"Cô ta là em gái của Tống Thừa.
" Đường Nặc nãy giờ vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng nhiên nói ra một câu.
"Tống Thừa? Ba tháng trước, CEO của Tống thị nhảy lầu tự sát? Em gái của anh ta, thiên kim Tống gia?"
"Khó trách tôi nhìn cô ta thật quen, cô ta là ký giả radio TW? Xuất hiện trên tivi vài lần, cô ta tên là! "
"Tống Thanh Xuân! " Đường Nặc lại mở miệng, anh lật bài nhưng không nhìn, ngược lại anh hạ tầm mắt xuống, đầu ngón tay tìm bài, như đang suy nghĩ một việc gì đó, qua một lúc lâu, anh mới cúi đầu nói: "Các cậu đều không hỏi Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm có quan hệ gì sao?"
Đường Nặc tiện tay lật bài lên, lông mày nhíu lại, giọng nói rất thấp: "Thực ra thì giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì, nếu nói có quan hệ thì đó chính là, trên thế giới này Tống Thanh Xuân chính nữ nhân duy nhất trong thế giới của Tô Chi Niệm.
-
Từ lúc Tô Chi Niệm ra ngoài, anh chưa từng liếc mắt nhìn Tống Thanh Xuân, anh đi vào hành lang được trải thảm dài của "Kim Bích Huy Hoàng", anh đi vào phía bên trong.Trong hành lang rất yên tĩnh, Tống Thanh Xuân cứ đi theo sau Tô Chi Niệm, hai người không ai nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng mơ hồ nghe được tiếng hoan hô, từ trong phòng có cách âm cực tốt truyền ra.
Đi đến cuối hành lang, Tô Chi Niệm mới dừng lại, anh lấy chiếc thẻ trong túi ra, quẹt một cái, sau đó đẩy cửa vào, vẫn là không để ý đến Tống Thanh Xuân ở phía sau mình, trực tiếp mở cửa, đi vào phòng.
Tống Thanh Xuân đứng ở cửa, thấy Tô Chi Niệm đi tới quầy bar phía trước rót một ly rượu, sau đó cầm ly rượu ưu nhã ngồi trên ghế.
Tô Chi Niệm chưa nói hay làm bất cứ điều gì nhưng Tống Thanh Xuân có thể cảm nhận được sự tức giận của anh, nó chèn ép cô, tim đập nhanh hơn, hai chân cô đứng cứng như tượng không thể nhúc nhích được, trong lòng còn nổi lên một ý nghĩ muốn bỏ chạy.
Tống Thanh Xuân nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cất bước, đi vào phòng.
Cô đóng cửa lại, đi về phía Tô Chi Niệm, từng bước từng bước một, tốc độ của cô rất chậm, tim đập thình thịch khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với chuyện gì nữa, nhưng không còn cách nào khác, bất kể là núi đao hay biển lửa, cô vẫn phải cắn răng mà chịu đựng.
Tống Thanh Xuân bước đến gần Tô Chi Niệm khoảng một mét thì dừng lại, hai bàn tay nắm chặt thành quyền, cô nhìn anh, nuốt nước miếng một cái, vừa muốn mở miệng thì chợt nghĩ tới điều gì đó, trong lòng lặng lẽ sửa lại một chút, không phải gọi là "Tô Chi Niệm" mà là "Tô tổng.
"
Tô Chi Niệm rũ mắt xuống, trong tay cầm ly rượu, bất chợt liền quăng xuống dưới chân của Tống Thanh Xuân.
Sức lực của anh rất mạnh, những mảnh thủy tinh vỡ vụn văng ra bốn phía.
Kèm theo tiếng vỡ của thủy tinh, Tô Chi Niệm cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói tỏa ra hàn khí: "Tống Thanh Xuân, lá gan của cô cũng rất lớn.
".