Sáng sớm ngày tổ chức hôn lễ, lúc bị mẹ kéo dậy thì cả người Giang Dục hẵng còn mơ màng, thậm chí khi vào đến phòng trang điểm, cậu vẫn còn gật gà gật gù.
Giang Mộng cũng đã dậy từ sớm, bấy giờ cô đang tự trang điểm cho bản thân.
Thấy Giang Dục mệt đến mức ngủ gà ngủ gật, Giang Mộng liếc cậu một cái: “Không phải tối hôm qua hai người bọn mày về sớm lắm à?”
Cô vừa nhìn gương để vẽ phấn mắt vừa nói: “Sao buồn ngủ vậy, chị ngủ muộn hơn mày mà còn chẳng buồn ngủ đến thế.”
Bà Giang đang soi gương bên cạnh Giang Mộng, thi thoảng lại chỉnh chỉnh cổ áo sườn xám. Nghe cô nói thế, động tác trên tay bà khựng lại đôi chút, đoạn liếc Giang Dục rồi bước ra khỏi phòng thay đồ mà chẳng nói gì.
–
Lúc Lê Ứng thay đồ xong rồi đến gặp Giang Dục, cậu vừa thiếp đi được một lúc, mới thay đồ xong sau khi tỉnh dậy không lâu.
Nhác thấy bạn trai mình xuất hiện trong gương với vẻ ngoài tinh tươm, Giang Dục không khỏi nhướng mày, chút mỏi mệt cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi.
“Không hổ là bạn trai em, đẹp trai quá.” Giang Dục ngắm nhìn Lê Ứng trong gương, cậu khẽ cong khóe môi, lên tiếng khen ngợi mà không chút keo kiệt.
Nghe cậu nói vậy, Giang Mộng đang ngồi chơi di động trên sô pha cũng ngẩng đầu lên. Cô dừng mắt trên người hai người vài lần, đoạn cười nói: “Sắp không còn là bạn trai nữa rồi nhỉ.”
Giang Mộng đột nhiên có phần tò mò: “Giang Dục, kết hôn rồi mày định gọi Lê Ứng là gì?”
Khóe môi Lê Ứng cong lên, rõ ràng rất hứng thú với vấn đề này. Ánh nhìn dịu dàng của Lê Ứng nán lại trên người Giang Dục qua mặt gương, người kia cũng giương mắt liếc anh một cái. Đôi bên nhìn nhau trong giây lát, Giang Dục bỗng dời mắt đi.
Lê Ứng cười cười mà chẳng nói gì.
–
Hôn lễ được cử hành trong vườn hoa của khách sạn.
Khi hai chú rể bước lên sân khấu, đã có không ít thân hữu và bạn bè tụ tập trong khu vườn.
Tuy thân thích của nhà họ Lê khá đông đúc, song cân nhắc đến rất nhiều nguyên nhân, chỉ có họ hàng và bạn bè thân thiết của hai bên gia đình được mời đến hôn lễ, còn lại hầu hết là bạn cùng lớp và bạn bè của Giang Dục và Lê Ứng.
Trong tiếng huyên náo của bạn bè và người thân, nghi lễ thành hôn chính thức bắt đầu.
Phần lớn hôn lễ của giới trẻ đều khá ồn ào, người dẫn chương trình đứng trên sân khấu dẫn dắt bầu không khí, mọi người bên dưới hưởng ứng nhiệt liệt. Hai người đều có tính cách phóng khoáng, hiếm khi có dịp vui thế này nên họ cũng sẵn lòng để mọi người quậy phá.
Thế là ở phân đoạn bày tỏ tình cảm của hai chú rể, khi thấy Giang Dục vẫn chỉ gọi Lê Ứng bằng tên, Trần Trình vốn thích góp vui nào chịu ngồi yên bên dưới sân khấu.
“Cái gì mà Lê Ứng?” Trần Trình cười rồi lớn giọng hô, “Không phải chứ, hai người đã kết hôn rồi, chẳng lẽ sau này vẫn chỉ gọi nhau bằng tên thôi à? Xin hỏi có phải hai người tự nguyện kết hôn không vậy?”
Hắn vừa nói xong thì bên dưới lập tức ồn ào theo, cả đám bạn học và bạn bè thân thiết đều giục hai người sửa miệng.
Trong hơn hai năm yêu nhau, Giang Dục chưa bao giờ gọi Lê Ứng bằng tên thân mật, chỉ có những khi xin tha thì cậu mới khẽ giọng gọi vài tiếng “anh ơi”.
Không phải vì không thích, mà chủ yếu là vì Giang Dục không quá để tâm, đối với cậu thì chỉ riêng cái tên “Lê Ứng” thôi đã đủ đặc biệt rồi.
Nhưng đúng là có một biệt danh mà Giang Dục thật sự không muốn gọi, dù rằng cậu biết chắc hẳn Lê Ứng rất muốn nghe. Có một lần trong lúc chơi di động, Giang Dục vô tình xem được một đoạn video mà trong đó một cặp đôi đồng tính đã gọi nhau bằng xưng hô ấy, khi đó Lê Ứng lập tức quét mắt về phía cậu.
Ngặt nỗi Giang Dục cảm thấy tên gọi đó quá mức xấu hổ.
Dựa vào đâu mà một đấng nam nhi như cậu lại phải thốt ra điều đó chứ.
Nghe tiếng ồn ào bên dưới, Giang Dục ngước mắt nhìn về phía Lê Ứng, cậu chỉ thấy một nụ cười tươi rói hiện trên gương mặt người kia, trông anh có vẻ rất mong chờ.
Thật ra Giang Dục cũng đã đoán trước sẽ gặp phải tình huống này rồi, dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên bọn Trần Trình đùa giỡn về vấn đề này.
Trước kia mỗi khi nhắc đến Lê Ứng, cậu còn có thể gọi anh là “bạn trai tôi”, nhưng quả thực từ nay về sau thì không thể sử dụng cách gọi đó được nữa.
Dù rằng Lê Ứng rất đỗi mong chờ, nhưng khi thấy Giang Dục trừng mắt với mình, anh vẫn vô cùng tự giác thu lại ý cười trên môi, ngăn cản sự ồn ào bên dưới sân khấu.
Thấy thế, đến Triệu Văn cũng không nhịn được mà đứng lên la lối: “Lê Ứng, có phải ông sợ vợ không vậy?”
Thế là ai nấy lại lăn ra cười.
Tuy bây giờ Giang Dục đã có thể đùa giỡn vô tư với Lê Ứng, nhưng thực ra tính cách của cậu cũng không mấy thay đổi, cậu vẫn không quen tiếp chuyện với người lạ, cũng không thích trở thành tâm điểm trước đám đông.
Bị trêu chọc trước mặt mọi người, hơn nữa còn là về vấn đề riêng tư giữa mình và Lê Ứng, quả thực Giang Dục có hơi ngại ngùng.
Thấy vậy, Lê Ứng quét mắt về phía đám người ồn ào nhất bên dưới, anh cầm lấy microphone rồi nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Được rồi, sang phần tiếp theo thôi.”
Thế là phần lớn mọi người đều vô cùng tự giác nhỏ tiếng lại.
Sau khi hoàn thành quy trình của hôn lễ, bước cuối cùng là rót tháp sâm panh. Giang Dục và Lê Ứng cầm một chai, các phù rể khác cầm một chai, đến khi người dẫn chương trình chúc phúc xong thì mọi người đồng loạt lắc sâm panh lên.
Sâm panh lập tức bắn đi khắp nơi, các bạn bè thân thích đều tránh đi, chừa lại nơi này cho đám thanh niên.
Các phù rể hất sâm panh vào người lẫn nhau, khiến mùi rượu ngọt ngào lan tỏa khắp vườn hoa.
Vì thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng nên không ai dám phun rượu vào người anh. Giang Dục liếc qua liếc lại, nhân dịp Lê Ứng không để ý, cậu nhanh chóng giằng lấy sâm panh, vừa tóm được chai đã phun thẳng về phía anh.
Sâm panh tạt ướt cả người Lê Ứng, anh đứng trong mưa rượu lất phất, nâng tay lên lau mặt, trong đáy mắt lại ánh lên vẻ nuông chiều.
Giang Dục rất thích những lúc đùa giỡn như thế này, tuy cậu không nỡ bắt nạt bạn trai mình, nhưng có thể tha hồ bắt nạt những người khác. Thế là Giang Dục cầm sâm panh chen vào trận hỗn chiến giữa các phù rể, cậu và Lý Văn Hạo thi nhau hất rượu vào người đối phương.
Hai người chơi trò đuổi bắt trong chốc lát, Lê Ứng đột nhiên tóm được Giang Dục.
Giang Dục đang chơi cực kì vui, nụ cười tươi rói vẫn còn đọng lại trên khóe môi cậu. Thấy vậy, cậu quay đầu lại nhìn Lê Ứng, tự giác lên tiếng trước: “Em không chạm vào người cậu ta, lần nào cũng giữ khoảng cách một mét.”
Nghe vậy, Lê Ứng không khỏi bật cười. Anh quét mắt về chỗ bà Giang, đoạn sửa lại nơ cổ cho Giang Dục rồi nhắc nhở: “Hôm nay là ngày em trưởng thành, em phải cư xử chững chạc một chút cho bố mẹ thấy, kẻo họ lại nghĩ anh đang dạy hư trẻ con.”truyện boylove hay nhất
Giang Dục khựng lại, cậu lia mắt về phía mẹ mình, quả nhiên bắt gặp bà Giang đang nhìn mình với vẻ mặt vô cảm. Trái lại, bà Lê đứng cạnh thì đang nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Giang Dục liếc Lê Ứng, chợt hừ một tiếng: “Chưa biết ai dạy hư ai đâu.”
“…Ừ.” Lê Ứng thoáng cong môi, anh khẽ nghiêng người, ghé sát vào sườn mặt cậu: “Vậy sau này mong quý ngài của anh dạy hư anh thật nhiều nhé.”
–
Thấy một đám nam sinh chớm đôi mươi mải mê nghịch nước đến mức quên cả trời đất, Lý Thiến Văn khẽ hừ một tiếng, cô không khỏi nghĩ bụng, quả nhiên đàn ông đến chết vẫn sẽ trẻ trâu.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô lại quay sang nhìn Giang Mộng: “Mình rất tò mò một chuyện.”
Biết một khi cô mở miệng sẽ không nói gì hay ho, Giang Mộng bèn nói: “Hôm nay là ngày lành tháng tốt, cậu từ bỏ những suy nghĩ vớ vẩn của cậu đi.”
“Mình không từ bỏ!” Lý Thiến Văn cố ý nói. Bị chính bản thân làm cho nổi da gà, cô chợt cười bảo, “Cậu nói xem, nếu ban đầu bọn mình không nhúng tay vào, hai người bọn họ sẽ như thế nào?”
Quả nhiên chẳng phải câu gì hay ho, Giang Mộng thầm nghĩ.
Một lúc lâu sau, đến khi tiếng cười đùa phía trước dần lắng xuống, Giang Mộng mới đưa mắt về phía hai chú rể, chậm rãi mở lời: “Chắc là sẽ BE mất?”
Cô cũng không chắc lắm.
Vài giây sau, không biết nghĩ đến điều gì, Giang Mộng đột nhiên bật cười, cô nửa đùa nửa thật nói: “Có điều, nếu bọn mình nhúng tay mà bọn họ vẫn không ở bên nhau, mình nghĩ có lẽ Giang Dục sẽ BE.”
Lý Thiến Văn chựng lại, cô ngẫm nghĩ về câu nói này một lát, bỗng ghé mắt nhìn sang Giang Mộng: “Tức là sao? Cậu đang gieo tiếng xấu cho nam thần đấy à?”
–
Tối hôm trước coi như cả đêm không ngủ, hôm nay lại bận bịu chuyện hôn lễ suốt cả ngày, Giang Dục vừa về đến nhà đã buồn ngủ díp cả mắt, cứ thế nằm vật xuống sô pha.
Nghĩ đến thói nghiện sạch sẽ của Lê Ứng, cậu bèn khoát tay nói: “Em buồn ngủ sắp chết rồi, không tắm đâu, hôm nay em ngủ sô pha là được.”
Đừng nói là Giang Dục, vì bận rộn suốt cả ngày nên bấy giờ Lê Ứng cũng thấm mệt. Thấy Giang Dục vừa nằm xuống đã sắp thiếp đi, Lê Ứng cũng có chút đau lòng.
Ngẫm đến việc cả ngày nay đổ mồ hôi không ít, Lê Ứng thoáng do dự, anh định bế Giang Dục đi tắm để cậu ngon giấc hơn.
Trong lúc mơ màng, Giang Dục cảm thấy mình được ai đó ôm lên, cậu vô thức nắm lấy quần áo người kia, dụi đầu vào lòng Lê Ứng vài cái rồi nói với vẻ mệt mỏi: “Đêm nay đừng làm. Cho em xin nghỉ đi, lần sau bù lại.”
Nghe thấy câu nói mập mờ thốt ra trong lúc cậu nửa tỉnh nửa mê, Lê Ứng không khỏi bật cười, anh cụp mắt ngắm nhìn người trong lòng mình.
Bộ anh quá đáng đến mức đó sao? Đến lúc này mà anh còn làm gì cậu được chứ? Chẳng lẽ anh cầm thú đến mức đó?
Suýt chút nữa câu nói kia đã khiến Lê Ứng phải suy xét lại bản thân.
Tắm rửa xong xuôi, khi Lê Ứng thả cậu vào ổ chăn, Giang Dục hé mở đôi mắt kèm nhèm, cậu thuận thế cuộn mình vào chăn, bất giác than thở: “Mệt quá đi mất, sao lại mệt đến vậy nhỉ? Sau này em không muốn kết hôn nữa đâu.”
Lê Ứng: “...”
Có đôi lúc, Giang Dục thật sự khiến anh không muốn làm người.
–
Quả thực dạo gần đây hai người quá vất vả, giấc ngủ này kéo dài gần mười hai tiếng.
Ngày kế tiếp, họ bị cuộc gọi của bà Lê đánh thức, Giang Dục mơ mơ màng màng nghe thấy cuộc trò chuyện nhắc đến thỏa thuận kết hôn.
Đợi đến khi ngắt điện thoại, Giang Dục bỗng chốc trở mình, cậu dùng cả tay và chân quấn lấy Lê Ứng, định bụng tiếp tục ngủ bù.
Lê Ứng nói: “Mẹ bảo nếu hai ngày tới bọn mình rảnh thì có thể về kí thỏa thuận kết hôn.”
Giang Dục biết thỏa thuận kết hôn này mang ý nghĩa gì, nhưng thực ra cậu không cần nhiều tiền đến thế, thậm chí cậu còn không có cảm giác gì mấy.
“Thật ra không kí cũng được mà anh, em cũng không cần đâu.” Giang Dục nhắm mắt lại, cậu vùi đầu vào lòng anh, đoạn lười biếng nói: “Dù sao mình cũng đã tổ chức hôn lễ rồi mà.”
Lê Ứng không đáp, một lát sau, Giang Dục mới nghe anh nói thật chậm rãi: “Đúng là vậy, nhưng anh muốn có một sự ràng buộc chặt chẽ hơn với em.”
Giang Dục thoáng mở mắt, cảm nhận trống ngực phập phồng trong lồng ngực anh.
“Tốt nhất là có muốn cắt cũng không thể cắt được.” Lê Ứng nói xong thì nở nụ cười, “Mặc kệ người khác có tán thành hay không, anh vẫn muốn được ràng buộc với em mãi mãi.”
–
Giang Dục cũng không biết mọi chuyện bắt đầu ra sao, nhưng một khi cơn sóng tình ập đến, tất thảy đều diễn ra một cách tự nhiên.
Lê Ứng ôm lấy cậu, để lại trên gáy cậu từng nụ hôn thật êm.
Hai người vẫn còn thảo luận về vấn đề ban nãy, sau khi kí thỏa thuận xong thì người nào quản lý nhà, người nào quản lý tiền, cứ như đang nói chuyện phiếm mà không chút để tâm.
Bờ môi Lê Ứng âu yếm gò má Giang Dục, anh cười rồi ngỏ lời: “Em thử quản lý nhà nhé?”
“Em không làm được đâu.” Giang Dục khép mắt lại, làn hơi cậu phập phồng, giọng nói rất khẽ.
“Sao lại không được?” Lê Ứng không khỏi đanh giọng, “Em chưa làm, sao lại biết mình làm không được chứ?”
Cổ họng Giang Dục đột nhiên nghẹn lại, giọng nói khàn khàn bật ra khỏi làn môi: “Mẹ em nói em quá hời hợt —”
—
Hết ngoại truyện 10.