Ta nói rồi, ta biết bí mật trong cung này, bao gồm của hắn, của nàng, còn có bọn họ.
Bí mật của Vũ Văn Tu nếu so sánh với bí mật của những người khác thì có vẻ vô cùng ngắn gọn gọn gàng lưu loát, đơn giản chính là tám chữ “Vũ Văn Tu không phải Vũ Văn Tu”.
Trước khi bảy tuổi, việc Vũ Văn Tu thích nhất chính là cùng hoàng tỷ của ta chơi đùa, chọc cho hoàng tỷ của ta cười hì hì, mang hoàng tỷ của ta rong chơi lêu lỏng, có thể nói tình cảm giữa hai người bọn họ được hình thành nên từ tình cảm thắm thiết của thanh mai trúc mã. Nghe hoàng tỷ nói Vũ Văn Tu khi đó thậm chí còn nói muốn kết hôn với nàng, để nàng làm nương tử duy nhất của hắn, linh ta linh tinh. Bởi vậy, có thể thấy cảm tình của bọn họ chân thành tha thiết đến cỡ nào.
Ta yên lặng lau mồ hôi. Đầu năm nay, trẻ em không tránh khỏi trưởng thành cũng quá sớm.
Lại đến nói đến Vũ Văn Tu từ bảy tuổi trở về sau.
Vốn năm ấy Vũ Văn Tu thường xuyên vào cung, đột nhiên bị bệnh nặng, làm nhị cữu cữu cùng mẫu thân Vũ Văn Tu rất lo lắng. Phụ hoàng phái thái y giỏi nhất trong cung đến xem bệnh, nhưng lúc mọi người trở về chỉ có thể trả lời hoàng thượng một câu: Hoàng thượng, bệnh trạng của thất công tử rất nguy kịch chưa từng gặp qua, thần đã xem xét sách thuốc nhiều lần mà vẫn không thu hoạch được gì, xin thứ cho thần bất lực.
Hoàng tỷ dĩ nhiên là xoay quanh, thiên hạ nho nhỏ cứ cầm lấy tay áo phụ hoàng ra sức lắc lắc, “Phụ hoàng, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca, hoàng nhi muốn gặp thất ca ca.”
Phụ hoàng cũng hoàn toàn đáp ứng,“Được được được, ngày mai phụ hoàng cùng hoàng nhi đi thăm Tu nhi, ngày mai, sáng sớm ngày mai sẽ đi.”
Nhưng kết quả là, vài người chúng ta đứng ngẩn người nhìn tầng tầng lớp lớp rèm che, đơn giản chỉ vì nhị cữu cữu rất xin lỗi rất đau đớn nói: “Tu nhi đột nhiên bị bệnh, ban đầu chúng thần cũng không để ý, nhưng bây giờ vài nha hoàn bên cạnh nó đều đã bị lây bệnh. Hoàng thượng, công chúa, các người không nên gặp thì tốt hơn.”
Nhị cữu cữu đã nói như vậy, chúng ta còn có thể làm gì? Buông tay, rau trộn.
Đoàn người thất vọng trở về cung, ngày ngày hoàng tỷ không yên chống cằm hỏi ta, “A Lam, muội nói thất ca có khỏe không, khi nào ta mới được gặp chàng.”
Ta trợn tròn mắt nhìn chằm chằm nàng, miệng vừa nhai bánh hoa quế mới ra lò vừa,“A?”
Hoàng tỷ nhìn ta liếc mắt một cái, yếu ớt thở dài, “Ai~, muội không hiểu đâu, đứa nhỏ ngốc.”
Ta có chút cảm giác bị sét đánh, đứa nhỏ ngốc, cùng một tuổi với nhau, tỷ tỷ song sinh của ta, thế nhưng lại nói ta là “đứa nhỏ ngốc”?
Được rồi ta thừa nhận đời này ta như thế.
Tiếp tục đề tài, Vũ Văn Tu bệnh nặng được vài tháng, cuối cùng rốt cuộc truyền đến một tin tốt, nói là dân gian có một thần y chuyên môn chữa bệnh này. Hơn nữa còn nói rõ ràng là rất có hi vọng. Nhị cữu cữu tin chắc ngựa chết cũng có thể chữa thành ngựa sống, bắt được cọng cỏ lớn cứu mạng này giữ chặt không buông tay. Thần y kia cũng vui vẻ đáp ứng, nhưng điều kiện là hắn mang Vũ Văn Tu lên núi trị liệu, hơn nữa kết quả trị liệu tốt đến mức sau này nhị cữu cữu trăm ngàn lần không thể kinh ngạc hơn.
Lúc ấy Nhị cữu cữu khiên quyết đáp ứng cái rẹt. Nhưng nửa năm sau nhìn thấy đứa bé trước mặt mình béo phệ ngũ quan còn mơ hồ nhìn không rõ - Vũ Văn Tu, nhị cữu cữu luôn luôn kiên cường, khóc.
Ai~, lúc giao con đi còn là một đứa bé xinh đẹp, nửa năm sau nhận về một khối thịt heo thịt viên, có ai không khóc.
Nói tóm lại chính là, thân thể Vũ Văn đã vô cùng xịn trở lại, nhưng mà lại biến thành vô địch mập mạp. Nhưng béo cũng không thành vấn đề, dưới sự cố gắng của nhị cữu cữu cùng mẫu thân Vũ Văn Tu, sau một năm Vũ Văn Tu chậm rãi gầy xuống ngay trước mặt chúng ta, ngũ quan so với trước kia còn đẹp hơn rất nhiều, càng được nhiều người yêu thích.
Đến đây, có thể hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
Bí mật còn lại là, ta với nương nương bị điên kia cảm tình cũng không tệ. Cùng một người điên ngẩn ngơ cũng không phải không thú vị. Nàng giống như thím Tường Lâm luôn lẩm bẩm lặp lại với ta tiểu hoàng tử Vân Trạch như thế này như thế này, như thế nọ như thế nọ. Ta cũng không hề suy nghĩ tiếp nhận những thứ như thế này như thế này, như thế nọ như thế nọ.
Trong đó có một điều, “Lãng nhi toàn thân cao thấp không có dấu ấn gì, cả người đều trắng trẻo mập mạp. Nhưng mà, trừ một chỗ…” Nói tới đây nàng che miệng cười khẽ, con ngươi luôn mơ hồ kia tản mát ra tình thương của mẹ rực rỡ, “Trên mông Lãng nhi a, có một cái bớt màu đỏ to bằng ngón cái, lúc nhìn sơ qua thật là giống như đóa hoa.”
Vì thế ta biết, trên mông của hoàng tử Vân Trạch đã chết kia, có một cái bớt màu đỏ giống đóa hoa.
Sau đó, sau đó?
Sau đó lúc ta chín tuổi, cùng mọi người đi Tề Vân Sơn, trong lúc vô ý nhìn thấy cái mông trắng trẻo sáng bóng của Vũ Văn Tu, ta đã biết. Tính cách của Vũ Văn Tu đại biến, Vũ Văn Tu đối với hoàng tỷ lạnh nhạt xa cách, Vũ Văn Tu đối với một số việc mờ mịt không biết, không phải bởi vì hắn mắc bệnh mà biến dị, chính là bởi vì Vũ Văn Tu căn bản không phải Vũ Văn Tu.
Trời ạ, ta biết nhiều chuyện lắm, thực nguy hiểm.
Ta lấy tư thế duyên dáng uống ngụm trà, nhìn gợn sóng nhỏ trong chén lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Ta cảm thấy có chút nghi hoặc, dường như trong lúc ta ra khỏi cung có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Vân Chiến tới chơi, phụ hoàng bị ám sát, Mạt nương nương chết, thất ca nói những lời kia......
Ta xiết chặt chén trà, Mạt nương nương đã chết, phụ hoàng bị ám sát. Điều này đại biểu cho cái gì? Vũ Văn Tu, à không, phải nói là Vân Trạch, có phải là đã bắt đầu hành động?
A, đầu đau quá, âm mưu quả nhiên không thích hợp với ta, ta chỉ thích hợp với cung bảo kê đinh thôi.
(món Gà xắt hạ lựu cùng đậu phộng)
Ta gật gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của mình, âm mưu dương mưu Trương Nghệ Mưu gì gì đó, hoàn toàn không có một mống quan hệ gì với ta. Ta uống xong chén chuẩn bị đứng dậy lên giường ngủ tiếp, lại nghe tiếng Tế Tế bên ngoài cùng ai đó nói nói: “Linh Chi tỷ tỷ chờ chút, muội vào xem công chúa đã thức dậy chưa.”
(Đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc)
Ta nhíu mày, Linh Chi? Thế nào, đại biểu ca đến đây?
“Công chúa, hôm nay sao người dậy sớm vậy?” Tế Tế đẩy cửa tiến vào, trên mặt tràn đầy kinh ngạc nói.
Ta xoa xoa hai bên thái dương, “Ngủ nhiều, đau đầu.”
Tế Tế quan tâm chạy lại sờ sờ trán ta, “Không có nóng, chắc chỉ khó chịu một chút thôi, nô tỳ liền đi lấy ít thuốc đến cho người.”
“Ừ.” Ta gật gật đầu,“Linh Chi ở bên ngoài?”
“Đúng vậy,” Tế Tế giúp ta sửa sang lại vạt áo, “Linh Chi cô nương nói đại công tử đang ở Dư Hương đình sai nàng lại đây truyền lời cho công chúa, nói công chúa nhanh nhanh lại đó.”
Ta không rõ, “Có nói là chuyện gì không?”
Tế Tế lắc đầu,“Chưa nói.”
“À.” Ta đứng dậy đi ra ngoài,“Vậy đi thôi.”
Vừa ra khỏi cửa, Linh Chi nề nếp khuôn phép đứng hầu bên ngoài, lúc nhìn thấy ta đi ra nàng liền tùy tiện cười, “Nô tỳ khấu kiến công chúa.”
Ta công thức hoá trả lời: “Linh Chi tỷ tỷ khỏe.”
“Ha ha.” Linh Chi nghe vậy lập tức không còn bộ dạng nô tài vừa rồi, môi đỏ mọng gợi lên một độ cong thật lớn, “Ta nói, trong cung này chỉ có công chúa là đáng yêu thôi a, những người khác trên mặt đều bôi bôi trét trét phấn, rất khó coi.”
Ta ngốc ngốc cười cười, cũng không nói gì.
“Muội nói Linh Chi tỷ tỷ, còn ở đây nói chuyện phiếm à, đại công tử dặn tỷ như thế nào.” Tế Tế lạnh lạnh xộc một câu.
Linh Chi nheo mắt liếc nàng một cái: “Ta nói Tế Tế, độ kiên nhẫn của muội sao càng ngày càng kém vậy, sau này Mục Nhất mà muốn kết hôn với muội, cuộc sống cũng không dễ chịu gì đâu a.”
Tế Tế đối với lời trêu chọc của Linh Chi mặt không đổi sắc, đánh trả: “Việc này muội còn chưa tính tới, nhưng xem tỷ và Mục Nhị bây giờ cũng đã muốn không dễ chịu lắm.”
Tay Linh Chi nhéo nhéo mặt Tế Tế, cười duyên nói: “Ôi uy~, tiểu sư muội, vài năm không gặp miệng lưỡi thật ra cũng không tệ.”
Tế Tế một tay đẩy tay nàng ra, hàm hồ nói: “Đừng náo loạn đừng náo loạn, đại công tử đợi lâu sẽ tức giận.”
Lúc này Linh Chi mới buông tay, sườn mặt đối ta nói:“Công chúa, mời.”
Thật ra trong lòng ta rất đồng tình với Mục Nhất Mục Nhị, hai người bọn họ nói như thế nào cũng là những nam nhân khí chất trầm ổn làm việc hữu lực thành thục, nhưng mà chống lại được hai người này, ai~, thật sự cũng chỉ có bọn họ mới chịu được.
Nơi ta ở là Thiên cung, Dư Hương đình là nơi giao tiếp có thể gọi là náo nhiệt trong Thiên cung lạnh lẽo này của ta. Dọc đường đi ta không gặp một cung nữ nào, chỉ có Linh Chi cùng Tế Tế bên người thỉnh thoảng thấp giọng đấu miệng. Đại khái đi khoảng phút, Dư Hương đình liền xuất hiện ở trước mắt ta. Ta vốn còn nghĩ sẽ nhìn thấy nam tử thân hình tuấn dật, nhưng lại không ngờ người ta thấy lại là một cô gái tinh tế mặc quần áo màu hồng.
Linh Chi cùng Tế Tế ở bên cạnh nhìn nhau liếc mắt một cái rồi ăn ý lui xuống. Ta nhìn bóng dáng quen thuộc ở trong đình đang đưa lưng về phía ta, trong lòng hơi hơi kinh ngạc, sau đó liền hiểu được. Vũ Văn Duệ, ngươi luôn biết trong lòng ta lo lắng cái gì.
Ta nhẹ nhàng đi vào đình, Oánh Lộ vẫn không hề phát hiện ra ngồi trên ghế đá, trong miệng hình như đang lẩm bẩm cái gì. Đến gần ta mới mơ hồ nghe nàng nói: “Ca ca cùng Vũ Văn công tử kia muốn làm cái quỷ gì vậy, bỏ ta một mình ở trong này, chẳng lẽ hai người họ đi gặp cái kia đệ nhất mỹ nhân công chúa? hừ, thật sự là gặp sắc quên muội.”
Ta im lặng đứng sau nàng không nói lời nào, sau đó ta nghe nàng có chút phát cáu.
“Nhưng mà Vũ Văn công tử kia lại là người cứu Liễu Như Nhứ. Ừ, ha ha, ha ha, thật đáng ghét.” Nàng cười gượng một lát sau đó có chút không vui nói.
Ta nhìn cái ót của nàng đột nhiên mắc cười. Oánh Lộ a Oánh Lộ, sao ngươi có thể nhập tâm lầm bầm lầu bầu như vậy, thật thú vị.
“Ai~, nếu A Lam ở đây thì tốt rồi.” Oánh Lộ nói xong gật gật đầu,“Ta có thể cùng nàng nói chuyện rất thú vị.” Tay nàng đột nhiên vỗ mạnh vào mặt bàn, sau đó đau đớn rút lại xoa xoa, “Ôi đau đau, đều do ca ca tên hỗn đản này, không chịu nói cho ta biết A Lam ở đâu.”
Ta nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nâng tay chuẩn bị vỗ bả vai nàng, nhưng không ngờ đến lúc này nàng cũng vừa quay đầu lại, sau đó động tác hai người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn đối phương. Ta theo thói quen dại ra, mà Oánh Lộ lại là có chút khó có thể tin ngốc ra.
“A…a…a..A Lam?” Oánh Lộ bỗng dưng đứng dậy vươn ngón trỏ run run chỉ vào người ta kêu lên, đôi mắt ngập nước kinh ngạc mở to.
Ta khó được vui vẻ nheo mắt nhìn nàng cười cười,“Oánh Lộ.”
“A Lam A Lam!” Oánh Lộ vui vẻ ôm cổ ta, hai chân nhảy nhảy, “Ta tìm được ngươi rồi! A Lam A Lam, ta nhớ ngươi chết mất!”
Ta cũng ôm lấy nàng,“Ta, cũng nhớ.”
“A Lam đần A Lam ngốc.” Kích động qua đi, nàng đẩy ta ra bắt đầu quở trách, “Ngươi đi nơi nào, vì sao không tới tìm ta, ngươi có biết ta lo lắng cho ngươi lắm không!”
Ta nói: “Ta về nhà.”
“Về nhà? Ngươi thật là, nhà ngươi ở nông thôn xa như vậy, vì sao không nói ca ca đưa ngươi trở về.” Oánh Lộ vừa nói xong vẻ mặt liền cứng đờ, vô cùng máy móc nghiêng đầu hỏi:“Đợi chút. ngươi nói.về nhà?”
Ta trả lời: “Ừ.”
“Vậy sao ngươi có thể ở trong này?” Vẻ mặt Oánh Lộ thực phức tạp, “Ý của ngươi là......”
“Oánh Lộ.” Bên ngoài đình, một giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến, “Thật là không biết cấp bậc lễ nghĩa, còn không nhanh hành lễ với ngũ công chúa?”
_________
PS: vấn đề tướng mạo của Vũ Văn Tu thay đổi, bởi vì hắn ở trước mặt bọn họ chậm rãi gầy xuống nên đối với sự thay đổi tướng mạo của hắn, bọn họ cũng không thấy bất ngờ. Mà chuyện này khẳng định là có sử dụng thuật dịch dung. Trong quá trình lâu dài sau này, chậm rãi tháo bỏ ngụy trang, cuối cùng biến thành Vũ Văn Tu bây giờ.