[Bản bình thường]
Làm một hải tặc tinh tế, chỉ có tiền tài mới có đủ lực hấp dẫn để khiến cho bọn họ chú ý tới, hoặc là nên nói, bọn họ chính là vì cướp bóc mà tồn tại. Nhưng mà cố tình Hạ Dật lại là một kẻ khác biệt, ở trong thế giới quan của anh, đứng vị trí thứ nhất, vĩnh viễn chỉ có người em trai Beta ‘Hạ Lăng’. Bạn nói tới một người em trai khác là Alpha ư? Đó là ai?
Đồng dạng, trái lại Hạ Viêm luôn có lời đồn là chỉ yêu thích cơ giáp, nhưng kỳ thực đối với gã mà nói thì em trai duy nhất còn quan trọng hơn cả tính mạng của bản thân. Liền ngay cả cơ giáp mà gã hứng thú nhất so ra cũng kém với Hạ Lăng. Này đại khái theo từ ngữ của mọi người bây giờ thì đây được gọi là ‘đệ khống’ đi? Bất quá nếu tình cảm đối với Hạ Lăng thực sự tồn tại giống như ý nghĩa của cái từ kia, thật ra cũng không cần phải để ý nhiều làm gì.
đệ khống: yêu em trai quá mức = brother-complex
Mà cố tình, loại tình cảm yêu thích cùng muốn bảo hộ được gọi là sủng ái này, rốt cuộc bất tri bất giác đã chậm rãi bị biến chất.
Loại tình cảm này ở khi nào biến thành tình yêu, chỉ sợ ngay cả Hạ Dật cùng Hạ Viêm cũng đều không rõ.
….
Ở trong trí nhớ của hai người, người em trai tên Hạ Lăng này tựa như đột ngột xuất hiện, tại trong trí nhớ trước đó tựa hồ không có một chút bóng dáng nào của đối phương. Nhưng mà có thể là bởi vì hai người bọn họ đối với người em trai này không có chú ý tới, hoặc là đã đem hắn bỏ qua, cho nên căn bản mới tưởng rằng người này chưa từng tồn tại ở trong quá khứ.
Bất quá đến tột cùng là khi nào thì lại chú ý tới người em trai này nhỉ? Hạ Dật cẩn thận tự hỏi thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Bọn họ duy nhất có thể xác định, chính là người em trai này không hề có quan hệ huyết thống với cả hai. Bạn có thể thử nghĩ một chút, cha của bạn là một Alpha, ba ba của bạn là một Omega, rốt cuộc như thế nào lại sinh ra một Beta?
Dựa theo tình huống sinh dục mà nói, Alpha cùng Omega kết hợp, đứa nhỏ sinh ra chỉ có thể là Alpha hoặc Omega. Hơn nữa Hạ Dật cùng Hạ Viêm có thể nói là hai Alpha có nội tiết cực kỳ tinh thuần, càng không có khả năng có thêm một người em trai là Beta. Hơn nữa Hạ gia bọn họ cho dù là người thân, cũng sẽ không có Alpha cùng Beta kết hợp với nhau. Như vậy lý giải duy nhất đó chính là Hạ Lăng không có chung huyết thống với bọn họ, cũng không phải là đứa nhỏ của người thân bọn họ.
Đại khái là được nhận nuôi đi? Ôm loại ý tưởng này, Hạ Dật càng ngày càng cảm thấy sự tồn tại của Hạ Lăng rất thú vị. Theo lý mà nói, lão cha già chúa phiền toái kia hẳn là sẽ không đối với loại chuyện nhận nuôi này mà sinh ra cảm giác hứng thú. Hơn nữa cho dù có nhận nuôi thì cha già hẳn là phải nhận nuôi một Alpha có thực lực mạnh, chứ không phải là một Beta.
Tuy rằng ở niên đại này, đứa nhỏ Alpha bị vứt bỏ số lượng vốn ít lại càng thêm ít, nhưng mà loại chuyện nhận nuôi Alpha đối với gia đình của bọn họ mà nói thì vẫn là một vấn đề rất dễ dàng. Bất quá trong quá trình ở chung với em trai, Hạ Dật cùng Hạ Viêm cơ hồ đều phát hiện ra những điều khiến cho cả hai dở khóc dở cười.
Em trai Beta này là một tên ăn hàng. Đối với những món đồ ăn hoặc là hoa quả cực kỳ phổ thông trong tinh hệ này, Hạ Lăng tựa như là lần đầu được trông thấy. Quan trọng nhất, Hạ Lăng thời điểm nhìn về một đống đồ ăn được đặt ở trên bàn, hắn sẽ đem toàn bộ đồ ăn nhét vào trong miệng. Đơn giản là tại vì lúc trước Hạ Viêm nghĩ muốn chọc ghẹo Hạ Lăng, cho nên mới đem đồ ăn ở trên bàn cướp đi, hơn nữa còn làm trò ở trước mặt của Hạ Lăng đem từng thứ đồ ăn kia nuốt xuống họng. Chính vì vậy mới dưỡng ra thói quen ‘một đám muốn cướp đồ ăn của ta, ta liềm đem toàn bộ đồ ăn nhét vào trong miệng nhai nhai nhai nhai’ của Hạ Lăng.
Loại thói quen ngốc nghếch này phải sửa, nhưng mà thói quen dù sao cũng là thói quen, lâu ngày trôi qua, cho dù Hạ Lăng muốn sửa cũng đã muộn mất rồi.
….
“Muốn ăn kẹo đế lan hoa sao?” Hạ Viêm chớp cái đem que kẹo ở trong tay lộ ra, đưa tới trước mắt của Hạ Lăng. Đặc biệt đem ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt cực kỳ muốn ăn của đối phương, gã liền nhịn không được muốn cười ra tiếng.
em trai của tôi như thế nào lại đáng yêu tới thế
thuộc tính ham ăn của em trai thực đáng khen
bàn về vấn đề dùng một que kẹo để bắt cóc em trai
“Kẹo đế lan hoa ngon không?”
“Ừm, so với quả anh tử diệp hương vị còn ngon hơn.”
“Em muốn ăn!” Đợi tới thời điểm Hạ Lăng mắc câu, Hạ Viêm cố nén lại hứng phấn trong lòng bởi vì kế hoạch đã thành công. Ra vẻ bình tĩnh đem que kẹo giơ lên cao, khiến cho móng vuốt của Hạ Lăng không ngừng nhào tới khoảng không. Tựa như bản thân đã dự đoán, ở một giây tiếp theo khi Hạ Viêm thu được ánh mắt hung hăng của Hạ Lăng, thanh thanh cổ họng, Hạ Viêm mới nói: “Tới gọi một tiếng ‘anh trai’, nói ‘anh trai em thích anh’.”
anh trai của tôi có bệnh
anh trai, anh vì sao lại buông tha cho trị bệnh
cái tên trước mặt này không phải là anh trai của tôi
hàng này là ai, tôi không biết
“Anh trai, em thích anh.” Ngay cả khi trong lòng của Hạ Lăng đang không ngừng phun tào rằng Hạ Viêm không uống thuốc, nhưng hắn vẫn vô cùng không có tiết tháo, đem lời vừa rồi của Hạ Viêm lặp lại, tất cả chỉ vì một que kẹo! Đúng vậy, chỉ vì một que kẹo! Bất quá sau nửa ngày suy nghĩ, hắn vươn ra hai ngón tay đặt ở trước mặt của Hạ Viêm, ở trong nét mặt nghi hoặc của Hạ Viêm, Hạ Lăng thản nhiên mở miệng: “Em muốn hai cái.”
“…” Hạ Viêm thiếu chút nữa bị lời nói của Hạ lăng làm cho nghẹn chết, ho khan vài tiếng. Sau đó từ trong túi áo lấy ra ba que kẹo còn lại, “Anh hiện tại có bốn que, em nói một câu, anh cho em hai que, thế nào?”
“Anh trai, em thích anh.” Hạ Lăng nói xong, Hạ Viêm liền đem hai que kẹo để vào trong tay của hắn. Đợi nửa ngày vẫn chưa nghe được câu thứ hai của em trai, gã mới hướng Hạ Lăng ném ra biểu tình ‘em trai ngoan, mau tiếp tục nói nha, anh cực kỳ thích nghe’. Kết quả đáp lại chính là vẻ mặt vô (mười) cảm (phần) xúc (thiếu đánh) của Hạ Lăng, “Không phải mới nãy đã nói qua một câu rồi sao?”
“Này có thể tính?!”
“Chính là anh cũng đâu có nói không thể tính.”
“…”
Sau đó Hạ Lăng liền lấy được hai que kẹo còn lại ở trong tay của Hạ Viêm, tâm tình sung sướng mở ra gói kẹo, sau đó ngậm vào trong miệng. Kẹo đế lan hoa hương vị có chút hơi chua, nhưng mà chỉnh thể thì lại hướng ngọt, tựa như Hạ Viêm đã nói, hương vị quả thực so với quả anh tử diệp còn ngon hơn một ít.
Làm một người anh trai, còn phải dùng tới loại đồ vật như kẹo que để tranh thủ tình cảm? Nhưng mà loại chuyện chưa tuyên chiến liền đã nhận thua sao có thể chịu được? Có thể chịu được ư?! Hạ Viêm hít sâu một hơi, bước nhanh đi tới trước mặt của Hạ Lăng, trực tiếp đem que kẹo ngậm ở trong miệng của Hạ Lăng nắm lấy. Gã lại không nghĩ tới Hạ Lăng cư nhiên cắn lại viên kẹo, khiến cho Hạ Viêm chỉ rút ra được mỗi cái que.
Vấn đề: Em trai của mình thời điểm không nghe lời, nên làm cái gì đây?
Trả lời: ╮(╯▽╰)╭ Đánh nó một trận.
Truy vấn: Trước đó đánh cậu một trận được không?
Trả lời: Không có thiên lý a, người qua đường mà cũng bị đánh! Khóc cho anh xem a!
Truy vấn: Khóc đi, khóc đi!
Tóm lại Hạ Viêm hiện tại (đại khái) là thực tức giận. Gã cất bước đi tới trước mặt của Hạ Lăng, vươn tay đè lại cái gáy của Hạ Lăng, đối với đôi môi kia hung hăng hôn xuống. Trong khoang miệng truyền tới hương vị thuộc về quả đế hoa lan, Hạ Viêm đè thấp thân thể của mình, làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Thẳng tới khi khiến cho Hạ Lăng mặt mũi đỏ bừng, mới y do vị tẫn đứng thẳng dậy.
ý do vị tẫn: còn chưa hết thèm
“Kỳ thực anh rất thích em.”
“Hạ Viêm, nếu chú muốn chết thì anh có thể giúp chú một phen.” Thanh âm của Hạ Dật từ phía sau vang lên, Hạ Lăng xoay người, vừa vặn nhìn thấy Hạ Dật mặc một thân đồng phục hải tặc, trong tay còn bưng một đĩa bánh ngọt cực kỳ kích thích khẩu vị của người ta. Ánh mắt của Hạ Dật khi nhìn Hạ Viêm khiến cho Hạ Lăng lạnh hết cả sống lưng, bất quá ở khi ánh mắt của anh chuyển về phía Hạ Lăng, bên trong chỉ còn lại ý cười: “Mau tới đây ăn bánh ngọt.”
đại ca của tôi là biến thái tinh phân, nhị ca là tên chuyên pha trò, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy
Bất quá niệm tình có bánh ngọt, Hạ Lăng vẫn mau chóng chạy tới ngồi xuống trên ghế, bắt đầu ăn bánh ngọt do Hạ Dật làm. Hạ Dật cái gì cũng không tốt, biến thái tinh phân lại còn bị bệnh thần kinh, nhưng mà ở riêng chuyện nấu cơm thì quả thực phải tán thưởng! Nếu sửa được tính cách, phỏng chừng người truy đuổi có thể nhiều tới mức ôm trọn vài vòng thủ đô tinh. Tuy rằng hiện tại cũng đã có rất nhiều người thập phần hâm mộ biến thái gì đó ←_←
“Hương vị thế nào?”
“Rất ngon.” Vô luận nếm qua bao nhiêu bánh ngọt do Hạ Dật làm, Hạ Lăng đều cảm thấy được hương vị vô cùng thơm ngon, hơn nữa ăn hoài cũng không thấy ngán. Có một người anh trai giỏi nấu cơm như vậy, các vị thực sự không muốn mang về nhà sao. Chỉ cần , thực sự chỉ cần , bạn có thể ôm anh trai [đường gạch bỏ] biến thái [đường gạch bỏ] về!
“Chà, cùng ở chung một chỗ với anh, về sau em mỗi ngày đều có thể được ăn đủ loại đồ ăn.”
“Oa, Hạ Dật, đây không phải là thổ lộ hay sao! Hỗn đản! Anh còn có mặt mũi mà mắng em!”
“Cùng chú có quan hệ sao?”
“Em trước đó đã thổ lộ, như thế nào lại không liên quan tới em? Anh không hiểu thứ tự tới trước và sau sao! Không hiểu thế nào là khiêm nhường sao!”
“Vậy chú dạy anh xem?”
“Cút cút cút!”
Đối thoại của Hạ Dật cùng Hạ Viêm quả thực không có tí dinh dưỡng nào cả, Hạ Lăng nghĩ thực muốn ôm bụng lăn lộn trên mặt đất mà cười. Dù sao hắn cũng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà lại có đoạn hội thoại buồn cười này. Ừm, ăn xong miếng bánh ngọt cuối cùng, Hạ Lăng cảm thấy mỹ mãn vô cùng, chuẩn bị tiếp tục đọc nốt cuốn sổ tay cơ giản về cơ giáp được đặt ở trên bàn. Nhưng mà chưa kịp làm thì đã bị bóng của Hạ Dật đè lên che kín.
Ngẩng đầu nhìn Hạ Dật, biểu tình của Hạ Lăng có chút vô tội, thực giống như đang nói ‘hôm nay thời tiết không tồi, em muốn ra ngoài phơi năng không được sao’. Hạ Dật nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Hạ Lăng, vươn tay xoa xoa đầu của hắn: “Em không thích anh trai sao?”
Kỳ thực Hạ Lăng cũng không cảm thấy chán ghét Hạ Dật cùng Hạ Viêm, cho nên hắn không chút do dự đáp về một câu: “Thích.”
“Ừ, anh cũng thích Hạ Lăng, chúng ta ở chung một chỗ đi?”
“Dạ?” Σ(っ°Д°;)っ
“Hạ Dật, anh phạm quy! Không nên không nên, Hạ Lăng, anh cũng thích em!”
Nghĩ tới Hạ Dật cùng Hạ Viêm thường hay nói giỡn, Hạ Lăng cũng không có quá mức để ý. Bất quá Hạ Dật cùng Hạ Viêm không chiếm được câu trả lời của Hạ Lăng, vì thế cho rằng đây là Hạ Lăng chấp nhận lời tỏ tình của bọn họ.
Thẳng nới một ngày nào đó của rất nhiều năm sau, khi Hạ Lăng ôm thắt lưng dựa vào trên giường, vẻ mặt đầy máu nhìn Hạ Dật bưng một bát canh đại khái là dùng để bồi bổ thân thể cùng với Hạ Viêm trong tay cầm theo thuốc bổ gì đó, hắn rốt cuộc nhịn không được, đem gối đầu ném tới trên mặt của cả hai.
“(╯‵□′)╯︵┻━┻ đều cút cho tôi a, các người hai tên hỗn đản này!”
[Bản hắc hóa]
Hạ Lăng chưa từng nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy. Hiện tại hắn mỗi ngày tỉnh lại trong một nơi không nhìn thấy được năm đầu ngón tay, hơn nữa phạm vi có thể cho phép hắn di chuyển cũng ít tới đáng thương. Mỗi khi hắn muốn đứng lên hoặc là ngồi xuống, trên tay liên tiếp mang theo tiếng xích sắt leng keng, thời khắc nhắc nhở hắn, hắn có thể đi lại trong phạm vi này, nhưng cũng chỉ một chút như vậy mà thôi.
Thứ ở trên cổ tay ma sát tới rách da, Hạ Lăng không có ánh sáng để nhìn, trong căn phòng bị bịt kín này, hắn thậm chí còn không thể thấy rõ được bản thân đến tột cùng là đang ở nơi nào. Nhưng mà mỗi lần hắn kịch liệt giãy dụa khiến cho xích sắt cắt qua da, hắn có thể nghe thấy được tiếng thanh âm rất khẽ khi máu tích lại rơi xuống trên mặt đất. Cả phòng im lặng khiến cho Hạ Lăng nghĩ có lẽ hắn đã điếc rồi. Nhưng mà xích sắt ma sát, lại còn cả tiếng khóc thút thít thống khổ của chính mình, đều nhắc cho hắn một điều, hắn còn sống, cho dù sống không bằng chết.
Từ khi nào thì mọi chuyện lại biến thành như bây giờ? Nếu thực lòng mà nói, đại khái phải quay ngược trở lại thời gian một năm trước? Hoặc là lâu hơn.
Hạ Lăng không biết vì sao bản thân lại xuất hiện ở thế giới này, nhưng mà hắn chính là dùng thân phận Beta, sử dụng phương thức được nhận nuôi để tiến vào Hạ gia. Thời điểm hắn gặp hai người anh trai Alpha của mình, hắn liền cảm thấy tất cả mọi việc phát sinh sau này đều có thể sẽ trở nên thay đổi. Tựa như Hạ Lăng đã nghĩ, Hạ Dật cùng Hạ Viêm đối với người em trai đột nhiên xuất hiện này đều đặc biệt cảm thấy hứng thú. Từ ban đầu quan sát tới sau đó là cưng chiều, Hạ Lăng vẫn luôn cho rằng loại biến đổi này thực kỳ lạ.
Nhưng mà theo thời gian trôi đi, Hạ Lăng phát hiện ra Hạ Dật cùng Hạ Viêm tình cảm đối với hắn tựa hồ bắt đầu thay đổi. Cụ thể biến hóa ở đâu thì hắn cũng không rõ ràng cho lắm. Cũng bởi vì không rõ ràng, cho nên Hạ Lăng không miệt mài theo đuổi, khiến cho tình huống biến thành hiện tại. Hạ Lăng nhận được thư trúng tuyển của Học viện quân sự Timya, chuyện này rơi vào sự phản đối của tất cả mọi người trong nhà. Dù sao Hạ gia bọn họ đều là hải tặc, đứa con / em trai của chính mình đột nhiên lại muốn đi học ở Học viện quân sự, chuyện này như thế nào cũng rất khó chấp nhận đi. Nhưng mà lo lắng tới vấn đề thân phận của Hạ Lăng, cuối cùng bọn họ vẫn thỏa hiệp đồng ý để cho Hạ Lăng đi tới cái địa phương quỷ quái được gọi là trường học kia. Bất quá điều kiện tiên quyết chính là Hạ Lăng sau khi học xong thì phải trở về làm một hải tặc xuất sắc.
Nhưng mà không may chính là, trong thời gian ở học viện, Hạ Lăng rất nhiệt tình tìm hiểu cùng học tập về cơ giáp, khiến cho tiến bộ của hắn được tăng vọt. Điều này dẫn tới việc hắn bị người của quân bộ coi trọng, sau khi tốt nghiệp khả năng lớn là sẽ bị chuyển thẳng tới trong quân bộ. Liền bởi vì nguyên nhân như vậy, Hạ Lăng bị người nhà cảnh cáo, hơn nữa còn mạnh mẽ yêu cầu hắn nghỉ học. Hạ Lăng không chịu nghỉ học, hành vi phản kháng này đã khiến cho Hạ Dật cùng Hạ Viêm đều cảm thấy được tình huống bắt đầu có chút không ổn. Bọn họ lén lút bắt đầu tra xét tất cả mọi hành động khi ở trong trường của Hạ Lăng, kết quả khiến cho bọn họ không thể chịu được chính là ở bên người của Hạ Lăng cư nhiên có rất nhiều bằng hữu quan hệ cực kỳ thân mật.
Loại chuyện này căn bản là không có khả năng chịu đựng, Hạ Lăng chỉ có thể là của bọn họ, những người khác, toàn bộ đều đi chết đi.
Vì thế sau đó, Hạ Dật cùng Hạ Viêm tựa như điên rồi, chỉ cần Hạ Lăng để ý, mặc kệ của người hay là vật, bọn họ đều sẽ đem những thứ đó phá hủy ở ngay trước mặt của Hạ Lăng, sau đó nhìn Hạ Lăng từng chút một sụp đổ.
Ha, nói như vậy, lực chú ý của Hạ Lăng cũng chỉ có thể dừng lại ở trên người của bọn họ thôi, đúng không? Thật là tốt ~
….
Nghe thấy tiếng thanh âm cửa mở ra, Hạ Lăng thậm chí ngay cả đầu cũng không ngẩng lên dù chỉ là một chút. Ánh sáng chói mắt khiến cho hắn có chút không thích ứng nổi, nam nhân đứng ở cửa quay lưng với ánh sáng, từ cái bóng có thể thấy được dáng người từ phần eo trở lên của nam nhân kia, nhìn qua hoàn toàn có thể sử dụng từ ‘hoàn mỹ’ để hình dung. Hạ Dật mở lên đèn trong phòng, Hạ Lăng bởi vì không khỏe mà nâng lên cánh tay, muốn che khuất đi ánh sáng mãnh liệt ở trước mắt. Hành động này khiến cho Hạ Dật thấy được vết thương vốn đã kết vẩy ở trên cánh tay của hắn lúc này đã lại bị vỡ ra, thậm chí còn bắt đầu đổ máu.
Cau mày, Hạ Dật bước nhanh tới trước mặt của Hạ Lăng, vươn tay nắm lấy cánh tay của Hạ Lăng. Hạ Lăng đau tới mức phải hít một ngụm khí. Điều này khiến cho Hạ Dật cười lạnh một tiếng, anh khom cơ thể của mình xuống, một đôi mắt đẹp đẽ gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi của Hạ Lăng. Đại khái là bởi vì bị Hạ Lăng tự mình cắn nát, cho nên da môi liền bị rách ra. Có chứa chút đau lòng vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên môi: “Anh tuyệt đối không cho phép em tự tổn thương bản thân. Cho dù em giãy dụa khiến cho da thịt bị rách, cho dù em bởi vì cố gắng tìm cơ hội để chạy trốn nên mới cắn nát môi, đây hết thảy đều là quyết định của em, nhưng mà anh sẽ thực đau lòng.”
“Bởi vì em không nghe lời như vậy, anh nghĩ phải trừng phạt em.”
….
Thời điểm Hạ Lăng tỉnh lại, xích sắt mà trước đó Hạ Dật cởi bỏ cho hắn lại một lần nữa bị khóa lại trên cánh tay. Ngọn đèn trên đỉnh đầu vẫn còn bật, Hạ Viêm ngồi ở trên chiếc ghế đặt tại bên cạnh, khi thấy Hạ Lăng tỉnh lại, gã tươi cười đem quả anh tử diệp ở trong tay bóc vỏ, sau đó đem thịt quả đặt ở trước mặt của Hạ Lăng, “Đói bụng không? Anh mang theo quả anh tử diệp biến dị mà em thích ăn nhất này.”
Dưới tình huống như vậy, Hạ Lăng nếu lựa chọn không cần hoặc là giở trò cáu kỉnh, kết cục nghênh đón hắn bất quá cũng giống như trước mà thôi. Cố nén đau đớn ở trên người, Hạ Lăng từng chút một ăn phần thịt quả mà Hạ Viêm đút cho mình. Nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ yêu cầu Hạ Viêm bóc cho hắn mấy quả nữa. Nhưng mà hiện tại hắn một chút cũng không muốn ăn, liền ngay cả hương vị của quả anh tử diệp cũng khiến cho hắn có cảm giác buồn nôn. Hạ Viêm nhìn thấy những dấu vết xanh xanh tím tím cùng với vết thương ở trên người của Hạ Lăng, một câu trái lại cũng không nói, chỉ là vươn tay ra xoa xoa tóc của Hạ Lăng. Buổi sáng hôm nay mới tắm rửa sạch sẽ thân thể cho Hạ Lăng, không nghĩ tới lại bị cái tên Hạ Dật kia làm dơ.
Thôi, bất quá không quan hệ, gã chỉ cần biết rằng Hạ Lăng hiện tại liền chỉ thuộc về một mình gã mà thôi, không phải sao.
Thật sự chỉ là thuộc về một mình gã.
Em trai thân ái của gã.
Chính là cả đời này cũng trốn không thoát đâu.
~ ~ ~ ~ ~
Tác giả: Phiên ngoại lần này đơn thuần không có hệ thống, không có nam thần ←_← chỉ có thể xem là một câu chuyện xưa bình thường.