Nam Thần Hoàn Mỹ

chương 94: ngoại truyện 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Giam và Tô Diệc dự định ngày 9 tháng 9 sẽ đi đến Cục Dân chính đăng ký, ngụ ý về sự lâu dài. Hôn lễ được định ngày 28 tháng 10, bởi vì 1028 chính là thể hiện cho tình yêu.

Đêm nay ngày 8 tháng 9, khi Lục Giam về nhà mang theo một túi văn kiện. Anh đổi giày xong, tiện tay đưa nó cho Tô Diệc:"Cho em."

Tô Diệc không nghĩ đến là sẽ cho cô. Cô mở ra, bên trong là năm sáu trang giấy mỏng, ở trang đầu tiên còn có dòng chữ vô cùng bắt mắt: GIẤY CHUYỂN NHƯỢNG CỔ PHẦN.

Cô có chút không phản ứng kịp: "Anh làm gì thế?"

Lục Giam vừa cởi quần áo vừa nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:" Anh chuyển cho em một nửa cổ phần."

"Em không thể nhận." Tô Diệc vội vàng lắc đầu.

Chỉ nghe nói có người làm hợp đồng giành quyền lợi cá nhân trước hôn nhân, chứ chưa từng nghe qua có người đàn ông nào chủ động chuyển nhượng tài sản của mình.

"Đồ ngốc, đây là sính lễ." Lục Giam cúi người hôn lên mặt cô.

Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh, trong cặp mắt quen thuộc kia đều là hình dáng của cô, vừa nồng cháy vừa thâm tình.

"Chính là...." Tô Diệc còn chưa kịp cự tuyệt, Lục Giam liền không cho cô cơ hội nói chuyện, trực tiếp bế người lên phòng ngủ.

"Em chỉ cần đem nó cho vào tủ sắt, liền quên ngay đi. Em không cần làm gì cả, chỉ cần biết anh không chỉ là ông xã của em, mà còn là người biết kinh doanh." Nói xong, Lục Giam ôn nhu mà hôn cô, ở bên tai cô nói:"Anh không có cho em được gì cả, tiền tài bất quá chỉ là vật ngoài thân, không có gì quá quan trọng."

Hôn lễ của bọn họ mời Hứa Thuần làm hướng dẫn bài trí, cũng là kiểu nửa Tây nửa Trung.

Vì để hòa hợp với bộ trang phục đỏ rực của cô, Lục Học Tùng đích thân vì cô mà chế tạo mũ rồng phượng.

Mà áo cưới cũng được sáng chế bởi nhà thiết kế nổi tiếng, toàn thế giới chỉ có một. Mũ, vòng cổ, hoa tai càng không phải nói, toàn bộ đều làm bằng kim cương. Bố trí ở hiện trường đều là hoa tươi vừa vận chuyển đến, mỗi cánh hoa thậm chí còn mang theo hơi thở của sương sớm.

Có thể nói, Lục Giam đã cho cô một hôn lễ hoàn mỹ trong ảo mộng. Tuy rằng không quá nhiều khách khứa, nhưng vừa ấm cúng, lãng mạn, vừa long trọng, mỗi một chi tiết đều thể hiện cô chính là trân báu quý giá.

- ----------

Cuối tháng một năm thứ hai, Âu Dương Mỹ Mỹ sinh một tiểu gia hỏa nặng sáu cân chín(*).

(*) cân ở TQ = 1/2 kg ở VN.

Ngày hôm sau sau khi cô nàng sinh, Tô Diệc cùng Lục Giam đi đến bệnh viện.

Trước đây, em bé nhỏ nhất mà Tô Diệc gặp chính là Xán Xán, lúc đấy nhóc đã được 1 tháng.

Cho nên, con của Tưởng Duyên và Âu Dương Mỹ Mỹ - nhũ danh kêu Đậu Tương, chính là bé bi thứ nhất mà cô gặp khi vừa sinh.

Đậu Tương nho nhỏ nằm trên giường bé bi, trên cổ tay mang vòng tay, làn da nhăn nhúm, phiếm thịt hồng nhạt. Đôi mắt, chiếc mũi đều có chút sưng, lông mày nhàn nhạt, mang bao tã yên lặng ngủ.

Âu Dương Mỹ Mỹ vì là sinh tự nhiên, khí sắc vẫn hồng hào, ngồi ở trên giường uống canh mà oán hận với Tô Diệc:" Buồn sầu chết tớ, đứa nhỏ sao lại xấu như vậy, sau này làm sao kiếm được vợ chứ?"

Tưởng Duyên lần đầu làm bố, nhìn con trai của mình không một chỗ nào không tốt, nhưng lại không dám tranh luận, vì thế nói:" Ba mẹ anh nói hiện tại làn da càng hồng, lớn lên càng trắng. Một trắng che trăm xấu, không lo không cưới được vợ."

Tô Diệc cũng cười nói:" Bé bi mỗi ngày sẽ lớn hơn đi, sau khi ở cữ cậu hãy xem, so với hiện tại là khác hoàn toàn."

"Chỉ mong lớn lên nó có thể trở thành chàng trai được mọi người yêu thích." Âu Dương Mỹ Mỹ buông chén xuống, nhấp nháy miệng: "Tớ nơi này mới vừa "dỡ hàng", hôm nay mẹ tớ đã nói về đứa thứ hai, tớ mới không sinh nữa đâu, hôm qua tớ còn tưởng là mình đã chết."

Tưởng Duyên nghe xong trong lòng cũng còn sợ hãi mà gật đầu:" Không sinh, không sinh, chúng ta có một đứa là đủ rồi. Hôm qua nghe em hét đến tê tâm liệt phế, anh ở bên cạnh cũng thật muốn khóc."

Lục Giam chú ý đến trên tay anh ta có một khối bầm tím, có cả dấu móng tay lẫn dấu răng, có thể hình dung được hiện trường đau đớn cỡ nào.

Dù sao Âu Dương Mỹ Mỹ cũng vừa sinh xong, bọn họ cũng không ở lâu. Trên đường về nhà, Tô Diệc vẫn luôn cảm khái với Lục Giam tiểu bảo bảo có bao nhiêu đáng yêu, bao nhiêu kỳ diệu.

Lục Giam không hề hé răng.

Nghe Tưởng Duyên nói Âu Dương Mỹ Mỹ xem như sinh vẫn thuận lợi, 5 giờ chiều bắt đầu đau từng cơn, rạng sáng 2 giờ liền sinh. Mà ở cách vách có một thai phụ đau đến ba ngày ba đêm vẫn không sinh được, vì thế lại chuyển đến sinh mổ, bị tra tấn cả 2 lần.

Nếu Tô Diệc cũng bị đau đớn như vậy, nghĩ nghĩ thôi anh đã thấy đau lòng đến không chịu được.

Lúc trước xem nhà tân hôn, vừa lúc hàng xóm cách vách bên cạnh Lục Học Tùng, Thẩm Minh Khỉ di dân, muốn bán nhà. Vì thế, sau khi Lục Giam cùng Tô Diệc thương lượng liền dứt khoát mua, trong lúc trang trí còn làm một cánh cửa nhỏ để thuận tiện giữa hai nhà.

Bọn họ trước đi đến nhà ông bà ăn cơm, sau đó mới trở về nhà mình.

Tô Diệc ở phòng tắm tắm rửa. Sau khi tắm xong, cô đứng trước bồn rửa tay lau mặt, xoa xoa liền thất thần, trong đầu đều là khuôn mặt nhỏ của tiểu Đậu Tương kia.

"Bà xã." Lục Giam đẩy cửa phòng tắm ra, "Nửa giờ rồi, em vẫn chưa tắm xong à?"

Có một lần do Tô Diệc làm tăng ca cả một tuần, về nhà tắm tắm liền ngủ quên, thiếu chút nữa chết đuối. Từ đó về sau Lục Giam không để cho cô tắm quá nửa giờ đồng hồ.

Nghe được âm thanh mở cửa, Tô Diệc theo bản năng cầm lấy khăn tắm bên cạnh che chắn một chút. Tuy rằng đã bên nhau lâu như vậy, nhưng cô vẫn hơi xấu hổ khi khỏa thân trần truội trước mặt anh. Nhưng phòng tắm chỉ có như vậy, cô không có chỗ để trốn.

Lục Giam hừ một tiếng, dứt khoát tiến vào, cho một ít sữa tắm vào lòng bàn tay:"Anh chà lưng cho em."

Tô Diệc:"......"

Ánh đèn phòng tắm sáng rực, Tô Diệc từ trong gương nhìn anh đang không chớp mắt mà nhìn cô, làn da trắng nõn dần hiện lên màu hồng nhạt.

Ánh mắt Lục Giam trầm xuống.

Không khí càng lúc càng ái muội, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve trên da cô, cúi đầu, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của cô:"Khắp người em đều làm bằng sữa sao, thế nào lại mềm như thế?"

Làn da bị anh trêu đến ửng đỏ lên.

Tim Tô Diệc đập rất nhanh, cuộn ngón chân lại, né tránh sự ôm ấp của anh, lại bị ôm đến càng chặt hơn. Cô đỏ mặt thấp giọng nói:" Anh đừng như vậy.... Ra ngoài trước đi, được không?" Cô gần như trần trụi, vậy mà anh toàn thân hoàn chỉnh, như vậy không công bằng.

Lục Giam "mắc điếc tai ngơ". Anh một tay ôm eo cô, một tay với mở ngăn tủ trong bồn tắm, tùy tiện cầm một chiếc hộp nhỏ ra.

Hử? Tô Diệc mở to mắt.

Lục Giam lấy ra một chiếc, cười xấu xa bên tai cô:" Làm nam nhân không thể không chuẩn bị, mọi nơi đều có thể là chiến trường!"

Tô Diệc nhắm mắt, đã như vậy cô cũng xấu hổ làm gì, xoay người đoạt lấy "áo mưa" ném đi, ngửa đầu nói:"Chúng ta cũng có bé con đi."

Sắc mặt Lục Giam cứng lại. Anh cúi đầu chống lên trán cô, ôm cô giống như em bé:"Chúng ta hai người không tốt sao?"

"Có bé con mới hoàn chỉnh!" Hiện tại do xã hội áp lực nhiều mặt, người trẻ tuổi kết hôn rồi thường sinh con rất muộn. Nhưng Tô Diệc cũng không biết vì sao, cô thật sự rất muốn có con. Tưởng tượng đó là bé con của cô cùng Lục Giam, chảy huyết mạch của hai người, cô bất giác mang thêm vài phần khao khát, mắt sáng lên.

Lục Giam kinh ngạc.

Anh không nghĩ Tô Diệc khát vọng làm mẹ lớn đến vậy.

"Sinh con rất đau đớn, anh không muốn em chịu đau!" Thật lâu sau anh nói.

"Trên đời có ai sinh con không đau, em không sợ. Em nghe Mỹ Mỹ nói có đau nhưng vẫn chịu được. Hai ngày trước em cũng đã nói chuyện cùng mẹ, sinh sớm một chút mới nhanh hồi phục. À, không phải Lâm Tiêu cũng đang mang thai sao!".

Cảm nhận được anh trầm mặc, Tô Diệc duỗi tay ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói: " Anh không phải cũng rất thích trẻ con sao? Còn bảo em sinh 12 con giáp?"

Lục Giam hôn hôn lên mặt cô, cảm giác da cô có chút lạnh, liền dùng khăn tắm quấn cô kỹ lưỡng, sau đó ôm nhét vào chăn, nói:" Đó là nói vui thôi, mệt không? Ngủ đi."

Tô Diệc ôm cánh tay anh, bất mãn mà nói sang chuyện khác: "Có phải anh có "cẩu" bên ngoài không?"

Lục Giam lấy tay đã thủ sẵn ấn đầu cô vào ngực mình, động tác có chút không dịu dàng, nói "Không có", sau đó đưa tay ra ngoài chăn, cách tấm chăn ôm cô.

Tô Diệc dùng tay đẩy ngực anh, rầu rĩ nói:" Sớm muộn gì cũng sinh, càng lớn tuổi càng nguy hiểm. Lúc mẹ em mang thai em đã phải tra rất nhiều tư liệu, tuổi cao sẽ rất dễ sinh non, tỉ lệ em bé bị dị tật cũng rất cao."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn thì đã thấy chàng trai nhắm mắt.

Một giây, hai giây, ba giây.

Lục Giam bại trận. Anh mở mắt ra, đối điện với ánh mắt của cô, bất đắc dĩ nói:" Con cái là lễ vật của trời cao, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, không cần cưỡng cầu, được không?"

Tô Diệc cũng hiểu rõ chuyện mang thai không phải cứ muốn liền có được, ừ ừ hai tiếng liền nhắm mắt lại.

Đêm nay thế mà cô lại có một giấc mộng kỳ quái. Trong mộng có một cậu nhóc như được làm từ bột, nằm ở trên giường múa may tay chân, nhìn thấy cô đến liền cười toe toét.

Bé con tròn tròn, ngũ quan tinh xảo tương tự Lục Giam, chỉ có đôi mắt tròn xoe là giống cô như đúc, còn luôn miệng nói ê a ê a. Tô Diệc không nhịn được, liền hôn hôn lên gương mặt nhỏ có mùi sữa kia.

Thẳng đến buổi sáng hôm sau tỉnh lại, bên tai Tô Diệc phảng phất vẫn còn động lại tiếng ê ê a a. Trên đường đi làm, cô trực tiếp ghé qua tiệm thuốc mua axit folic(*), vitamin về uống.

(*) còn gọi là Folat hoặc Vitamin B9, phục vụ cho quá tạo mới tế bào, thường được sử dụng ở phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh.

Một buổi trưa nào đó ba tháng sau, có mấy đồng nghiệp hỏi cô có muốn mua băng vệ sinh vừa ra mắt không, Tô Diệc lúc này mới phản ứng lại, "bà dì" của cô tháng này đã trễ một tuần chưa đến.

Truyện Chữ Hay