Tiệc mừng thọ của Lục Học Tùng được tổ chức vô cùng thành công. Buổi tối, tiễn vị khách cuối cùng ra về, Lục Gia Xương lại cùng cha ở trong thư phòng trò chuyện, sau đó mới quay về phòng.
Bãi Khiết ngồi ở trước bàn trang điểm đắp mặt nạ. Thấy ông tiến vào liền tiếp đón: "Ông xã, mau tới đắp mặt nạ."
Lục Gia Xương thật không hiểu các nữ nhân suy nghĩ như thế nào, trắng đen xanh hồng đều có thể đắp lên mặt?
Bất quá bà xã bảo ông đắp, ông không dám nói không.
Nam nhân nhà bọn họ có truyền thống sợ vợ!
Lục Gia Xương nằm ở trên ghế mát xa, bà xã ông liền đắp cho một chiếc mặt nạ giấy mỏng. Bãi Khiết nằm ở đối diện, hai người trò chuyện về tiệc mừng thọ tối nay, dần dần vấn đề liền chuyển lên người Tô Diệc.
Tô Diệc đây là lần đầu tiên tham gia buổi xã giao như vậy, Bãi Khiết có chút không yên tâm. Bà là chủ, hôm nay bận rộn nhiều thứ, sợ mình không rảnh để lo lắng cho Tô Diệc, liền cho người âm thầm chiếu cố cô. Cho nên những lời của Tô Diệc cùng Phương Nghiên ở nơi ngắm cảnh đã nói, một chữ cũng không bỏ sót mà đến tai Bãi Khiết.
Bãi Khiết thuật lại một lần nữa cho Lục Gia Xương:"...... Nhìn vóc dáng nho nhỏ, ngoan ngoãn đáng yêu, trên thực tế lại ngoài mềm trong cứng, không kiêu ngạo, không sủng nịnh, trong lòng cũng đơn giản, em cảm thấy rất tốt. Yêu cầu về con dâu của em không cao, chỉ cần Tiểu Giam thật sự yêu thích, thân thế trong sạch là được. Hơn nữa ba mẹ rất thích cô bé."
Lục Gia Xương ừ một tiếng:"Nguyên tắc của anh chỉ cần không phải khuyết điểm không thể chấp nhận thì anh sẽ không phản đối. Giống như những bộ phim truyền hình, có cha mẹ nào có thể ngăn cản con cái đến cuối cùng? Dù sao nhà chúng ta cũng không bán con, không cần phải liên hôn doanh nghiệp để nâng cao danh tiếng. Hơn nữa nếu có thông gia như vậy, sợ là chẳng những không hết sức hỗ trợ, mà còn ném không xong, buộc cũng không được."
Bãi Khiết gật gật đầu:" Hôm nay Lý Ngọc Đàn tới khoe khoang con trai cô ta là Phương Trạm sắp kết hôn, con dâu ưu tú cỡ nào, gia thế phong phú bao nhiêu, em nghe đến lỗ tai muốn kết kén."
Lục Gia Xương nhắm mắt lại chợp mắt:" Ba năm trước, có tin sẽ khai phá thành phố L ở vùng ngoại ô trở thành vùng trọng điểm kinh tế kỹ thuật, lão Phương kia ra giá cao để mua một miếng đất, rốt cuộc cho đến bây giờ một chút động tĩnh lại chẳng có."
"Vậy không phải vẫn nắm trong tay sao?"
"Cũng không nhất định như vậy. Lão Phương đã làm địa ốc hơn 20 năm, các kết nối của ông ta cũng không kém. Đó chắc chắn không phải tin giả, nhưng có lẽ đang bị mắc kẹt vì một vài lý do gì đấy......Lý Ngọc Đàn nhờ vào thế lực nên rất ngạo mạn, em về sau cách xa cô ta ra một chút."
"Ừ, em biết." Bãi Khiết đứng dậy, lấy mặt nạ trên mặt hai người xuống.
- --------------
Suốt tháng tư, Tô Diệc bận rộn giống như con quay. Ngày đó sau khi nghe Phương Nghiên nói về trình độ như đã kích thích đến cô. Lục Giam quá ưu tú, ưu tú đến mức khi người khác nhìn vào hai người, họ sẽ nghĩ rằng cô thích trèo cao, gà rừng đòi trở thành phượng hoàng.
Vì thế, cô càng muốn nỗ lực để chứng minh bản thân, cô không phải là người vô dụng.
Cũng bởi nguyên nhân như vậy, cô dùng hết năng lực để thiết kế nhẫn cầu hôn cho Hứa Thuần, vẽ vẽ, chỉnh sửa rồi lại chỉnh sửa. Trừ thời gian lên lớp, ngay cả đi đường, ăn cơm, đi WC, lúc nào trong đầu cô cũng có ý tưởng thiết kế.
Cho nên, có chút xem nhẹ Lục Giam.Buổi tối hôm nay, Tưởng Duyên và Lục Giam cùng nhau ăn cơm hộp.
"Vừa chuẩn bị luận văn biện hộ tốt nghiệp vừa phải tăng ca, cảm giác vội muốn chết. Cứ mỗi ngày ngay cả mặt cũng không thấy như thế này, Mỹ Mỹ chia tay tớ mất." Tưởng Duyên thở dài, tiếp tục cắn đùi gà.
"Giữa trưa hôm nay không phải hai người vừa ăn cơm cùng nhau sao?" Lục Giam cũng không ăn gì, thần sắc hờ hững mà buông đũa, cầm lấy đồ uống uống.
Sau một lúc lâu, anh đột nhiên hỏi:" Âu Dương Mỹ Mỹ thường xuyên đến công ty tìm cậu, cậu có thấy phiền không?"
Tưởng Duyên đem cơm nuốt xuống:"Phiền? Vì cái gì mà phiền chứ? Tớ vui mừng còn không kịp. Cái này chứng minh rằng cô ấy yêu tớ, tận dụng mọi cơ hội để thấy tớ a."
Lục Giam a một tiếng, không nói chuyện.
"Ai, tớ chưa từng thấy Tô tiểu muội đến công ty tìm cậu ăn bữa cơm nha?"
Động tác Lục Giam ngưng lại:"Cô ấy nói sợ quấy rầy tớ làm việc."
Tưởng Duyên ắc một tiếng:" Cậu có biết cái gọi là nguyên tắc trong tình yêu không? Trình độ dính người của các cô gái có liên hệ trực tiếp đến mức độ yêu cậu. Mỗi ngày mặc dù cùng call video thấy mặt, nhưng làm sao hành phúc bằng một lần gặp mặt trực tiếp chứ."
Lục Giam bị anh ta nói đến phiền lòng:"Ăn nhanh đi, xong còn làm việc."
Tưởng Duyên rời đi, anh đứng trước cửa sổ. Trong lòng anh tự an ủi chính mình, người với người không giống nhau, anh có thể khẳng định một trăm phần trăm là Tô Diệc yêu anh.... Nhưng là, tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu.
Laptop của Tô Diệc hai ngày nay luôn bất thường, đôi khi tự động tắt máy. Vốn dĩ có bạn trai là học bá khoa máy tính, xem qua thì hẳn không có vấn đề, nhưng Lục Giam bận a, cô không nghĩ việc nhỏ như vậy lại quấy rầy anh.
Giữa trưa vừa tan học, Tô Diệc mang theo máy tính đi đến cửa tiệm ở ngoài trường để sửa lại. Cũng may không có vấn đề gì lớn, phân giải lại hệ thống là tốt rồi.
Cô ăn đơn giản một chén mì cho bữa trưa, lại mua kem cuộn trứng vừa ăn vừa đi về hướng cổng trường.
Đột nhiên có một người đi nhanh qua, cánh tay đụng vào dầu vai cô, không kịp phòng ngừa mà "Xoạch" một tiếng, kem rơi xuống đất.
Người nọ dường như không có cảm giác mà tiếp tục đi hai bước, sau đó mới dừng chân quay đầu lại.
"Học trưởng?"
Tô Diệc không ngờ được sẽ gặp Thân Tuấn Triết:"Đã lâu không gặp."
Thân Tuấn Triết không nói chuyện, nhìn cô như một vật thể trong suốt. Tô Diệc lúc này mới phát hiện thần sắc của anh ấy kỳ quái, hồn phách như đã mất đi một nửa.
"Học trưởng, học trưởng anh không sao chứ?" Tô Diệc nâng cao thanh âm hỏi anh.
"A, không sao." Thân Tuấn Triết chớp chớp mắt, ánh mắt mờ mịt trống rỗng có lại một chút thần thái.
Anh ấy liếm môi dưới, cầm điện thoại quơ quơ:" Cô ấy gọi điện đến, vừa mới gọi."
"Là, là chị Minh Viện sao?" Tô Diệc cảm thấy có thể làm cho Thân Tuấn Triết trở thành như vậy, chỉ có một người.
Quả nhiên, anh ấy gật gật đầu.
"Cô ấy đột nhiên rời đi đến nước Mĩ là vì được chuẩn đoán ung thư buồng trứng, sau ba năm điều trị đã chữa khỏi."
Tô Diệc không nghĩ đến, cốt truyện cẩu huyết như vậy lại phát sinh gần ngay bên cạnh cô. Trước sự kinh ngạc của cô, Thân Tuấn Triết đột nhiên tiến đến hai bước. Tô Diệc còn chưa nói tiếng nào, đã bị anh ấy ôm vào ngực, dùng sức hơi mạnh làm cô có chút đau.
Tô Diệc đẩy anh ấy:"Học trưởng."
Bên gáy bất chợt có chút ướt át làm động tác cô ngưng lại, bên tai truyền đến tiếng khóc của Thân Tuấn Triết.
Tâm Tô Diệc mềm đi, tay vỗ nhẹ trên lưng anh vài cái.
"Học trưởng, anh hẳn là rất vui mừng, hai người có thể tiếp tục lương duyên rồi."
Thời điểm Tô Diệc cùng Thân Tuấn Triết ôm nhau, Lục Giam đứng ở phía sau cách họ không xa. Anh giữa trưa hôm nay dành ra một chút thời gian, đến trường tìm bạn gái, muốn cho cô một kinh hỉ. Không ngờ ở trước cổng trường lại gặp một màn này.
Anh biết hảo cảm của Tô Diệc đối với Thân Tuấn Triết trước kia đã sớm tan đi. Giữa bọn họ không có gì, bất quá chỉ là bạn bè ôm nhau. Anh hẳn là nên rộng rãi mà đi đến chào hỏi, chứ không phải đứng ở lo được lo mất như thế này.
Chính là anh không làm được. Tính chiếm hữu của anh đối với Tô Diệc càng lúc càng cao, nhìn cô cùng chàng trai khác tiếp xúc thân mật, anh liền không thể khống chế cảm xúc của mình. Chỉ muốn đem cô rời đi, đem cô khảm vào trong cơ thể của mình, làm cho cô toàn thân từ trên xuống dưới đều có đánh dấu của anh, muốn cho toàn thế giới biết cô là cô gái của anh. (Hơi sợ nhỉ???)
Nhưng vào lúc này, Tưởng Duyên gọi điện cho anh:" Lão đại, cậu đi đâu rồi, không phải nói buổi chiều làm thí nghiệm sao? Chúng tớ đều đang đợi cậu!"
Cúp điện thoại, Lục Giam rốt cuộc vẫn là không đi qua. Anh sợ mình vừa mở miệng, sẽ nói lời gì đó làm cô tổn thương.
Ngày hôm sau là thứ 7, bởi vì hôm qua thí nghiệm có vấn đề, nên bộ phận kỹ thuật phải tăng ca. Tưởng Duyên sau khi đến công ty trước đi tìm Lục Giam, anh ta đẩy cửa văn phòng ra, vừa bước vào một chân liền ngẩn người.
Thời tiết cưới xuân, sáng sớm ở thủ đô vẫn là có chút lạnh. Cửa sổ văn phòng mở rộng, Lục Giam ngồi yên trước máy tính, thấy là anh ta liền gật đầu, không nói chuyện.
Tưởng Duyên đi qua, tay chống ở trên bàn, nhìn quanh một lượt.
Bàn làm việc nhét đầy tàn thuốc.
Đây là nghiện nặng sao?
Hơn nữa khẳng định người này cả đêm không ngủ.
Tưởng Duyên cúi người nhìn anh, nghi hoặc nói:" Cậu đây chính là một tổng tài bá đạo trẻ tuổi hứa hẹn trong tương lai, vì cái gì sa sút như vậy hả?"
Lục Giam lắc đầu:"Không có, hôm qua linh cảm đến, cho nên đuổi theo suốt cả đêm." Thanh âm của anh khàn khàn đến kỳ lạ.
Tưởng Duyên nhìn trong mắt anh có đầy tơ máu, cảm thấy nhìn qua vẫn thấy không đúng chỗ nào đấy.
Đi ra khỏi văn phòng, Tưởng Duyên liền gọi điện thoại cho Tô Diệc.
"Tô tiểu muội, em cùng Lục Giam cãi nhau sao? Cậu ta mỗi ngày đều ăn ở công ty, tối hôm qua còn thức suốt đêm làm việc. Hiện tại nhìn mặt cậu ta giống như mang tang!"
Tô Diệc cầm điện thoại ngây người. Mấy ngày nay bọn họ vẫn gọi điện thoại, chỉ là mỗi người đều bận rộn, nói không được mấy câu liền cúp. Cho nên cô cũng không chú ý đến anh không ổn.
Hiện tại vừa nghe Tưởng Duyên nói, cô mới kinh ngạc phát hiện, sự xa cách như vậy từ sau khi yêu nhau là chưa từng có. Kể cả khi Lục Giam đi Mỹ cũng không như vậy.
Cô đi đến tiệm cơm ngoài tường mua một phần canh gà, sau đó đi thẳng đến công ty. Cô đứng ở trước tòa nhà, gọi điện cho Tưởng Duyên xuống đón cô.
Tưởng Duyên đưa cô đến trước văn phòng của Lục Giam, gõ gõ cửa, sau đó rời đi.
Tô Diệc đẩy cửa ra, đứng ngay cửa, liếc mắt liền thấy Lục Giam ngồi ở sau chiếc máy tính, trong miệng còn có một điếu thuốc. Tóc đen nhánh của anh lộn xộn rũ xuống giữa chân mày, ánh mắt sương mù nặng nề, nhìn thấy cô liền sửng sốt.
Tô Diệc trước ánh mắt kinh ngạc của anh, liền đi đến trước bàn, duỗi tay lấy điếu thuốc trong miệng anh dụi vào gạt tàn.
"Sao em lại đến đây?"
"Anh làm sao thế?"
Hai người đồng thời lên tiếng.