Nam Thần Bình Hoa

chương 22: đọc giả chân tình

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong bảng thu nhập hiển thị lịch sử mới nhất

Tổng số dư: . nhân dân tệ ( khoảng J . vnđ)

Tạm ứng: . nhân dân tệ

Khả dụng: .

Tần Ức tính toán một chút. Bây giờ là mùng tháng , tức là trong vòng tháng cậu kiếm được hơn triệu. Nhưng lúc trước vật vã mãi đồng một ngày, mà vào V mãi mới đạt đến con số đó! Coi như là kỳ tích của cậu về sau mới tới mà mới được có hơn hai mươi ngàn chữ (lên V ạ) tính ra cũng chỉ có hơn bốn ngàn một tí.

Trừ phi cậu viết một trăm năm, nhưng mới có ba tháng, làm sao mà có nhiều tiền như vậy được! Là một diễn viên được công ty coi trọng, số tiền đó với Tần Ức không phải là nhiều, nhưng là một nhà văn không nổi tiếng ở Tấn Giang, kia lại là con số trêи trời. Trí tò mò mãnh liệt làm cậu kéo xuống phần thống kê chi tiết.

Tháng trước và tháng trước nữa, thu nhập của cậu đều trêи ngàn, tháng này cũng ngàn. Nhưng thống kê còn nói có lẽ sẽ không được chính xác. Tần Ức yên lòng, chắc là lỗi.

Cậu xem tiếp thu nhập cụ thể. Số chương V của mình thu nhập cụ thể một tháng tiền điểm cơ bản nhưng khoản thu nhập phiếu bá vương tự nhiên nhảy lên ngàn. Lúc này cậu mới nhớ ra bảng xếp hạng tác giả.

Tác giả Thích Ăn Cá Cá Cá – tác phẩm "Con đường làm giàu của Vượng Tài" đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng phiếu bá vương. Thiên sứ tặng địa lôi cho cậu không nhiều lắm, chỉ khoảng cái, người đứng thứ hai cũng chỉ có ngần ấy mà mấy điểm về sau không có địch thủ, điểm (tiền tháng này nhận tháng sau mới kết toàn, phiếu bá vương tác giả chỉ được lấy một nửa tiền.

Nhìn ID của đọc giả chân tình kia Tần Ức bỗng nhiên yên lặng, thiên sứ nhỏ của cậu tên là "Tảng Đá Lớn Lớn Lớn", rất là xứng đôi với ID tác giả của mình.

Ánh mắt của cậu di chuyển xuống phần bình luận dưới mục lục, tổng cộng có hơn bình luận. Cũng đúng, nhiều tiền như vậy, có rất nhiều comment tới quỳ lạy nhà giàu, cũng có những bình luận rất dài. Cậu mở ra xem thì đều là Tảng Đá Lớn Lớn Lớn viết. Mỗi một bình luận nội dung đều là không tiếc lời khen ngợi cậu, hơn nữa là bình luận ẩn, chỉ có mình cậu đọc được.

Những lời khen thổi phồng tới mức Tần Ức cũng phải xấu hổ. Đọc hết bình luận dài, cậu liền ôm máy đi tìm Thạch Tĩnh Chi.

Người kia vừa mới hết bận, tranh thủ ngồi trêи ghế sofa nghỉ ngơi, trước mặt bày một chén trà ngon mới pha, hơi nước lượn lờ bay lên che mất gương mặt tuấn tú của hắn. Chén trà sứ trắng khiến ngón tay hắn trông càng thon dài.

Tần Ức xoay màn hình máy tính về phía Thạch Tĩnh Chi đang ngồi, chỉ vào năm chữ Tảng Đá Lớn Lớn Lớn nghiêm túc hỏi: "Đọc giả này là anh đúng không?"

Thạch Tĩnh Chi ngạc nhiên một chút mới nhớ ra chuyện đó: "Là anh, sao vậy?"

"Anh quá phá của! Anh cho em nhiều điểm như vậy thế là tặng không cho Tấn Giang hơn triệu , mỗi tháng em rút quá còn phải nộp % thuế, thật là thiệt thòi!" Tần Ức mặt tức giận, nhìn như một chú sóc nhỏ trong miệng phồng lên vì ngậm hạt.

Thạch Tĩnh Chi hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn xuống để giải thích: "Tiền sinh hoạt phí hàng tháng của chúng ta đều hơn như thế này. Hơn nữa em bỏ hơn mười triệu mua cá thì không thấy em tiếc đâu. Giờ anh bỏ có chút tiền để tên em đứng top Tấn Giang cũng thấy đáng giá."

Lúc trước hắn còn muốn thuê người để chuyên tặng điểm cho Tần Ức luôn nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại thôi. Hắn biết Tần Ức viết cho vui, hơn nữa Tấn Giang đánh thuế cũng hơi dã man.

"Mua cá? Hai chuyện đó giống nhau hả? Cá thì vào bụng em hết, điểm thì không ăn được! Nhiều điểm thế em phải viết bao nhiêu mới kiếm về được trời ơi!" Thả vài cái thì vui, thả như xả lũ thế là lãng phí. Nhiều tiền thế cậu phải mua được nhiều cá lắm luôn, nghĩ lại đau lòng.

"Được được được, anh không tặng nữa, em đừng giận." Tần Ức không vui, Thạch Tĩnh Chi mềm giọng xuống so với bình thường còn dịu dàng hơn.

Hắn mềm mại như vậy Tần Ức cũng như là khí cầu bị đâm thủng, "biu" một phát xìu xuống: "Vậy hôm nay rút hết tiền ra mua mực đông lạnh."

"Em muốn ăn cái gì thì mua cái đó, em thích là được." Tần Ức vận động nhiều, ăn cũng nhiều, mỗi lần ăn dù có nhiều thì bụng cũng không to ra. Tần Ức thích ăn cá, Thạch Tĩnh Chi cũng không keo kiệt ở phương diện này với cậu.

"Đúng rồi, ngày mai là ngày liên hoan của gia tộc, có thể em sẽ phải chịu khổ một chút. Một đám lão già, em nhịn một chút, đừng dọa bọn họ nhưng cũng không cần phải chịu đựng nếu bị bắt nạt." Thạch Tĩnh Chi xoa xoa mái tóc mềm mại của Tần Ức. Tuy hắn không thích mấy lão già đó nhưng cũng chưa có ý định để bọn họ bị tức chết.

"Em có chừng mực, anh yên tâm." Tần Ức cũng không bận tâʍ ɦội người lớn tuổi độc mồm độc miệng. Cậu lớn rồi, không ai bắt nạt được cậu.

"Còn một việc nữa. Bộ phim sắp tới chọn rồi không nói. Bộ thứ ba em có muốn chủ đề đam mỹ không? Kịch bản tự em chọn trêи Tấn Giang không thì tự viết cũng được. Nếu muốn để Tần Ức hiểu ra cũng không phải lúc nào cũng để em ấy đi đóng phim ngôn tình, nhỡ thích phụ nữ chắc hắn đau lòng chết. Đề tài đam mỹ thì nhiều lắm, lại khó hoàn vốn nhưng hắn bỏ ra số tiền này, lại tranh thủ rút ngắn thời gian (để ẻm hiểu ra).

Ở mặt này Tần Ức cũng tự biết thân biết phận, cậu cười cười, nụ cười ngại ngùng như chàng trai nhà kế bên: "Em viết thì không thích hợp chuyển thể đâu. Chờ hồi sau rảnh em sẽ thử viết."

"Thế cứ từ từ viết, khi nào muốn chuyển thể, công ty bảo xuất lực cho em." Dù gì Tần Ức cũng là cổ đông lớn thứ hai của giải trí Tĩnh Ức, kể cả khi chính ẻm cũng không biết.

Khoảng thời gian nghỉ ngơi Thạch Tĩnh Chi được nghỉ ngơi rất ngắn, lực chú ý của hắn nhanh chóng bị công việc cuốn đi. Tần Ức cũng không làm phiền hắn nữa, yên tĩnh gõ bàn phím bên cạnh.

Cậu cảm thấy Thạch Tĩnh Chi nói rất đúng. Tự mình viết tác phẩm của mình là mình sẽ hiểu rõ nhất. Khi nào rảnh chắc chắn cậu sẽ đi học đạo diễn, quay phim, chắc chắn khi nào đó sẽ tự sản xuất một bộ phim khiến cả mình cả khán giả đều hài lòng.

Hơn nữa, tính toán thời gian thì không chừng sau khi viết xong bộ đó có khi lại là bộ phim cuối cùng cậu đóng. Viết xong sớm quay sớm.

Nhưng viết đề tài gì bây giờ. Tần Ức nhìn dòng tựa đề truyện, trong lòng tự nhiên u buồn một chút.

Lúc cậu còn đang khó khăn lực họn chủ đề, thời gian đã vèo vèo trôi qua. Nhà lớn họ Thạch nhanh chóng đón sự kiện lớn nhất trong dịp tế xuân – liên hoan gia tộc.

Tác giả có lời muốn nói: Thực ra khoản thu nhập lúc truyện tui mới lên Vip thảm hơn cả Tần Ức. Tổng phiếu bá vương trong mười năm không biết có đến ngàn không cơ.

Truyện Chữ Hay