“Hiếm khi cho hai người xem hài kịch vui như vậy…..” Ngồi ở ghế sau, Hàn Nhạc Nhạc cười tự giễu, kín đáo lau khô nước mắt, thì thầm: “Có điều, Trần Hải Nguyệt, tôi thật sự không hiểu nổi cô.” Rõ ràng thấy cảnh ngày hôm nay, cô ta nên vui sướng mới đúng.
Trần Hải Nguyệt lơ đễnh cười, mở cửa xe: “Vốn chúng ta cũng chẳng thân thiết, cô không hiểu tôi cũng là chuyện bình thường. Được rồi, hai người nói chuyện đi, tôi xuống xe đi dạo một vòng.”
Bọn họ lúc này đã đi xa khỏi đài phát thanh, tất nhiên sẽ không có người xúm lại xem.
Lương Đông Vân đưa tay giữ chặt tay cô, ánh mắt ý bảo cô không phải đi.
Hàn Nhạc Nhạc thấy thế, buồn bã cười: “Quên đi, vốn dĩ hôm nay tôi hẹn Lương Đông Vân… Tuy rằng không ngờ cô sẽ đến, có điều, hiện tại tôi cũng không còn gì để nói nữa. Cứ như vậy nhé, có thể đưa tôi đến ‘Thịnh đường’ không?”
Trần Hải Nguyệt nhún vai, đóng cửa xe lại, thuận miệng hỏi: “Muộn vậy còn đến quán bar sao?”
Vừa dứt lời nghĩ lại, cũng đúng, tâm trạng của cô ta bây giờ chắc hẳn rất phức tạp, rượu chính là liều thuốc tốt nhất.
Lương Đông Vân im lặng lái xe, không nói gì.
Hàn Nhạc Nhạc gửi xong một cái tin nhắn, dựa đầu ra phía sau, yếu ớt nói: “Hai người tin tôi không? úc trước thực tập ở đài truyền hình, đúng là gã đàn ông kia đã quấy rối tôi… Nhiều năm như vậy, tôi….Mà thôi, nói với hai người cái này để làm gì cơ chứ…”
Lương Đông Vân vốn không quen an ủi người khác, chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, đều là quá khứ rồi.”
Trần Hải Nguyệt yên lặng nhìn về phía trước, không nói không rằng.
Người đáng giận tất có chỗ đáng thương. Những chuyện trước đây của cô và Hàn Nhạc Nhạc không nhắc đến nữa, thậm chí, trong lòng cô còn có chút thông cảm, hơn nữa, vừa rồi, từ lời cô ta nói đã chứng tỏ cô ta sẽ không vương vấn gì với Lương Đông Vân nữa, chỉ là, Trần Hải Nguyệt biết, cô và cô ta vẫn không thể nào trở thành bạn bè.
Cứ như vậy đi, sau này gặp lại, mỉm cười lấy lệ, xã giao vài câu đã là thân thiết lắm rồi….
“Đúng vậy, đều đã là quá khứ,” Hàn Nhạc Nhạc hướng tầm mắt lên trên, nói nhỏ, “Hai người… hạnh phúc nhé…”
Năm ấy, vừa bước vào năm nhất, cô cùng Trịnh Phi đi ăn với Ngôn Tể Thời, không biết vì sao, vừa liếc mắt nhìn qua một cái, người cô thấy không phải Ngôn Tể Thời-hào quang chói lọi, mà là người ngồi bên cạnh anh ta – Lương Đông Vân.
Tính đi tính lại, kể từ lần đầu gặp nhau ấy, thích Lương Đông Vân cũng đã bảy năm.
Những cảm xúc ngọt ngào ấy, ngay cả khi anh ấy không thèm để ý, không thèm đếm xỉa vẫn khiến cô quên hết chua xót trong lòng, ở giữa ấm-lạnh, không ai có thể chia sẻ, không ai để có thể nói ra….
Mà hiện tại, đều đã là quá khứ…
Cô còn trẻ, cô vẫn có thể thua….
Xe đã đến trước cửa ‘Thịnh đường’, người coi xe niềm nở ra đón, Lương Đông Vân hạ cửa kính xe xuống, nói với anh ta: “Không cần, đi ngay bây giờ thôi.”
Hàn Nhạc Nhạc xuống xe, đứng ở cửa, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn hai người. Hẹn gặp lại.”
Lương Đông Vân im lặng gật đầu, lập tức lái xe rời đi.
Hàn Nhạc Nhạc nhìn chiếc xe đi xa, nước mắt không kìm chế được tuôn rơi.
Lương Đông Vân, hẹn gặp lại.
Bảy năm, hẹn gặp lại.
Từ nay về sau, gần trong gang tất mà xa tận chân trờ sẽ không liên lạc nữa…. Đây là niềm kiêu hãnh cuối cùng của tôi…
Cô đi vào ‘Thịnh đường’, nhìn quanh một lượt đã thấy Trịnh Phi đang ngồi trong một góc.
Đi đến ngồi xuống, rót một ly rượu, nâng ly nói: “Anh, em xin lỗi, em lấy trộm cái hộp của anh, đưa cho Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt rồi…”
Nói xong uống một hơi cạn sạch, lại rót tiếp một ly nữa.
Trịnh Phi nhìn vẻ mặt cô khác lạ, lo lắng hỏi: “Không sao. Em … làm sao vậy?” Sau ngày hôm đó cô đến rồi đi, anh cũng đã phát hiện chiếc hộp biến mất.
“Không sao,” Hàn Nhạc Nhạc tiếp tục rót đầy ly cho Trịnh Phi, nâng ly của mình lên cụng ly một cái, chua xót cười, nước mắt lã chã, “Chẳng qua là, tỉnh mộng…”
Tất cả hết rồi…
Ngày mai bắt đầu lại, lau khô nước mắt, tiếp tục sống…
~
Bên này, Lương Đông Vân và Trần Hải Nguyệt cũng đã về đến nhà.
Trần Hải Nguyệt tắm rửa xong, đứng cạnh Lương Đông Vân lau tóc: “Không ngờ… lại như vậy.” Còn cứ tưởng phải đâm chém với Hàn Nhạc Nhạc một trận nữa cơ.
“Ừm.” Lương Đông Vân ngồi trước máy tính, chăm chú xử lý công việc của mình, đồng tình.
“Aizzz, anh nghĩ sau này cô ta sẽ như thế nào?” Trần Hải Nguyệt vắt khăn lên cổ, ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Lương Đông Vân.
Lương Đông Vân bất đắc dĩ cười, cúi xuống nhìn cô: “Em thừa hơi đi quan tâm người khác, không bằng đi quan tâm hôn lễ của mình đi.”
Hôn, hôn lễ?!
Trần Hải Nguyệt nhức đầu, đứng dậy, cào cào mái tóc vẫn đang còn ướt của mình: “Chuyện này đừng có trông cậy vào em, em lười lắm!” Kỳ vọng duy nhất của cô với hôn lễ chính là không cần có hôn lễ—– có điều—-ước mơ này hiển nhiên không có khả năng—
“Bằng không, em hỏi ý kiến ba mẹ em đi?” Lương Đông Vân còn nghiêm túc giúp cô suy nghĩ…
Nguy rồi! Việc lớn không xong rồi! Quên nói cho ba mẹ rồi!
Trần Hải Nguyệt tuyệt vọng…
Từ sau khi đăng ký xong thì xảy ra một đống chuyện, hại cô quên cả báo cho ba mẹ mình một tiếng, tình trạng hôn nhân của cô trên sổ hộ khẩu đã đổi sang kết hôn rồi! Chết mất, chết mất, chết mất–!
Trần Hải Nguyệt tâm như tro tàn, vội vàng quơ lấy di động, ôm hận cắn khăn mặt liếc khẽ Lương Đông Vân một cái, mới bấm số gọi về nhà….
Cái con người này! Không thèm nhắc cô lấy một tiếng!
Lương Đông Vân biết ngay là mình đoán đúng…
Hiểu cô quá rồi mà, quả nhiên là quên nói cho ba mẹ mình…
Được rồi, cô thừa nhận cô giận chó đánh mèo. Cũng tại mình đầu heo mà, biết trách ai được?
Điện thoại đã kết nối, tiếng mẹ Trần làm Nguyệt đầu heo chột dạ không thôi: “Mẹ, ba mẹ đang làm gì vậy ạ?”
“Xem tivi với ba con rồi lát nữa đi ngủ thôi…”
Ba Trần ngồi cạnh ấm ức kêu lên: “Rõ ràng là tôi ngồi cho bà xem TV thì có! Cái gì mà khó coi như vậy, tôi thà đi tìm lão Vương đánh cờ còn hơn…”
Mẹ Trần dường như đã bịt ống nghe điện thoại lại, nhưng Trần Hải Nguyệt vẫn nghe loáng thoáng được : “Ông đi đi, đi đi, xem TV với tôi làm khổ ông rồi! Ai cần chứ….”
Ba Trần vội vàng dập lửa: “Thật ra… cũng không phải khó coi lắm…”
Trần Hải Nguyệt nở nụ cười, nhìn về phía Lương Đông Vân, trong lòng nghĩ, về sau, rất nhiều năm về sau, có phải cô với Lương Đông Vân cũng như vậy không nhỉ?
Mỗi ngày, cô sẽ không cam tâm tình nguyện bị anh đánh thức, ngoài miệng thì lải nhải nhưng vẫn sẽ cùng anh đi tập thể dục buổi sáng; sau đó lại cùng nhau mua đồ ăn mang về nhà, hôm nào đẹp trời, ngủ trưa xong sẽ cùng nhau đi dạo. Buổi tối anh sẽ cùng cô ngồi xem phim tình cảm mà cô cực thích còn anh thì cực ghét, thi nhau đấu võ mồm, cùng nhau đợi điện thoại của con gái….
Tương lai như vậy, có vẻ như không tệ…
“Mẹ, con muốn kết hôn.” Trần Hải Nguyệt vui vẻ tuyên bố.
Thực tế là đã kết hôn rồi. Đừng đánh! Đừng đánh!
Mẹ Trần quả nhiên phấn khích, giọng nói cao hẳn lên: “Là Tiểu Lương hả? Là Tiểu Lương phải không? Ha ha ha, lão Trần, Trần Hải Nguyệt của chúng ta muốn kết hôn này!”
Ba Trần cũng sán lại gần: “Hải Nguyệt, thật vậy à? Aiza, lát nữa phải gọi điện ngay cho lão Vương, về sau đừng có ôm cháu khoe khoang trước mặt ba nữa…”
Ba, tuy rằng việc con kết hôn có quan hệ nhân quả trực tiếp với việc ba có cháu bế, chỉ xin ba làm ơn đừng có đảo lộn trật tự như vậy được không!
Gánh nặng như núi, Trần Hải Nguyệt nhăn trán: “Dù sao…. Ba mẹ cũng phải quan tâm đến chuyện hôn lễ một chút chứ.”
Ba Trần dứt khoát: “Làm! Làm to! Làm ngay khu nhà mình, đặt mâm, ai đến trước ăn trước, ăn ba ngày! Xem lão Vương còn đắc ý được nữa không!”
mâm? Còn ăn ba ngày?
“Ba, ba bình tĩnh đi,” Trần Hải Nguyệt năn nỉ, “Ba định làm quốc yến hay sao vậy? Đơn giản là được rồi mà.”
Biết ngay là như vậy! Thế nên cô mới hy vọng tốt nhất là không có hôn lễ cho rồi.
Ba Trần vốn vô cùng oán hận lão Vương cạnh nhà, lúc nào cũng bế cháu sang khoe khoang trước mặt ông. Bây giờ con gái ông sắp gả cho người ta, ông chỉ hận không thể khua chiêng gõ trống trước mặt lão Vương, mở mày mở mặt một phen!
Mẹ Trần nói: “Ba con đang cao hứng, đừng nghe ông ấy nói bậy. Còn nữa, con thu xếp một chút, ba mẹ phải gặp mặt ba mẹ Tiểu Lương nữa…”
Cúp máy, Trần Hải Nguyệt đáng thương ngồi phịch xuống ghế salon: “Lương Đông Vân, em có thể đào hôn được không?”
Lương Đông Vân ngẩng đầu trừng cô: “Em dám.”
“Hay là chúng ta cùng nhau đào hôn đi?” Trần Hải Nguyệt phấn khích ngồi dậy.
“Vậy lại thành bỏ trốn rồi?” Lương Đông Vân mỉm cười, nhíu mày.
“Trốn thì trốn, anh dám không?” Ánh mắt rất chi là khiêu khích.
Lương Đông Vân khoái trá tiếp chiêu. “Được.”
“Cơ mà, đi chỗ nào bây giờ? Em mù đường.” Trần Hải Nguyệt rối răm nhăn mặt.
Lương Đông Vân đi đến ngồi cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô: “Nắm tay anh là được rồi. Em cứ nhắm mắt lại, anh sẽ đưa em đi đến bất cứ nơi nào em muốn.”