“Hả? Vì sao em lại nói như vậy?” Cô Chương bưng một chén trà lên, uống một ngụm nói.
“Bởi vì sáng nay em đã chụt chụt Cố Dữ, sau đó sờ sờ, cuối cùng ha ha hắc rồi…” Đường Du Nhiên cười tít mắt trả lời.
“Phốc” một tiếng, cô Chương mới uống một ngụm nước vào miệng, phun toàn bộ ra ngoài.
“Cô ơi, cô không sao chứ?” Vẻ mặt Đường Du Nhiên lo lắng nhìn cô Chương, săn sóc vươn tay nhỏ ra, vỗ lưng cô ấy.
“Không sao, em… Em vừa nói gì?” Vẻ mặt cô Chương hoảng sợ nhìn Đường Du Nhiên, giọng run run hỏi: “Em làm gì Cố Dữ vậy?”
“Hả?” Đường Du Nhiên cảm thấy kỳ lạ nhìn cô Chương, cô bé giơ tay gãi đầu, mơ màng nói: “Không phải em mới nói rồi sao, em chụt chụt cậu ấy, rồi sờ, sau đó ha ha hắc.”
“Em ha ha hắc em ấy thế nào?” Cô Chương trợn mắt nhìn Đường Du Nhiên, nghĩ thầm rằng bây giờ đứa bé trưởng thành sớm thật, mới học lớp chồi mà thôi, đã biết ha ha hắc rồi sao?
“Đây là ha ha hắc…” Đường Du Nhiên nở nụ cười rực rỡ với cô Chương, hai tay nhỏ chỉ vào đôi má đầy thịt của mình nói: “Như vậy ạ, cười ha ha với cậu ấy một lát.”
“…”
“…”
Cô Chương nhìn chằm chằm Đường Du Nhiên đang cười một lúc lâu, lúc này mới phản ứng kịp, ha ha hắc mà cô bé nói và ha ha hắc cô ấy nghĩ, không phải giống nhau.
May quá may quá…
Dọa chết người ta rồi…
Cô Chương không nhịn được ngẩng đầu lên, giơ tay vỗ ngực mình.bg-ssp-{height:px}
“Cô ơi, vậy bây giờ em có tính là vợ Cố Dữ không?” Đường Du Nhiên thấy cô Chương mãi mà không nói gì, không nhịn được truy hỏi một câu.
“Ừm… Chuyện này sao…” Cô Chương im lặng một lát, sau đó nói thật với Đường Du Nhiên: “Em nguyện ý lấy thân báo đáp, nói lên em là đứa bé ngoan biết phải cảm ơn, nhưng lấy thân báo đáp, còn cần đối phương đồng ý mới được, không phải mình em nói được là được.”
“Không phải mình em nói được là được nghĩa là gì ạ?” Đường Du Nhiên không hiểu ý cô giáo lắm.
“Nghĩa là em muốn làm vợ Cố Dữ, Cố Dữ phải đồng ý mới được, nếu em ấy không đồng ý, vậy sẽ không có chuyện lấy thân báo đáp.” Cô Chương nghĩ một lát, diễn giải dễ hiểu hơn cho cô bé.
“Vậy có nghĩa là, chỉ cần Cố Dữ đồng ý là được đúng không ạ?” Cuối cùng Đường Du Nhiên cũng hiểu ra.
“Đúng vậy!” Cô Chương gật đầu.
“A…” Đường Du Nhiên gật đầu.
“Khụ khụ, nếu không còn vấn đề gì, chúng ta quay về phòng học nghỉ trưa đi, được không?” Cô Chương cảm thấy mình không thể tiếp tục thảo luận đề tài này với Đường Du Nhiên, trẻ con bây giờ, đúng thật là, haizz…
“Dạ.” Đường Du Nhiên gật đầu.
Cô Chương đứng dậy, vỗ tay với đám bạn nhỏ tốp năm tốp ba tán loạn ở trong sân, kêu lên: “Các bạn nhỏ lớp số một, chúng ta về phòng học nghỉ trưa đi! Các bạn nhỏ lớp số một!!”
“Dạ!”
Các bạn nhỏ lớp số một vội vàng chạy về phòng học phía sau cô Chương.
Cô Chương cười hài lòng nhìn các bạn nhỏ trở về phòng học, lúc cô ấy định xoay người đi vào, bỗng nhiên Đường Du Nhiên vẫn đứng bên cạnh cô ấy kéo áo cô ấy nói: “Cô ơi, em có thể ngủ cùng một chỗ với Cố Dữ được không ạ?”