“Anh đi đây, nhớ ăn cơm trưa đúng giờ.” Lương Đông Vân thay giầy đi ra cửa, quay đầu dặn dò người nào đó vẫn còn ngái ngủ đứng đằng sau.
Trần Hải Nguyệt ngơ ngơ ngẩn ngẩn gật đầu, mơ màng nói: “Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé.”
Lương Đông Vân cười dịu dàng, đưa tay vén mấy sợi tóc rối vương trên trán cô, thò tay vào túi áo lấy một nắm sao giấy bỏ vào lòng bàn tay cô rồi xoay người đi thẳng….
Trần Hải Nguyệt ngơ ngác đứng một chỗ, nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng mới giật mình nhìn xuống bàn tay phải, đầu óc dần dần tỉnh táo lại. Những ngôi sao giấy đủ màu sắc như đang nhốn nháo không chịu nằm yên trong lòng bàn tay cô, dấy lên một thứ cảm xúc không rõ …
Cảm giác mềm mại ấm áp đến mức trái tim cô không chống đỡ nổi.
Cô vội mở cửa lao ra ngoài, đuổi theo Lương Đông Vân lúc đó vẫn đang đứng đợi thang máy.
Lương Đông Vân nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng, vừa quay đầu lại, Trần Hải Nguyệt còn đang mặc áo ngủ, lê đôi dép lê bổ nhào đến trước mặt anh.
Anh lo lắng đỡ lấy bả vai cô: “Làm sao vậy?”
Trần Hải Nguyệt cố lấy lại hơi thở vì chạy vội mà đang hỗn loạn, mặt vì thiếu khí mà ửng đỏ: “Lương Đông Vân, em, em nói với anh cái này chưa nhỉ?”
“Cái gì?”
Ánh mắt cô nhìn lung tung, nhìn trời nhìn đất, chỉ là không thèm nhìn anh: “Em thích anh. Vậy đi. Giải tán!”
Nói xong, cô giống như vừa làm chuyện xấu, vội vã chạy về nhà.
Lương Đông Vân nhìn bóng cô cuống quýt, đứng đó cười ngố, còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Khéo thật, anh cũng vậy.”
Ngồi trên ghế salon, Trần Hải Nguyệt uống ừng ực hết cốc nước, mở lòng bàn tay ra nhìn lại, cười ngô nghê.
Dưới “thủ đoạn” giám sát vô cùng tích cực và độc ác của cô, tay nghề gấp sao của Lương Đông Vân càng ngày càng tiến bộ. Hehe.
Vui vẻ mở chiếc lọ bằng thủy tinh ra, bên trong là những ngôi sao với đủ mọi kích thước, chi chit nhau như một dải ngân hàng.
“Em thích anh.” Lời tỏ tình ghê răng nhất của cô từ trước đến giờ.
Tuy rằng không được đẹp đẽ như “Em yêu anh”, nhưng, nó giản đơn và mộc mạc như những ngôi sao này, là ao ước về mối tình đầu mà cô luôn hướng tới.
Em thích anh.
Ba chữ thuần túy vậy thôi. Cô vẫn muốn “cố chấp giữ gìn một góc, duy trì như nước chảy vạn năm” ()…
Từng bước một, cô và Lương Đông Vân đi được đến tận đây, thật sự ngoài dự đoán của cô.
Nhưng mà, bây giờ, cô vô cùng rõ ràng, chính là người đàn ông này, chính là anh ấy.
Cất chiếc lọ đi, cô bắt đầu rên rỉ mấy bài hát, thay quần áo, rửa mặt, dọn dẹp phòng.
Xong việc nhìn đồng hồ, thế mà đã h, bèn vội vàng ngồi vào máy tính viết bài.
Nhân lúc tinh thần lên cao, phải khởi công nhanh mới được!
Đang lúc viết say sưa, không rõ là mấy giờ, chuông điện thoại vang lên.
Một tay đánh chữ, một tay cầm điện thoại lên, giọng điệu vẫn rất vui vẻ: “Xin chào, tôi là Trần Hải Nguyệt.”
“Xin chào, tôi là Hàn Nhạc Nhạc.”
Gì đây?!
Trần Hải Nguyệt dừng công việc dang dở lại: “Có chuyện gì à?”
“Chiều nay cô có thời gian không?”
“Không có.” Chiều nay định đến công ty nộp bài. Con mụ này lại muốn gì đây?
“Vậy, lúc nào thì được? Trần Hải Nguyệt, tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.”
Trần Hải Nguyệt cũng chẳng thèm hỏi cô ta muốn nói chuyện gì, giữa hai người trừ Lương Đông Vân ra còn chuyện gì khác để nói sao?
“Mai nhé.”
“Được, h chiều mai, gặp tại Kim Giang, ok?”
“Không thành vấn đề.” Một đấu một không thành vấn đề, tùy cô.
Cúp máy, Trần Hải Nguyệt nghĩ ngợi một hồi, lên QQ, mở phòng chat quen thuộc ra—-
Ta là Trần Hải Nguyệt: “Có người không?”
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Người đây.
An Phù Sinh: Nhung Nhung, nó hỏi “người không” cơ mà.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ha ha ha, vậy thì không có.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Cấp báo, Hàn Nhạc Nhạc vừa gọi điện cho tao.
An Phù Sinh: Aigooooo, trước giờ ăn cắp đồ thấy rồi, chỉ chưa thấy ai ăn cắp xong còn chửi người. Trần Hải Nguyệt, mày có khách sáo với nó không đó?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hừ, sao nó dám tìm đến tận cửa chứ.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Chưa kịp khách sáo nó đã hẹn tao mai gặp mặt rồi.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nó hẹn tao ở Kim Giang. Tao định hỏi bọn mày chút, tao thề tao không biết chỗ đó ở đâu hết á.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao biết, đó là cái club tư nhân, ở bên kia đường quốc khánh. Sao nó lại chọn chỗ như vậy, chả lẽ có lừa lọc gì?!
An Phù Sinh: Dù gì nó cũng có chút tiếng, chọn chỗ riêng tư như vậy, lúc động thủ đỡ bị người ta quay lại xem thôi.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Nó định động thủ cái con khỉ gì?!
An Phù Sinh: Nếu ý mày là đánh nhau thì cũng có thể lắm.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Sao nó thiếu não vậy chứ? Không đến mức đâu.
An Phù Sinh: Không biết được.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao đi với mày! Chém chết nó!
Ta là Trần Hải Nguyệt: Không sao, tao đi một mình thôi.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Lỡ nó động tay động chân thật thì sao?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nếu đánh được nó thì tao trở mặt! Đánh không được thì tao về tìm bọn mày đi trở mặt với nó.
An Phù Sinh: Ha ha ha, mày đúng không hổ danh anh tài.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Có ý gì?
An Phù Sinh: Thức thời.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Được rồi, anh tài tao phải đi nộp bài, bọn mày tiếp tục đi.
Hôm sau, Trần Hải Nguyệt đúng giờ đến chỗ hẹn.
“Tiểu thư, phiền cô trình thẻ hội viện.” Nhân viên lễ tân mỉm cười lễ phép.
Trần Hải Nguyệt há hốc mồm: “Không có, người ta hẹn tôi tới đây.”
Cô nhân viên kiểm tra sổ sách một lượt, khách sáo hỏi: “Chị hẹn với Trương tiên sinh phải không ạ?”
“Không, là Hàn tiểu thư.” Trần Hải Nguyệt oán thầm trong ụng : Con mụ này lai giả bất thiện, thẻ hội viên ? Ra đòn phủ đầu chắc.
« Hàn tiểu thư ở đại sảnh tầng , bàn số , phiền cô đi bên này. » Nhân viên lễ tân xác nhận lại mới mời cô đi lên trên.
Hàn Nhạc Nhạc ngồi ngay gần cửa sổ, thấy Trần Hải Nguyệt đến, ngoắc tay bảo phụ vụ mang thêm một cái tách.
Trần Hải Nguyệt đi đến ngồi xuống, không khách sáo nhấc bình trà lên tự rót cho mình.
Hừ ! So với trà ở « Phi điểu ngư » đúng là một trời một vực.
« Trần Hải Nguyệt, lần trước cô cũng nói, chúng ta từ nay về sao gặp mặt cũng không cần khó chịu mà. » Hàn Nhạc Nhạc buông cái tách trong tay ra, ôm cánh tay ngồi chỉnh tề lại.
« Cuộc đời như gọi điện thoại, cô không cúp trước thì tôi cúp. » Trần Hải Nguyệt một tay bưng chén trà lên miệng, một tay phất ra ý bảo « Mời bắt đầu »…
Hàn Nhạc Nhạc như bị khớp, mấy lời nghĩ trong đầu đều bị chặn ở cổ họng, nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết cầm chiếc túi nãy giờ đặt bên cạnh lên bàn : « Đền cho cô, giống hệt với cái váy kia… »
« Không cần, Lương Đông Vân đã đền chán cho tôi rồi. » Tuy rằng cái váy kia cũng vốn là anh mua cho cô… = =
Nắm tay đặt bên túi đồ của Hàn Nhạc Nhạc hơi vặn vẹo : « Mặc kệ cô muốn khoe khoang gì, dù sao đây cũng là tôi đền cho cô, tôi không muốn nợ nần gì cô hết. »
Cũng đúng, thanh toán xong nợ nần mới trở mặt được.
Trần Hải Nguyệt nhún nhún vai, buông cái chén, nhận lấy cái túi.
Thấy cô đã nhận, Hàn Nhạc Nhạc rót cho mình một chén trà, trấn định lại : « Hẳn cô cũng cảm nhận được là dì Triệu không thích cô đúng không ? »
Tốt lắm, không dài dòng, vào thẳng chủ đề, cũng coi như có cá tính.
« Ừm. » Trần Hải Nguyệt vẫn cầm cái chén, nhìn cô ta không chớp mắt.
« Không được sự cho phép của mẹ anh ấy, hai người không có tương lai đâu. » Ánh mắt Hàn Nhạc Nhạc sắc bén nhìn lại cô.
« Sau đó thì sao ? » Cô có tương lai hả ?
Thấy cô không phản bác, Hàn Nhạc Nhạc nóng lòng : « Tình huống hôm đó như thế nào trong lòng mọi người đều rõ, cô căn bản không cách nào dung nhập được. Nếu cô muốn ở bên Lương Đông Vân, cô nhất định phải thường xuyên đối mặt với những chuyện như vậy, rõ ràng rồi chứ, cô không thích hợp. »
« Cho nên ? »
« Cho nên, cô không hợp anh ấy.Thuyền đậu trên bến cảng đúng là an toàn nhất, nhưng đó lại không phải mục đích để đóng thuyền. Anh ấy cần chính là một người đứng bên cạnh anh ấy, cùng nhau vượt qua sóng gió ! » Hàn Nhạc Nhạc nói một mạch.
« Vậy cô cảm thấy, ai thích hợp ? » Trần Hải Nguyệt vẫn duy trì tư thế cằm song song với mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Hàn Nhạc Nhạc.
Hàn Nhạc Nhạc không nhận thấy vấn đề của cô ta, vẫn cường điệu : « Tóm lại, cô không thích hợp. Cho dù là anh ấy, hay gia đình anh ấy, cô đều không thích hợp. Buông tha anh ấy đi, cả cô và anh ấy đều tốt đẹp. »
« Nói xong chưa ? » Trần Hải Nguyệt ngồi thẳng dậy.
« Nói xong rồi. »
« Vậy đến lượt tôi phải không ? »
« Cô nói đi. » Hàn Nhạc Nhạc nhấc chung trà lên.
Trần Hải Nguyệt đập mạnh tay xuống bàn, Hàn Nhạc Nhạc cả kinh, chén nước trong tay sánh cả ra ngoài, mấy người ngồi xung quanh cũng nghe tiếng động mà ngoái lại nhìn.
Thấy Hàn Nhạc Nhạc xấu hổ buông cái chén, Trần Hải Nguyệt thấy tâm trạng tốt lắm, khí thế bừng bừng, ngữ điệu bình tĩnh, bắt đầu đánh trả : « Cô hiểu biết sâu sắc như vậy, quan điểm lại rõ ràng, vừa chuyên nghiệp vừa có chiều sâu, rảnh rỗi không có việc làm có thể đi kêu oan, viết thư cho chủ tịch nước, tâm sự với thủ tướng, tôi bé như hạt vừng, chuyện của tôi không cần cô quan tâm. »
Trần Hải Nguyệt thừa nhận bức tường băng giữa cô và mẹ Lương Đông Vân vẫn chưa phá bỏ được, cần có người ngoài chỉ điểm, chỉ có điều, hoàn toàn không tới phiên Hàn Nhạc Nhạc đứng đây chỉ trỏ !
Phản ứng của cô nằm ngoài dự đoán của Hàn Nhạc Nhạc, thời đi học Trần Hải Nguyệt luôn luôn là học trò ngoan, ai cũng thấy cô rất giống bánh bao, hôm nay Hàn Nhạc Nhạc tìm cô nói chuyện, cũng ỷ vào ít nhất cô cũng không gay gắt quá.
Sắc mặt Hàn Nhạc Nhạc căng thẳng, ngữ điệu nhún nhường hẳn : « Tôi, tôi cũng muốn tốt cho cô thôi…. »
Trần Hải Nguyệt nổi giận : « Thế giới này loạn vậy cô còn giả vờ cho ai xem ? Nói thế là hay lắm à ? Người khác câm hết cả nên cô phải thông cảm đúng không ? Nên cô phải cảm động đúng không ? Sao trâu bò nó không treo ảnh cô nhỉ ? Muốn làm gì thì làm đi, liên quan gì mà nói lảm nhảm với tôi ? »
Hàn Nhạc Nhạc choáng váng, nước mắt không báo trước đảo quanh hốc mắt. Cô thực sự không ngờ, Trần Hải Nguyệt lại trực tiếp trở mặt như vậy, chuyện này hoàn toàn đánh vỡ những suy nghĩ về Trần Hải Nguyệt của cô ta…
Trần Hải Nguyệt thu dọn đồ đạc đứng lên, thấy Hàn Nhạc Nhạc rưng rưng, hơi hoảng sợ nhìn quanh, bình tĩnh cười : « Nhìn cái gì vậy, chưa thấy lưu manh vừa có tri thức vừa hiểu lễ nghĩa à ? »
Nói xong quay người bỏ đi.
Vốn cũng đang dương dương tự đắc, có điều, tay áo còn chưa kịp vung lên, mới đi được vài bước đã thấy mẹ Lương Đông Vân khoanh hai tay trước ngực, đứng bên cạnh tấm bình phong, nhìn cô cười mà như không cười.
« Dì, thật khéo, dì cũng ở đây ạ. » Trước mặt Trần Hải Nguyệt tối sầm, cuộc đời vô vọng của cô~~
Bà ấy nghe được bao nhiêu ?
Triệu Nhất Chi vẫn tươi cười, mở miệng nói : « Hải Nguyệt, có thể nói chuyện với cháu một chút không ? »
Lại, lại nói chuyện ?! Trần Hải Nguyệt âm thầm hỏi trời.