.

Đến lúc đó hai vị công tử vào tiên môn, chỉ cần ngăn cản Đồng thiếu gia kia, không để cho hắn có cơ hội cùng đệ đệ ta ở một mình.

Đối với hai vị công tử mà nói, hẳn chỉ là một cái nhấc tay."

Kỷ Hành hỏi: "Xin hỏi em trai cô mấy tuổi.

Hứa nương tử nghe vậy sửng sốt, cười nói: "Qua hai tháng nữa sẽ tròn mười sáu.

Dưới 16 tuổi, hoàn toàn phù hợp với luật bảo vệ.

Kỷ Hành gật đầu nói: "Cô yên tâm.

Phong Thư Ngâm nhìn Kỷ Hành một cái, cũng cười nói: "Không sai, phu nhân chỉ cần yên tâm.

Vị huynh trưởng này của ta từ trước đến nay luôn thiện tâm, vị Đồng thiếu gia kia nếu an phận thủ thường thì thôi, nếu hắn dám đụng vào một sợi lông của lệnh đệ.

Ta và huynh trưởng nhất định sẽ không tha cho hắn.

”.

Truyện Chữ Hay