Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Nhiên

Sau lễ Giáng Sinh chính là tết Nguyên Đán.

Lan Thụ vẫn là cho nghỉ ba ngày, các thầy cô đã phát điểm bài thi, dặn dò bọn họ hảo hảo nghĩ lại khảo sát làn trước.

Phù Thải Nghênh đem bài thi nghiêm túc mà chiết khấu, Lương Phụng Dạ đều nhịn không được nhìn lại đây: “Phù Thải Nghênh,cậu đây là đang làm gì đâu?”

“Chiết khấu bài thi.”

Lương Phụng Dạ nhìn động tác của cô:

“Cậu chiết cái bài thi, sao cùng thật cẩn thận làm thực nghiệm chuẩn độ a……”

Phù Thải Nghênh nghiêm trang: “Chứng cưỡng bách nhịn không nổi bài thi phải nghiêm khắc chiết khấu, nếu bài thi chiết không tốt, tớ cũng không có tâm tình làm bài.”

Lương Phụng Dạ học động tác của cô, chiết bài thi. Chiết tốt sau đó nhìn nhìn: “Giống như nghiêm khắc chiết khấu, tâm tình là sẽ tốt hơn một chút.”

Phù Thải Nghênh mỉm cười: “Chúc mừng cậu cũng mắc phải chứng cưỡng bách.”

Lương Phụng Dạ: “……”

Bình thường tết Nguyên Đán cô vẫn như cũ muốn đi thư viện học tập. Thẩm Hoài cũng vẫn như cũ ngồi ở vị trí cùng cô.

Lật xem sách kiến trúc, Thẩm Hoài từ trong balo lấy ra quyển tạp chí kỳ mới cậu mới vừa ở trên đường mua.

Đại khái xem một chút mục lục, cậu không khỏi nhíu mày, sao kỳ này vẫn như cũ không có văn chương của tác giả “Không Tiễn Không Nghênh” kia? Phải biết rằng lúc trước, tác giả kia chính là khách quen của tạp chí này.

Văn chương của Không Tiễn Không Nghênh, mười kỳ gần đây đã không có xuất hiện qua.

Lúc Phù Thải Nghênh đến, liền nhìn thấy cậu cau mày nhấp môi, vẻ mặt không vui mà nhìn tạp chí trong tay. Phù Thải Nghênh liếc mắt một cái, còn không phải là tạp chí lúc trước cô thường xuyên gửi bài kia sao?

Hướng Thẩm Hoài cười cười, dùng khẩu hình nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Thẩm Hoài gật đầu.

Rồi sau đó đem tạp chí thả lại trong balo, lại xem sách kiến trúc.

Cô cũng không có để ở trong lòng, lấy ra bài thi làm.

//

Có đôi khi nghĩ lại một chút, sẽ cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.

Một ngày một ngày qua đi, đã từng cho rằng rất nhiều lần không qua được, lại cũng theo thời gian trôi cực nhanh, không lưu dấu vết.

Phù Thải Nghênh nhìn bảng biểu thời gian trên tay, mới kinh ngạc phát hiện, thế nhưng đã qua một tháng. Mùng tháng là Tết Âm Lịch, cho nên trường học định ở ngày cùng ngày tháng hai ngày tiến hành thi cuối kỳ.

Nhớ tới thành tích khảo sát lần trước, cô không khỏi bình tĩnh rất nhiều. Dù sao thi đến kém như thế nào, cũng sẽ không kém bằng khảo sát lần trước.

Có lẽ là bởi vì nghĩ như vậy, an ủi chính mình không ít, Phù Thải Nghênh chỉ cảm thấy thi cuối kỳ lần này tương đối thuận lợi.

Mấu chốt chính là, thi cuối kỳ có ý nghĩa cái gì chứ! Sắp đến nghỉ đông rồi!

Phù mẹ thep lệ thường hỏi cô: “Nghỉ đông có đi sang chỗ ba con hay không?”

Cô lắc đầu: “Con cùng ba trên điện thoại đã nói, thi đại học xong con lại qua nơi đó. Nghỉ đông con muốn học tập.”

Phù gia rất dân chủ, thấy cô đã cùng Phù ba đã thương lượng tốt, Phù mẹ cũng không có nói cái gì nữa.

“Hơn nữa, nếu con đi qua nơi đó nghỉ đông, mẹ phải làm sao bây giờ? Một người quq Tết Âm Lịch sao? Con không yên tâm.” Phù Thải Nghênh cười tủm tỉm.

Phù mẹ chỉ cảm thấy, con gái vẫn là không có phí công nuôi dưỡng.

//

Thi xong không bao lâu, thành tích cuối kỳ liền có. Cô nhìn thành tích một chút, tổng điểm , đưng thứ .

Này này này, đây là không phải nói cô muốn phát tài?

Đang cùng Dương Thanh Thanh nghiên cứu thành tích, Thẩm Hoài nhắn tin cho cô. Trộm ngẩng đầu liếc mắt một cái, thầy Diêu Dự không ở đây.

Thẩm Hoài hỏi kế hoạch nghỉ đông của cô là cái gì?

Cô nghĩ một chút, nhắn lại: Gặp bạn cũ, ở cùng mẹ một chút, đến thư viện học tập.

Sau đó, cái bàn bị gõ nhẹ một chút. Phù Thải Nghênh ngẩng đầu.

……Thầy Diêu Dự.

Muốn xong.

Diêu Dự nhìn thoáng qua lớp học mọi người đều nghiêm túc làm đề, nói khẽ với Phù Thải Nghênh: “Cùng thầy ra đây.”

Cô yên lặng ở trong lòng chảy hai hàng nước mắt, rồi sau đó đi theo thầy Diêu đi ra ngoài.

Diêu Dự nghiêm túc mặt: “Đem điện thoại giao ra đây.”

Phù Thải Nghênh chịu đựng đau lòng, giao ra điện thoại.

“Chờ em chừng nào biểu hiện tốt thì được trả lại.”

Mặt ủ mày ê mà trở lại phòng học, Dương Thanh Thanh vẻ mặt ngượng ngùng: “Thải Nghênh thực xin lỗi, tớ vừa rồi đang xem đề, kết quả cũng không có chú ý tới thầy Diêu đi vào.”

Cô xua xua tay: “Là do tớ sai mà.”

Lộ Dật Hàng hỏi: “Điện thoại của cậu bị thu?”

Cô gật đầu: “Thầy Diêu nói, tớ khi nào biểu hiện tốt thì mới được trả lại.”

Dương Thanh Thanh an ủi cô: “Không có việc gì, thầy Diêu luôn luôn dễ nói chuyện, khẳng định sẽ rất mau trả lại cho cậu.”

Thẩm Hoài nhíu nhíu mi, hoàn toàn không nghĩ tới thầy Diêu sẽ đột nhiên đi vào, còn thu điện thoại của cô. Bình thường thầy Diêu phát hiện lớp học có người dùng điện thoại, cũng chỉ nói hai câu.

Cậu cảm thấy thầy Diêu khẳng định có dụng ý khác.

Rốt cuộc liên lụy đến cô, cậu không có thể giống như bình thường mà ngồi yên được. Vẫn là đứng dậy đi ra ngoài tìm Diêu Dự.

Thầy Diêu thật ra đứng ở cửa, nhìn đến Thẩm Hoài đi ra, cũng chỉ là chiêu bài cười tủm tỉm.

Thẩm Hoài nhấp môi: “Thầy Diêu, lần này là em không đúng. Em chủ động nhắn tin cho Phù Thải Nghênh, thầy thu điện thoại của em đi, đem điện thoại trả lại cho bạn ấy.”

Diêu Dự vỗ vỗ bả vai Thẩm Hoài, một bộ dáng anh em tốt: “Thẩm Hoài a, thầy cũng không nghĩ thu điện thoại em. Chính là có cái vội, khả năng yêu cầu em giúp một chút.”

Quả nhiên.

Thẩm Hoài bất đắc dĩ: “Thầy có việc cứ việc nói thẳng. Không cần thiết phải vòng vo như vậy.”

Diêu Dự nói: “Thầy cảm thấy gần đây yêu cầu trên tiết một đường sinh vật di truyền, giảng tổng phương pháp một chút. Nhưng em cũng biết thầy mà, phương diện tổng kết tri thức này, thật đúng là không bằng em, cho nên……”

Cậu không chút do dự: “Không thành vấn đề.”

Diêu Dự vừa lòng: “Kia thầy liền an tâm rồi. Được rồi, thầy chính là cùng Phù Thải Nghênh vui đùa chút thôi mà, em không cần nghiêm túc như vậy. Điện thoại đưa cho em, trả lại cho bạn ấy đi.”

Thẩm Hoài trong đầu hiện lên biểu tình cô mặt ủ mày ê.

Cậu nhưng không cảm thấy trò đùa này thú vị.

Tan học, Thẩm Hoài đi đến trên chỗ ngồi của cô. Tiểu cô nương còn vừa thở dài vừa làm đề, nói là làm bài nhưng thật ra hết sức không chăm chú.

Cậukhông khỏi cảm thấy buồn cười.

Đem điện thoại của cô đặt ở trên bàn: “Điện thoại của cậu.”

Phù Thải Nghênh bị hoảng sợ.

“Cậu cậu cậu…… Thẩm Hoài, cậu sẽ không đi văn phòng thầy trộm đi?”

Thẩm Hoài bất đắc dĩ: “Tớ sẽ như thế sao?”

Cô kinh hỉ không thôi, đôi mắt đều cười thành hình trăng non: “Cảm ơn cậu, Thẩm Hoài!”

Mỗi lần nhìn đến bộ dáng tươi cười này của cô, Thẩm Hoài đều chỉ nghĩ duỗi tay sờ sờ đầu cô ấy. Hơi hơi khắc chế xúc động duỗi tay, cậu “Được” một tiếng, gật gật đầu, xoay người đi trở về.

Dương Thanh Thanh ở bên cạnh xem đến trợn mắt há hốc mồm.

Nếu trước kia nói Thẩm Nam Thần cùng Thải Nghênh không có quan hệ gì, cô còn miễn cưỡng tin. Hiện tại nói một chút quan hệ đều không có, có ai tin a!

Chậc chậc chậc, nói thật, học cùng lớp Thẩm Nam Thần hơn hai năm, cô còn chưa từng gặp qua Thẩm Nam Thần đối với ai nói lời ôn nhu như vậy.

Quay đầu lại nhìn ở Lưu Á bởi vì một đạo đề mục mà ồn ào đến túi bụi cùng Lộ Dật Hàng, nói yêu thầm, đây đều là người nào a!

//

Mọi người chờ đợi nghỉ đông đã lâu rốt cuộc tới.

Trương Văn Văn bọn họ đã sớm được nghỉ đông ở nhà. Trương Văn Văn mỗi ngày không hề phiền hỏi cô rốt cuộc khi nào mới được nghỉ, Phù Thải Nghênh đều không khỏi buồn bực. Ngày nào cô cũng trả lời rất chuẩn xác ngày.

Vấn đề Trương Văn Văn, làm cô cảm thấy mình trả lời, đại khái là đang nằm mơ đi.

Lúc sau biết cô được nghỉ, Trương Văn Văn liền gọi điện thoại hẹn: “Thải Nghênh Thải Nghênh, ngày mai đi ra ngoài chơi đi!”

Cô liền nói: “Được. Cậu không sợ tớ cùng Vu Thịnh làm bóng đèn sao?”

Trương Văn Văn hừ lạnh một tiếng: “Chỉ có hai chúng ta thôi.”

Theo bình thường ở KFC gặp mặt.

Lúc Phù Thải Nghênh đến KFC, Trương Văn Văn đã gọi một bàn đồ ăn, một người ăn đến vui vẻ.

Cô ngồi xuống: “Tớ nói này Văn Văn, hiện tại đã đầu tháng ……Cậu sao vẫn còn ăn kem? Không lạnh sao?”

Trương Văn Văn lại ăn một ngụm kem lớn: “Cái này cậu không hiểu rồi. Mùa đông ăn kem mới có một phong vị khác. Cậu nghĩ xem nếu ăn vào mùa hè, kem rất nhanh chảy, cậu ăn đến cuối cùng liền đặc biệt khó chịu đúng không? Mùa đông thì sẽ không thế, cậu ăn đến cuối cùng, kem vẫn như cũ là kem. Khiến cho mình thực vui vẻ a.”

Chuyện ngụy biện này, cô từ trước đến nay không so đo với Trương Văn Văn. Gật đầu: “Cậu nói cái gì cũng đúng.”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện.

Phù Thải Nghênh nói về chuyện của mình trong nửa năm qua, sau đó liền hỏi Trương Văn Văn: “Cậu gần đây lúc gọi điện cho tớ sao lại không giống lúc trước, ba câu cũng không rời Vu Thịnh?”

Trương Văn Văn đang ăn kem động tác dừng một chút, rồi sau đó trả lời nói: “Ai nha, tớ vốn dĩ không nghĩ nói cho cậu…… Tớ cùng Vu Thịnh trước đó không lâu chia tay.”

Phù Thải Nghênh hoảng sợ.

“Có chuyện gì vậy?”

Trương Văn Văn bộ dáng không thèm để ý: “Liền chia tay thôi.”

Cô từ trước đến nay rất hiểu cô ấy, càng là bộ dáng không có việc gì, ngược lại càng không giống bình thường, không khỏi lo lắng thêm vài phần: “Lúc trước không phải rất tốt sao?”

Trương Văn Văn buông kem: “Thì…… Hoà bình chia tay. Có thể là hai chúng tớ không thích hợp đi.”

Trương Văn Văn nói, để ý trông giọng nói đều mang theo chút nghẹn ngào.

Cô nhìn mà đau lòng không thôi: “Được được, tớ không hỏi. Không có việc gì,cậu còn có mà đúng hay không?”

Trương Văn Văn nâng cằm, nước mắt đều chậm rãi rơi xuống.

“Thải Nghênh, tớ vốn dĩ thật sự cảm thấy, tớ cùng Vu Thịnh,cùng nhau chịu đựng hồi cấp hai, sau đó trăm cay ngàn đắng mà giấu diếm được thầy cô, thi cùng một trường đại học. Tớ thật sự cảm thấy chúng tớ có thể lâu lâu dài dài.”

Đâu chỉ có Trương Văn Văn cảm thấy, cô cũng cảm thấy như vậy.

“Chính là nửa năm qua, tớ đều cảm giác được, bây giờ cùng cấp haikhông giống nhau. Rõ ràng không ai ngăn cản chúng tớ……” Trương Văn Văn cố gắng lau nước mắt, nỗ lực ức chế nức nở xúc động, “Không biết vì sao, hai chúng tớ luôn có rất nhiều chuyện phải làm. Sau đó cuối tuần đi ra ngoài chơi, Vu Thịnh cũng là bộ dáng rất mệt. Cậu biết không, Vu Thịnh ở bên đội bóng rổ, có một lần, tớ không có tiết liền đi xem Vu Thịnh thi đấu bóng rổ, liền nhìn thấy có nữ sinh đưa cho Vu Thịnh chai nước…… Vu Thịnh thậm chí còn cười cười, sau đó tiếp nhận……”

“Tớ cũng không biết vì cái gì. Dù sao rất ồn ào, mọi chuyện liền thành như hiện tại.”

Phù Thải Nghênh đau lòng đến không được, lấy ra giấy vệ sinh đưa cho Trương Văn Văn.

Cậu ấy ghé vào trên bàn lớn tiếng khóc lên, cô đi đến phía sau, ôm lấy cậu ấy.

Văn Văn chính là chị em tốt của cô……

Toàn bộ bên trong KFC, đều chú ý trong một góc, một nữ sinh khóc đến thương tâm, cùng một nữ sinh khác ôm lấy, không nói gì an ủi nữ sinh kia.

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến hảo khổ sở a……

Ôm lấy tiểu thiên sứ nhóm sưởi ấm

Truyện Chữ Hay