Nam Thần Hoàn Mỹ

chương 87

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CP Lục Giam cùng Hứa Thuần trên mạng nhất thời rất thịnh hành, cũng không bởi vì Lục Giam thanh minh mà hạ nhiệt, ngược lại ngày càng hot hơn.

Quảng cáo quay chụp đồng hồ của họ lần lượt phát ra ở trên mạng và TV, còn có những hình ảnh tinh tế trên tạp chí. Hai người muốn cao lớn có cao lớn, muốn đại soái ca thì có đại soái ca, những bức ảnh giống như người mẫu chuyên nghiệp.

Bên sản xuất đồng hồ cũng không ngốc, đi theo sau cọ nhiệt, doanh thu đồng hồ vượt qua cả mong muốn.

Trên thực tế, giới giải trí đã tiến vào thời đại dùng nam nhiều hơn. Bởi thế các CP nam-nam không những không khiến các fans đố kỵ, mà còn làm họ thấy hưng phấn hơn. Bởi vì một số người hâm mộ thật cực đoan mà cho rằng idol của họ ở cùng với đàn ông còn tốt hơn cả với các người phụ nữ.

Mà những người sáng suốt đều hiểu rõ, theo tình hình hiện nay, có những người "cong" nhưng vẫn giả vờ "thẳng" và không muốn thừa nhận.

Bị đem ra đồn đãi như vậy, trong lòng ai mà không khó chịu.

Ở thời điểm Lục Giam vô cùng buồn bực, người vẫn luôn im lặng là Hứa Thuần đột nhiên đăng Weibo: [ Vị hôn thê(*) của anh.]

(*)Vợ chưa cưới.

Trong bức ảnh là góc tay cầm tay hướng về phía hoàng hôn và biển.

Năm chữ đơn giản nhưng như một trái bom nổ tung trong giới giải trí.

"Vị hôn thê của anh ấy là ai?" Tô Diệc ngồi ở trong xe vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

Lục Giam nhìn cô một cái:"Em cũng có quen."

"Em sao?" Người cô quen biết nhưng có quan hệ với Hứa Thuần....

"A, Lâm Tiêu?"

Lục Giam ừ một tiếng, khởi động xe.

Đại thọ 70 tuổi của Lục Học Tùng vừa hay là thứ 7, và bữa tiệc sẽ được tổ chức tại biệt thự của ông ở Yến Tây. Bởi vì cách xa trung tâm thành phố khoảng 6-70km, cho nên bọn họ đêm nay phải đến đó trước.

Tô Diệc ngồi trên xe xem Weibo của Hứa Thuần.

Giới giải trí đổi mới quá nhanh, chỉ cần đi nhầm một bước, có khả năng sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu. Đối với nam minh tinh, hẹn hò đã là tối kỵ, đừng nói đến việc kết hôn.

Nhưng Hứa Thuần không phải một "tiểu thịt tươi" dựa vào nhan sắc để ổn định sự nghiệp. Anh ấy tuy chỉ 24 tuổi, nhưng cũng là một diễn viên gạo cội hơn chục năm.

Fans của anh ấy rất ít kẻ qua đường, đa số lại là những người trẻ tuổi, đối với idol của mình đột nhiên công khai tình yêu, phản ứng cũng mãnh liệt hơn.

Nên dù vậy, Weibo của Hứa Thuần đa số vẫn là chúc phúc.

++++ Minh tinh cũng là con người, có quyền yêu đương, kết hôn. Tuy rằng rất thương tâm, nhưng tôi tình nguyện ăn cẩu lương!++++ Có thể chúc phúc thì chúc phúc, không thể tiếp nhận thì rời đi. Anh ấy không có làm gì sai cả!

++++ Yêu đương thì sao, kết hôn thì sao, chúng em vẫn mãi mãi yêu anh! Anh, chị dâu trông như thế nào, khi nào chúng em mới được diện kiến hả?

- ------------

Tô Diệc "buôn dưa"(*) đến cao hứng, đột nhiên có một bàn tay trắng tinh chắn trước màn hình. Cô ngẩng đầu:"Làm sao thế?"

(*)hóng chuyện (nói trắng ra là Bà Tám đóa)

Lục Giam hơi nheo mắt, trong thanh âm có chút bất mãn:" Chàng trai khác có gì đẹp? Em có thể nhìn anh được không, đã vài ngày rồi chúng ta chưa gặp mặt."

Tô Diệc "ách" một tiếng, buông điện thoại, dứt khoát xoay người qua hướng mặt anh:" Tuy rằng anh rất rất rất tuấn tú, nhưng là nhìn lâu rồi cũng sẽ chán, cho nên em muốn nhìn những soái ca khác để điều tiết lại."

Lục Giam liếc cô một cái:"Da em càng lúc càng dày, xem ra là thiếu "dạy dỗ"."

Tô Diệc:"......" Người này chỉ số IQ cao không nói, hiện tại trình độ lưu manh cũng thật cao, lời nói thô tục đã ra khỏi miệng, vậy mà còn cố tình bày ra một bộ dáng thanh lãnh cấm dục, hơ!

Biệt thự của Lục gia nằm ở vị trí tốt nhất trong khu biệt thự, phía trước là hoa viên, phía sau là hồ bơi.

Lục gia huy hoàng như thế này là nhờ Lục Học Tùng, Lục Gia Xương phụ trách duy trì.

Công việc kinh doanh trang sức của gia đình có thể bắt nguồn từ cuối thời nhà Minh hơn 300 năm trước, những thăng trầm đã đi qua có thể làm thành một bộ phim truyền hình.

Tô Diệc nhìn người đàn ông trung niên nho nhã, thanh lịch trước mắt, cảm thấy đại danh người chủ tịch của một thương hiệu châu báu nổi tiếng là quá khác biệt, giống như một giáo sư trường đại học thì hơn.

Lục Gia Xương từ sau cặp mắt kính mỏng nhìn qua, đánh giá tiểu cô nương trước mặt. Ông đã nhìn qua ảnh chụp, bất quá vẫn là có một chút tò mò, rốt cuộc một cô gái như thế nào mà lại có thể con trai lớn của ông thông suốt? Hơn nữa ngay cả cha mẹ ông cũng khen.

Tô Diệc vốn là không khẩn trương, nhưng bị Lục Gia Xương nhìn chằm chằm như vậy, khó tránh khỏi thấp thỏm, chỉ có thể duy trì trang thái thẳng lưng mỉm cười.

Sau một lúc lâu, Bãi Khiết chạm cánh tay Lục Gia Xương, ông mới nga một tiếng, nói đùa:" Ngồi đi, đừng khẩn trương, nhà của chúng ta không có kế thừa ngôi vị hoàng đế!"

Tô Diệc cười ngồi xuống.

Đơn giản hàn huyên vài câu, Lục Gia Xương liền chuyển vấn đề qua shop online của Tô. Tuy rằng không hiểu tại sao, nhưng cô vẫn đem những thứ mình học được sau một năm tổng kết lại một chút.

Lục Gia Xương cũng không quá để ý cô nói cái gì, chỉ là tìm một đề tài để nghe Tô Diệc nói.

Một người con dâu ở thế hệ thứ 3, mắt nhìn con dâu của ông cũng không được quá hẹp.

Bởi vì nói về công việc yêu thích của chính mình, nên Tô Diệc cũng không quá khẩn trương. Cô nói không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, không thô lỗ cũng không quá hoa mỹ, lời nói thực tế còn kèm theo suy nghĩ riêng của mình. Một đôi mắt tròn tròn, trong trẻo mà yên tĩnh, bên môi mang nét cười như không, làm người ta sinh ra hảo cảm.

Lục Gia Xương hiểu ra vì cái gì người trong nhà đều thích cô.

Lục Giam buổi chiều có gặp được ba một chút ngắn ngủi, sau đó liền đi đón Lục Ngôn đi du lịch thế giới hôm nay mới về.

Chờ khi cả 2 đã ra khỏi sân bay, trời cũng đã tối. Bọn họ khi đứng trước cửa nhà đã nghe những tiếng nói chuyện ở trong.

Lục Ngôn trở lại, trong nhà càng thêm náo nhiệt. Người một nhà khó có được dịp tụ họp lại với nhau, Lục Học Tùng rất cao hứng, lôi kéo con cháu cùng uống rượu.

Thẩm Minh Khỉ để cho bọn họ một ít đồ nhắm uống rượu, sau đó bảo Bãi Khiết, Tô Diệc đã ăn no:" Đều trở về phòng nghỉ ngơi đi, để bọn họ mặc sức uống."

Tô Diệc cùng Lục Giam ở lầu 3.

Phòng rất lớn, cỡ hơn 40m vuông, có một bộ sô pha bằng da thật đặt sát ở chỗ cửa sổ.

Tô Diệc đi chân trần,cong chân, quỳ ở trên sô pha, nhìn ra ngoài cửa sổ. Toàn khu biệt thự này đều được bao vây bởi những ngọn núi, bãi biển, những ngôi đền cổ xưa bên công viên rừng. Đây là vị trí được trời ưu ái, đặc biệt yên tĩnh.

Ngoài cửa sổ hàng vạn ngôi sao lấp lánh, chiếu lóa mắt. Sương đêm mềm mại như nước, lẳng lặng mà rũ xuống, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, thoạt nhìn như được che phủ bởi một tấm khăn mỏng.

Cô đã rất lâu rồi không ngắm một bầu trời tinh khiết như vậy, trong lúc nhất thời nhìn đến thất thần.

Thời điểm Lục Giam trở về phòng, vừa lúc nhìn thấy Tô Diệc một thân mặc áo ngủ màu hồng đáng yêu, mông hơi dẩu, hai tay chống bên cửa sổ nâng má, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quần ngủ có chút ngắn, lộ ra cẳng chân trắng nõn trơn bóng, chân cô không lớn, nhìn vô cùng đáng yêu.

Nghe được thanh âm mở cửa, cô quay đầu lại, nhìn anh cười.

Lục Giam cảm thấy nụ cười đẹp và rạng rỡ nhất mà anh thấy trong kiếp này có lẽ là nụ cười của Tô Diệc.

Anh đi qua, từ phía sau dán đến, ôm cô vào ngực:" Nhìn cái gì thế?"

"Ngắm sao. Khi còn nhỏ, mẹ em đi làm việc không có thời gian chiếu cố em, liền gửi em đến nhà bà ngoại ở vùng ngoại thành. Ban đêm mùa hè nóng đến không thể ngủ được, bà ngoại liền ôm em nằm ở sân trúc hóng mát, dạy em đếm sao. Chính là đếm một lúc liền rối tung lên.

Nói tới đây, cô nhẹ nhàng cười:" Sân của bà ngoại rất lớn, trồng cây ăn quả và có cả giàn nho. Mẹ em nói, khi còn nhỏ em giống như một con khỉ, rất thích quậy phá khắp nơi."

Lục Giam tưởng tượng ra một bộ dáng giống như chú khỉ của cô, cũng cười.

Tô Diệc nghiêng đầu nhìn anh, hâm mộ nói:" Mẹ anh cùng bà quan hệ thật tốt, không giống như nhà em, rối tung rối mù."

"Ân, bà ngoại anh sớm qua đời, khi ba mẹ anh kết hôn, thân thích còn bảo mẹ anh là trưởng nữ mang tang, không thể lập gia đình, đã bị bà giáo huấn trở lại. Thời điểm mẹ anh ở cữ, cũng là bà chăm sóc. Một ngày trong mùa đông đó, bà không cẩn thận té ngã, gãy xương đùi, là mẹ anh ở bên cạnh chăm sóc bà suốt 3 tháng."

"Cho nên, mỗi người là mỗi cảnh. Sau này em cũng muốn cùng gia đình anh sống hòa thuận." Tô Diệc có chút ngượng ngùng, lại nghiêm túc mà nói.

Lục Giam rũ mắt, vuốt vuốt mũi cô:" Hiện tại lại muốn gả cho anh, không phải nói không muốn sớm bước vào mộ phần hôn nhân sao?"

Tô Diệc ở trên eo anh nhéo một cái, Lục Giam lại khoa trương mà kêu lên:"Uy, em đây là mưu sát chồng."

Hai người náo loạn trong chốc lát, Lục Giam xoa xoa đỉnh đầu cô, "Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, anh đi tắm."

Lục Giam thực mau đã tắm xong, lên giường.

Anh vừa uống rượu xong, người thật mệt, đem chân duỗi ra khỏi chăn, sau đó nhắm mắt lại ôm Tô Diệc vào ngực.

Đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn một ngọn đèn nhỏ ở đầu bàn, tản ra ánh đèn mờ ảo. Dưới ánh đèn, ngũ quan Lục Giam thâm thúy rõ ràng hơn, cũng ôn nhu hơn lúc thường.

Hai mắt anh nhắm lại, hô hấp đều đều.

Hình như ngủ rồi.

Tô Diệc dứt khoát nghiêng người ghé vào vai nhìn anh.

Nhìn trong chốc lát, cô nhẹ nhàng in một nụ hôn lên môi anh, sau đó là gò má, mũi, đôi mắt, cái trán,.... Cuối cùng, còn duỗi tay vuốt lông mi dài của anh. Lục Giam ngoan ngoãn ngủ, mặc cô muốn làm gì thì làm, trong lòng Tô Diệc dâng lên cảm giác ngọt ngào.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý của Jane liền mang theo trang phục chạy đến biệt thự. Thẩm Minh Khỉ cùng Bãi Khiết thay trang phục thực nhanh, chuyên viên liền trang điểm và làm tóc cho hai người.

So sánh đến, Tô Diệc chậm hơn rất nhiều. Chiếc váy của cô là làm theo ý tưởng, nên phía trong mặc cũng khác. Hai trợ lý vội vàng cả nửa ngày mới mặc tốt cho cô.

Tô Diệc cảm thấy toàn thân như đang phát ra ánh sáng, câu nói " Người đẹp vì lụa" thật có đạo lý.

Đi đến phòng trang điểm, khi Bãi Khiết nhìn đến, ánh mắt dừng lại trên người cô thật lâu, kinh ngạc mà cảm thán một tiếng:"Thật xinh đẹp."

Tô Diệc cúi đầu, kéo làn váy, cười nói:"Là ánh mắt của dì rất tốt."

Bãi Khiết mở một chiếc hộp bằng nhung xanh hình chữ nhật, từ bên trong lấy ra một chiếc vòng cổ kim cương, tự mình mang lên chiếc cổ trống trải của Tô Diệc.

"Đây là trang sức mang lúc trẻ, hiện tại lớn tuổi, mang không hợp, tặng cho con."

Tô Diệc vội vàng từ chối.

"Dì không mang, cũng là để trong hộp thôi, không bằng tặng cho con." Nói xong, Bãi Khiết cười đánh giá cô từ trên xuống đất, cô sau khi đổi trang phục liền xinh xắn giống như một búp bê, làm người nhìn cảm thấy thỏa mãn.

Trưởng bối có ý tốt, Tô Diệc cũng không từ chối nữa, cô trịnh trọng mà cảm ơn Bãi Khiết.

Chuyên viên trang điểm cho Tô Diệc, trang điểm không đậm, chủ yếu là nhấn mạnh những điểm nổi bật trên gương mặt cô. Làn da trắng tinh tế, đôi mắt to linh động, thanh triệt mà sáng ngời.

Tô Diệc nắm làn váy từ trên lầu đi xuống, liền nhìn thấy Lục Giam đã đổi trang phục đứng chờ. Nghe tiếng động, anh quay người lại.

Hai người bốn mắt đối nhau, ánh mắt như chỉ có đối phương.

Truyện Chữ Hay