Đối với thằng nhãi Mạnh Thiểu Giác này...... Ta thật sự là không còn gì để nói.
Nhìn cặp lông mày thon rậm hài hòa của hắn, mày cong xinh đẹp hoàn mỹ. Một đôi mắt phượng sáng rạng rỡ, so với nữ tử có khi còn mọng nước mê người hơn. Mũi cao thẳng, môi mỏng cười như không cười. Ở gần mới thấy làn da hắn trắng nõn tinh tế, dùng mắt thường quan sát thì cơ hồ nhìn không ra lỗ chân lông. Một nam tử như vậy, xem trước xem sau nhìn trái nhìn phải nhìn chính diện nhìn nghiêng nhìn đủ kiểu cũng chỉ thấy phong độ tuấn mỹ mê người, làm trái tim của bao thiếu nữ ngày đêm thấp thỏm không yên.
Nhưng, chẳng lẽ do ta vượt qua cổ kim nên đối với sự thưởng thức nam tính đã xảy ra biến dị, làm cho ta đối với một nam nhân hoa mĩ như vậy không chỉ có không cảm thấy tâm động ngược lại cảm thấy hắn......?
“Thật phiền.” Ta nhíu mày nhướng mi mỉm cười, sau đó đưa tay quyết đoán đẩy khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc của hắn ra, động tác dứt khoát liền mạch, không có nửa phần dây dưa.
Nam tử phong thần lỗi lạc nghe vậy cứng người, mắt phượng hẹp dài bên cạnh có điểm kinh ngạc.“Nàng nói cái gì?” Hắn mở miệng hỏi, giọng nói trầm thấp vẫn mê người như trước.
“Ngươi rất phiền.” Ta không keo kiệt chút nào lặp lại một lần, hơn nữa tự động đem “Thật” thăng cấp thành “Rất”.
Mạnh Thiểu Giác nheo nheo mắt phượng, đuôi mắt nghi ngờ co giật vài cái. Nhưng mà chung quy lại hắn cũng không phải người thường, đối mặt với lời nói không kiên nhẫn của ta thế mà chẳng những không giận ngược lại còn cười, ái muội tới gần ta nói: “Nữ tử rất thích khẩu thị tâm phi, hôm nay xem ra được mở mang kiến thức.”
(Miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo)
Ta nhìn hắn ngoài cười nhưng trong không cười kéo khóe môi, “Ngươi từ nhỏ ăn hoa mà lớn lên sao?”
“Ách?” Mạnh Thiểu Giác nhíu mày,“Nàng có ý gì?”
Ta vỗ vỗ bờ vai của hắn,“Hoa tiên tử.”
Nói xong ta liền vòng qua hắn đi tìm hoàng tỷ cùng Oánh Lộ. Về phần Vũ Văn Tu cùng Liễu Như Nhứ, đứa ngốc cũng biết có quay đầu lại cũng chẳng có khả năng nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa.
Mạnh Thiểu Giác cố ý ngăn ta lại, hay là vô tình?
Vũ Văn Tu vì cái gì lại đi cùng Liễu Như Nhứ?
Vũ Văn Tu, Liễu Như Nhứ. Liễu Như Nhứ, Vũ Văn Tu.
Liễu Như Nhứ là biểu muội của Mạnh Thiểu Giác, rồi sao? Còn có gì về Liễu Như Nhứ nữa không nhĩ?
Đúng rồi, Liễu Như Nhứ còn có một khối ngọc bội ta cảm thấy rất quen.
...... Ngọc bội?
Trong đầu ta mơ hồ có tiếng miêu tả sinh động, ngọc bội, quanh thân được chạm rỗng điêu khắc thành hình rồng, tinh xảo trân quý vô cùng khéo léo.
Ta quen thuộc như vậy, ta từng gặp qua? Không đúng, không phải gặp, ta là...... Ta là......
Ta đột nhiên âm thầm chấn động, ngọc bội, khối ngọc bội ta cảm thấy quen thuộc kia là của Liễu Như Nhứ, không phải ta đã thấy, mà là ta nghe người ta kể lại, hơn nữa miêu tả lặp đi lặp lại nhiều lần. Mà người nọ chính là người từng chăm sóc con tin của Vân Trạch - Mạt nương nương......
“A Lam, ngươi nghĩ cái gì vậy?” giọng nói Oánh Lộ kéo ta từ trong suy nghĩ sâu xa trở lại, nàng tươi cười sáng lạn chỉ vào mặt nạ trên mặt hoàng tỷ nói: “Ngươi xem xem mặt nạ trên mặt tứ cô nương, có đẹp không?”
Hoàng tỷ cũng lấy mặt nạ ra nhìn ta chớp mắt vài cái, “Thế nào, đáng yêu không?”
Ta có chút kinh ngạc, các nàng thật sự là thân thiết quá nhanh rồi, gật gật đầu phụ họa nói: “Đẹp.”
Oánh Lộ cười đắc ý, “Ta đã nói cái này đẹp, cái vừa rồi ngươi chọn xấu chết đi được.”
Hoàng tỷ tùy tay cầm lấy một cái mặt nạ hình heo đưa cho Oánh Lộ, “Đúng đúng, cái này cũng hợp với ngươi lắm.”
“Đây là cái gì?”
“Heo.”
Ta thú vị nhìn các nàng đấu võ mồm, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút khác thường. Oánh Lộ và Mạnh Thiểu Giác, hoàng tỷ và Vũ Văn Tu, nếu sự tình thật sự giống như ta nghĩ, vậy...... Khi đó, còn có người có thể cười sao?
Bên cạnh ta có người đứng, Mạnh Thiểu Giác đè thấp cổ họng nói: “Thiếu gia ta từ nhỏ ăn gạo lớn lên.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn không nói gì, ta mặc kệ ngươi ăn hoa lớn lên hay là ăn gạo lớn lên, cho dù ngươi có ăn vỏ trấu lớn lên cũng không thành vấn đề.
Hồi cung, tâm tình của hoàng tỷ rõ ràng là vui vẻ hơn rất nhiều, cùng ta nói nào là Mạnh Thiểu Giác khôi hài, Oánh Lộ thú vị, cùng dân gian phồn hoa náo nhiệt. Nàng có chút mất mát nói: “A Lam, muội nói xem vì sao chúng ta lại là nữ tử hoàng gia, nếu là dân chúng bình thường có lẽ sẽ không phải chịu nhiều quy củ như vậy.”
Ta đương nhiên biết mất mát của hoàng tỷ từ đâu mà đến. Làm nữ nhi xinh đẹp được phụ hoàng sủng ái nhất, từ nhỏ hoàng tỷ liền nổi danh là mỹ nhân ôn nhu xinh đẹp, nói trắng ra nàng chính là kiểu mẫu trong cái cung đình thời đại này để cho tất cả mọi người lấy làm gương mà học tập. Chẳng qua, dưới cái vẻ hoàn mỹ kia có biết bao nhiêu áp lực cùng chịu đựng, hoàng tỷ phải bỏ đi vẻ hoạt bát của chính mình để trở thành một thục nữ. Nàng mơ về những điều mà nàng không bao giờ có được, vô thức nở nụ cười bình thản hạnh phúc.
Nhưng mà hoàng tỷ, ngươi có được những thứ mà người khác tha thiết ước mơ, điều ngươi khát cầu có lẽ là điều mà người khác cố gắng thoát khỏi. Cứ mơ tưởng về những thứ không thuộc về mình, không bằng quý trọng những gì mình đang có.
Từ xưa, chuyện tốt khó vẹn toàn.
Huống hồ, nếu ngươi trở thành một thường dân nữ tử xinh đẹp, nếu không bị ác bá bắt thì cũng bị tham quan chiếm đoạt, đến lúc đó cho dù ngươi muốn khóc cũng không kịp.
Ta cùng hoàng tỷ trở về tẩm cung, Tế Tế đi theo phía sau ta hỏi đông hỏi tây, “Công chúa, hôm nay hội thuyền rồng có đẹp không?”
Ta thản nhiên nói: “Cũng được.”
“Bên ngoài nhiều người không?” Nàng lại hỏi.
“Cũng nhiều.”
“Ai~, công chúa, ta cũng muốn đi xem a.” vẻ mặt nàng một bộ ai oán.
Ta chống cằm nhìn nàng nói: “Tế Tế, hôm nay Mục Nhất làm anh hùng.”
Tế Tế lập tức chồm qua đây, mắt sáng lên, “A? Có chuyện này nữa sao?”
“Đúng vậy.” Ta gật gật đầu, “Có một tiểu thư rất đẹp rớt xuống nước, sau đó Mục Nhất trực tiếp nhảy xuống cứu người.”
Mặt Tế Tế đen một nửa, “Vậy sao.”
Ta đương nhiên nhún vai, “Đương nhiên là không có khả năng.”
Tế Tế nghe vậy lập tức nhẹ nhàng thở ra sau đó có chút tức giận nhìn ta, “Công chúa, người đùa giỡn nô tỳ.”
Ta không để ý tới nàng, ngoảnh đầu tự nói: “Mục Nhất anh dũng nhảy xuống nước cứu một đống lớn nam nhân, không thú vị, trong sách đều viết là phải cứu một tiểu thư xinh đẹp.”
“Công chúa, chờ người gặp được người trong lòng người sẽ biết, nếu hắn cứu một tiểu thư xinh đẹp người sẽ ‘Có’ thú vị.” Tế Tế không vui nói.
Ta cầm lấy chén uống một ngụm nước, không trả lời. Thích hoặc yêu thì đã sao, đó đều là chuyện của chính mình. Yêu một người, nếu người kia không yêu ngươi, làm ngươi chết đi sống lại, sống còn không bằng chết.
Một khi đã như vậy, còn không bằng đừng yêu.
Buổi tối lúc nằm ngủ ta cứ trằn trọc miên mang, trong đầu luôn xuất hiện khuôn mặt của Mạnh Thiểu Giác cùng Vũ Văn Tu còn có Liễu Như Nhứ. Ta nhớ rõ Mạt nương nương lúc ấy niệm đi niệm lại đó không phải là phượng ngọc, mà là long ngọc. Nói cách khác Vũ Văn Tu cùng Liễu Như Nhứ có cùng một cặp ngọc bội. Vũ Văn Tu có ngọc bội này là vì hắn là hoàng tử Vân Trạch, còn Liễu Như Nhứ thì sao, Liễu Như Nhứ có quan hệ gì với Vân Trạch?
Cuối cùng, chính là Mạnh Thiểu Giác. Liễu Như Nhứ là biểu muội của Mạnh Thiểu Giác, Liễu Như Nhứ là biểu muội gửi nuôi trong nhà Mạnh Thiểu Giác. Liễu Như Nhứ có quan hệ với Vân Trạch, theo lý mà nói, Mạnh Thiểu Giác cũng có quan hệ với Vân Trạch. Mạnh Thiểu Giác là lương thương mới nổi, hắn quen biết với Vũ Văn Tu là vì hắn muốn cung lương mua bán cho quân đội, như vậy chuyện cung lương này cuối cùng là có âm mưu gì?
Ta lại nhớ đến chuyện khi ta xuất cung, phụ hoàng bị ám sát, chuyện Vân Chiến bị giá họa, mọi manh mối đều chỉa vào Vân Trạch. Như vậy, chuyện ám sát lần này, Vũ Văn Tu cùng với Mạnh Thiểu Giác có liên quan sao?
Ngoài cửa sổ ve kêu râm rang, trong màn đêm yên tĩnh như thế này lại có vẻ đặc biệt vang dội. Ta xốc chăn xuống giường, oán hận nói: “Kêu kêu kêu, vừa đến mùa hè đã kêu không ngừng, sáng mai ta sai người bắt tất cả các ngươi đem đi chiên ăn hết!”
Ta không buồn ngủ đứng dậy một lát, cuối cùng quyết định mặc quần áo đi ra ngoài một chuyến, mục đích chính là Thiên cung hoang phế phía tây.
Ở trong cung, người thích đi dạo lúc nửa đêm cũng không ít. Ta gặp qua tiểu cung nữ cùng thái giám đang tâm tình ở sau núi giả, cũng gặp qua thị vệ đi tuần, cũng thấy qua dung nhan tiều tụy của phụ hoàng đang ngắm trăng nhớ người xưa. Thật ra nửa đêm là canh giờ tốt nhất, là thời khắc những âm u khó coi đều hiện ra.
Ta im lặng đến Thiên cung ở phía tây, nơi này trước đây vốn đã vắng vẻ. Sau khi Mạt nương nương qua đời lại có chút cảm giác âm u. Tiếng ve đến nơi này cũng có vẻ yếu đi, thật ra thỉnh thoảng còn có vài tiếng không biết là tiếng gì kêu vang lên. Ta vuốt cằm nghĩ, nơi này thật đúng là nơi ma quỷ nhất hoàng cung này.
Ta vào phòng Mạt nương nương rồi đóng cửa lại, sau đó cầm ngọn đèn nhỏ của ta nhìn xung quanh đánh giá. Bài trí của nơi này thật ra chẳng có gì thay đổi, chỉ có, tất cả quần áo ở đây đều đã được dời đi gần hết. Ta hướng cái bàn thổi một hơi, không ngoài dự đoán liền nhìn thấy tro bụi bay tứ tung.
Hoang vắng luôn sẽ có tro bụi làm bạn.
Ta nhìn xung quanh gian phòng, làm thế nào cũng cảm thấy nơi này hẳn là có manh mối, nhưng đã bị tiêu hủy hết rồi. Ngay lúc đó, ta ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ.
Dưới dãy ghế ngồi có một dấu chân.
Ta lập tức ngồi xổm xuống quan sát. A a, dấu chân không nhỏ, rõ ràng là của nam nhân. Lúc ta đang muốn suy đoán một chút liền nghe được ngoài cửa có chút động tĩnh, ta cầm đèn nhỏ từ dãy ghế lắc mình trốn sau bình phong bên giường, ngừng thở không nhúc nhích.
Có người nhẹ nhàng mở cửa đi vào, ruột gan nhỏ nhắn của ta giật thót nhảy dựng lên, có chút cảm giác mạo hiểm. Người nọ im lặng hồi lâu, ta cũng lo lắng đề phòng hồi lâu. Thật vất vả mới nghe được hắn có chút động tĩnh, dường như là đang gõ gõ lên vách tường. Ta không khống chế được tò mò cẩn thận dò đầu ra ngoài nhìn lén. May mắn, người nọ đang hướng mặt vào bờ tường quay lưng lại phía ta, ta dùng sức cầm lấy ghế nhỏ, nhìn chằm chằm không chớp mắt động tác của hắn.
Người nọ mặc bộ đồ của thái giám, đứng trên ghế nhướng người lên vách tường phía trên. Hắn ở chỗ cao trên tường sờ đông sờ tây trong chốc lát, cuối cùng không biết lấy con dao nhỏ từ đâu cạy một khối đá mở ra. Ta nghĩ đây hẳn là vách ngầm trong truyền thuyết a. Ta mẹ khiếp, người chế ra vách ngầm cao như vậy rõ ràng là đang kỳ thị người lùn a, thật không phúc hậu.
Thái giám từ vách ngầm cầm ra một thứ gì đó, vội vàng trèo xuống ghế đem thứ đó đặt lên mặt đất. Sau đó đưa lưng về phía ta ngồi xuống, không ngừng rung đùi đắc ý, đè nén hưng phấn thấp giọng nói: “Tìm được rồi, tìm được rồi, ta lập công lớn rồi!”
Vốn ta đang rất tò mò với vật hắn lấy được kia, nghe hắn nói vậy liền như được tiếp thêm dũng khí, lén lút từ sau bình phong đi tới chỗ hắn. Ta nhón chân bước cực nhè, người nọ dường như đang say mê mừng rỡ như điên nên không phát hiện ta đang đến gần phía sau hắn. Ta có chút đùa dai hướng bên phải hắn “Này” một tiếng, sau đó lúc hắn theo phản xạ định quay đầu nhìn ta, ta liền dùng cái ghế đang cầm trong tay trái đập mạnh lên đầu hắn.
Sau đó, hắn liền hôn mê.
“Có phúc cùng hưởng mới là phẩm chất tốt.” Ta lắp bắp tự nói, sau đó nhìn thái giám ngất xỉu kia nói một câu, “Ai biểu ngươi không chịu chia sẻ với ta.”
Ta buông hung khí xuống, cầm lấy đồ vật rơi ra từ người hắn - một cái hộp. Ta vừa thấy vật trong hộp liền ngốc ra. Thật sự là nghĩ cái gì thì cái đó đến, thứ được bọc trong lớp vải trắng kia không phải là khối long ngọc mà Mạt nương nương hay nói với ta sao? Ta định đưa tay cầm lấy ngọc bội lại chú ý đến trên xấp vải có chút sáng bóng không bình thường, cúi đầu cẩn thận đánh giá, ta câm nín. Ai chơi ác vậy, sao lại để nhiều kim châm trên vải như thế này?
Căn cứ vào mấy vở kịch trinh thám trước kia ta từng xem, trên mấy cây kim châm này tuyệt đối là có độc. Nhưng vì miếng ngọc bội chạm rỗng kia, cho dù có kim độc ta cũng có thể mạo hiểm bất chấp hiểm nguy thật cẩn thận với tay đến. Sau đó, lúc ta hết sức chăm chú nhìn chằm chằm miếng vải trắng để lấy ngọc bội, cửa phía sau lại bị người mở ra.
Sự thật chứng minh, con người không chịu nổi kinh sợ.
Ta bị dọa cả kinh liền giật mình một cái, cái giật mình kia không cẩn thận làm ta đụng phải kim, đầu ngón tay ta đau đớn. Ta cắn răng xoay đầu nhìn về phía người mở cửa. Sau đó nhìn người tới kia như muốn mắng chửi nhưng chưa kịp chửa ra tiếng liền hôn mê.
Trước khi choáng váng ngất đi trong ý thức chỉ có một câu: Mạnh Thiểu Giác ngươi con mẹ nó đúng là so với bánh chưng còn độc hơn.