Bịch ~ Bịch ~ Bịch ~
Từ một chữ cuối cùng của câu thơ kết thúc, âm thanh chung quanh tựa như tan biến hết thảy, Khuynh Thành có thể nghe thấy rõ tiếng trái tim đang mãnh liệt đập liên hồi, liền ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.
Mộ Dung Tuyết Ngân bên cạnh cũng không tốt hơn là bao, si ngốc ngơ ngác nhìn sườn mặt của Cách Ca không biết làm sao, trong lòng đột nhiên dâng lên xúc động muốn vuốt ve khuôn mặt được ánh dương quang chiếu rọi mơ hồ đó.
Hai nàng cứ như vậy say đắm nhìn Cách Ca, tựa hồ quên đi cả thời gian.
Trong gió lạnh, Cách Ca kìm lòng không đậu rùng mình một cái, hai tay chắp sau lưng run lên không ngừng, liền ngay cả răng cũng va lập cập, cùng Khuynh Thành các nàng giống nhau, thân thể Cách Ca cũng cứng đờ, bất quá không phải là vì bị mê hoặc mà là vì bị đông cứng.
Thời khắc này Cách Ca vạn phần tưởng niệm hoả lô ấp áp trong phòng, đối ấm áp tưởng niệm nhất thời vượt qua ý định mê hoặc Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân, Cách Ca vừa mới chuẩn bị từ bỏ kế hoạch diễn xuất lần này mà quay về phòng thì phát hiện mình không thể nhúc nhích, có vẻ nửa người dưới thực sự bị đông cứng rồi.
Cách Ca thực hối hận, biết vậy nghe theo lời khuyên của Tình tỷ tỷ mặc thêm ít y phục là được rồi, kế hoạch chỉ cần phong độ không cần ấm áp thực sự quá hại người a!
Mà các nàng như thế nào còn không có phản ứng a? Bổn hoàng tử đều hy sinh lớn như vậy, tốt xấu gì cũng nên cho chút phản ửng đi? Chẳng hạn như thét chói tai, té xỉu, chảy nước miếng,...!gì đó cũng được a!
Đợi nửa ngày, hai nữ nhân phía sau tựa như tiêu thất, nửa điểm động tĩnh cũng không có, Cách Ca cảm thấy phi thường kỳ quái, này rốt cuộc là sao a?
Thấy kế hoạch thất bại, Cách Ca đành nhăn nhó hướng Hoa nhi hô lên: "Hoa nhi!"
Hoa nhi trốn ở một bên nghe thấy tiếng Cách Ca gọi, vì thế thí điên thí điên chạy đến trước mặt Cách Ca cao hứng hỏi: "Thành?"
"Thành cái rắm! Còn không mau đỡ bổn hoàng tử, cả người đều đông cứng!" Cách Ca thở phì phò nói, lần đầu tiên cố gắng diễn xuất lại biến thành kết cục này, xem ra bổn hoàng tử quả thực không thích hợp làm diễn viên rồi.
Cách Ca phân phó Hoa nhi giúp nàng quay người về hướng hành lang, nguyên bản còn đang bị mê hoặc Khuynh Thành và Mộ Dung Tuyết Ngân thấy bộ dáng đáng thương hề hề của Cách Ca, rốt cuộc nhịn không được cười khúc khích, không khí ái muội nhất thời tan biến.
Nhìn Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân che miệng cười trộm, Cách Ca rơi lệ đầy mặt, kế hoạch được tỉ mỉ chuẩn bị không những không mê hoặc được hai người các nàng, ngược lại lại bị hai người đó bắt gặp bộ dáng thảm thương này, này quả thực quá mất mặt a, khiến cho ta làm sao có thể sống tiếp!
Trong tiếng cười của Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân, Hoa nhi đỡ Cách Ca bị đông đến cứng ngắc đào tẩu, kế hoạch "mỹ thiếu niên câu dẫn tiểu thư" chính thức thất bại.
Cách Ca dựa vào trên người Hoa nhi đột nhiên ngẩng đầu, vừa vặn thấy được ánh mắt mê ly của Khuynh Thành cùng Mộ Dung Tuyết Ngân, nhất thời sửng sốt, còn không thấy rõ đã bị Hoa nhi kéo đi, Cách Ca tức giận đến thiếu chút nữa ói máu.
Nhìn thân ảnh Cách Ca biến mất nơi góc hành lang, Mộ Dung Tuyết Ngân phục hồi tinh thần lại lôi kéo Khuynh Thành chuẩn bị rời đi, kết quả phát hiện đối phương xuất thần nhìn phía góc kia, nhất thời vui vẻ.
"Uy, nàng đã đi rồi, còn luyến tiếc sao, nhìn bộ dáng không yên lòng của ngươi hẳn là bị người câu mất tâm rồi đi?" Mộ Dung Tuyết Ngân trêu ghẹo nói.
Khuynh Thành nhất thời thẹn quá thành giận, lật lọng nói: "Đừng nói mình ta, ngươi vừa rồi cũng chẳng tốt hơn ta đâu!"
Mộ Dung Tuyết Ngân nhìn lãnh mỹ nhân ngày thường luôn lạnh như băng nay lại đột nhiên ngượng ngùng trở nên thập phần mê người như thế, vì thế liền nổi lên lòng đùa giỡn.
"Ngươi tiểu lãng chân này, xem ta như thế nào thu thập ngươi!"
"Đừng tới đây ~"
.........!
Mạc Vân Hy không biết từ khi nào đứng trong tiểu đình đối diện hành lang lẳng lặng nhìn bên này, vừa rồi Cách Ca bày trò nàng nhưng là nhìn từ đầu tới cuối, một chi tiết cũng không bỏ qua, nhìn bộ dáng Cách Ca bị đông cứng làm nàng thích chí thật lâu.
Bất quá trong khoảnh khắc Cách Ca ngâm thơ kia, tiểu Mạc không có phát hiện ra tâm của chính mình cũng rung động, chính là cảm thấy vừa rồi Cách Ca giống như đột nhiên biến thành một người khác, điều này làm cho nàng cảm thấy là lạ.
Từ bên hông lấy ra một thanh tiểu chủy thủ, Mạc Vân Hy vẻ mặt mê mang nhìn chủy thủ sắc bén không biết đang suy nghĩ gì.
Trong căn phòng nào đó ở vương phủ, Cách Ca quấn một lớp chăn thật dày ngồi trước hoả lô, thân thể bị đông cứng nhờ hơ lửa một lúc lâu mới không phục được chút tri giác.
Lúc này tình tỷ tỷ bưng một chén canh gà nóng hầm hập đi tới.
Mở nắp ra, nhìn nhiệt khí thơm ngào ngạt bốc ra, Cách Ca theo bản năng nuốt nước miếng, không đợi Tình tỷ tỷ nói, liền vội vã bưng canh gà lên say mê uống, rất nhanh liền uống xong rồi.
"Điện hạ, hôm nay là sinh thần của ngài, bên trong phủ đều đã chuẩn bị tốt, đến lúc đó ngài đừng quên đi thỉnh Cửu vương gia."
Tình tỷ tỷ nói cho Cách Ca một ít chi tiết về yến hội sẽ được tổ chức trong phủ tối hôm nay xong, cũng không có nói thêm cái gì, đứng dậy cáo lui.
Cách Ca thất thần nhìn hoả lô, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nàng và Thanh Vũ chính là cùng một ngày sinh ra, hôm nay là sinh thần của nàng, cũng là sinh thần của Thanh Vũ, nhưng là không biết hoàng tỷ ở hoàng thành sống có tốt không?
Ngày này năm trước, Hoàng thượng ở trong cung tổ chức yến hội long trọng vì Thanh Vũ khánh sinh, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, sứ thần các nước đều đưa lên hạ lễ rất náo nhiệt.
Đại khái là chúc mừng sinh nhật.
Mà nay bởi vì Hoàng thượng bệnh tình nguy kịch, Tứ hoàng tử cùng Lục hoàng tử còn đang kịch liệt tranh đấu ngôi vị Hoàng đế, trong cung ngoài cung người người lo lắng bất an liền không rảnh quan tâm tới chuyện này, cho nên ngoại trừ một số người, phần lớn người đều đã quên hôm nay chính là sinh thần của Thất hoàng tử cùng Trưởng công chúa.
Buổi sáng Thanh Vũ ở trong tẩm cung của Hoa phi ăn bát mì trường thọ do mẫu phi tự tay làm xong, liền cáo từ rời khỏi đi đến Tấn Dương cung.
Trong Tấn Dương cung, Thanh Vũ bưng chén thuốc thật cẩn thận hầu hạ Hoàng thượng uống thuốc.
"Phụ hoàng, hôm nay là sinh thần của Thanh Vũ cùng tiểu thất, người còn nhớ không?" Thanh Vũ hướng Hoàng thượng cười nói.
Trên giường bệnh, Hoàng thượng từ ái nhìn nàng, nghe nói hôm nay là sinh thần của Thanh Vũ, tinh thần Hoàng thượng liền tốt hơn rất nhiều.
Hé miệng uống được mấy muỗng thuốc, liền rốt cuộc uống không nổi nữa, Tần công công đứng hầu hạ trước giường thấy thế liền tiến đến, thật cẩn thận giúp Hoàng thượng lần nữa nằm hảo, đắp chăn lên.
Hoàng thượng thừa dịp lúc Tần công công thu thập chén thuốc, cố gắng hướng Thanh Vũ dùng ánh mắt ra hiệu, Thanh Vũ biết phụ hoàng có chuyện muốn cùng nàng nói, hiểu ý gật gật đầu, quay đầu đối Tần công công nhẹ giọng nói: "Tần công công, nơi này có bản cung chiếu khán phụ hoàng rồi, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, có việc gì bản cung sẽ gọi ngươi.
Còn nữa, tất cả cung nhân lui xuống hết đi, phụ hoàng cần yên tĩnh."
Tần công công thật sâu nhìn Hoàng thượng cùng Trưởng công chúa một cái, thấp giọng cáo lui, sau đó mang theo toàn bộ cung nhân rời khỏi Tấn Dương cung, ngoài cửa chỉ lưu lại hai cái tiểu thái giám tùy thời chờ phân phó.
Đợi đến khi trong cung chỉ còn lại hai người Thanh Vũ cùng Hoàng thượng, Thanh Vũ vội vàng đi đến trước giường, Hoàng thượng nhìn Thanh Vũ, suy yếu nói: "Sau khi trẫm băng hà, mặc kệ ai lên làm Hoàng đế, ngươi đều phải lập tức rời đi hoàng thành, cùng tiểu thất đi hoàng lăng, nơi đó có đồ vật trẫm lưu lại cho các ngươi, nhớ kỹ, nhất định phải đi lấy!"
"Phụ hoàng, người sẽ không có việc gì, Thanh Vũ không muốn rời đi người!" Thanh Vũ gắt gao cầm tay Hoàng thượng thương tâm nói.
"Hài tử ngốc, ngươi cùng tiểu thất chính là hai thứ quý giá nhất trong cuộc đời trẫm, đáng tiếc, trẫm không thể ở lại bên cạnh các ngươi được nữa." Hoàng thượng nâng tay lên muốn xoa đầu Thanh Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là vô lực rơi xuống, chỉ có thể thập phần không tha nhìn Thanh Vũ.
Thanh Vũ ghé vào long sàng khóc càng to.
Một lát sau, một cung nữ cúi đầu đi đến, nói khẽ với Thanh Vũ: "Điện hạ, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi rồi!"
Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng thập phần không tha, nàng muốn có thể càng nhiều bồi phụ hoàng của mình, không đến nửa năm, các hoàng huynh thay đổi, tiểu thất thay đổi, mẫu phi cũng thay đổi, liền ngay cả phụ hoàng cũng...!
Hoàng thượng suy yếu nói: "Đi thôi!"
Thật sâu nhìn phụ hoàng gầy yếu tiều tụy, Thanh Vũ mắt hàm lệ rời đi Tấn Dương cung, nhưng nàng không hề biết đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của nàng cùng Hoàng thượng, nàng lại thủy chung không thấy được khuôn mặt của nữ tử kia.
Thanh Vũ đi rồi, Hoàng thượng thở dài một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại.
Trước giường, cung nữ kia vẫn lẳng lặng đứng.
Tựa hồ thấy được trước giường có người, Hoàng thượng từ từ nhắm hai mắt nói: "Lui xuống đi, không cần hầu hạ."
Nhưng là người đứng trước giường cũng không có rời đi, Hoàng thượng cảm thấy kỳ quái chậm rãi mở to mắt nhìn cung nữ, chờ thấy rõ khuôn mặt của cung nữ kia, Hoàng thượng mở lớn miệng vẻ mặt kinh hãi.
"Khinh Vũ!"
Cung nữ mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, ngũ quan tuy không tính là tinh xảo nhưng lại phi thường dễ nhìn, nhưng là không biết vì sao trong ánh mắt của nàng lại nhìn không ra một tia sinh cơ.
"Không thể tưởng được hơn mười năm không gặp, Hoàng thượng còn nhớ rõ ta đây!" Nữ tử như trước mặt không chút thay đổi nói, miệng cũng không có động, thanh âm không biết từ chỗ nào phát ra.
Vẻ kinh hãi trên mặt chậm rãi biến mất, thay bằng vẻ mặt áy náy, Hoàng thượng chua sót nói: "Năm đó, là trẫm có lỗi với ngươi! Thực xin lỗi các ngươi!"
Nghe thấy Hoàng thượng giải thích, Khinh Vũ cảm thấy phi thường buồn cười, vì thế bật cười lên, miệng như trước vẫn gắt gao đóng chặt, tiếng cười từ trong bụng truyền ra.
Tiếng cười của Khinh Vũ rất êm tai, nhưng Hoàng thượng từ trong đó cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương, như một con dao sắc bén, theo tiếng cười từng nhát từng nhát chém nát tâm Hoàng thượng.
Rất nhiều năm trước, Khinh Vũ từng là tỷ tỷ thương yêu hắn nhất, là Hoàng thượng lúc nhỏ ở Hoài An thành nhận thức, Khinh Vũ chính là nữ nhi mất tích nhiều năm của mặt đen lão nhân, một trong bốn lão nhân không biết xấu hổ kia.
Nhưng vì để ổn định triều đình, hắn không thể không tuân theo nguyện vọng của phụ hoàng thú ái nhân của tỷ tỷ hắn, tội thần chi nữ Hoa Dung.
Đêm tân hôn, Khinh Vũ xông vào hoàng cung muốn dẫn Hoa Dung đi, nhưng Hoa Dung vì gia tộc lựa chọn Hoàng thượng, Khinh Vũ tan nát cõi lòng thương tâm ly khai hoàng cung, từ đó về sau không còn ai gặp lại nàng.
Hoàng thượng từng phái nhiều người âm thầm tìm kiếm, đáng tiếc vẫn không có tìm được, trong lòng áy náy Hoàng thượng liền đem nữ nhi hắn yêu thương nhất đặt tên là Thanh Vũ.
Nguyên bản tưởng rằng nàng đã chết, không thể tưởng được trước khi chết còn có thể gặp lại nàng, đáng tiếc bởi vì chuyện của Hoa phi, tỷ đệ cảm tình khăng khít năm đó nay đã giống như người lạ, thậm chí cừu hận thâm căn cố đế.
"Đã muộn!" Khinh Vũ không mở miệng, trong bụng truyền đến phúc ngữ lạnh như băng, không mang theo một tia cảm tình.
Tiếng bụng.
"Trẫm biết, trẫm chỉ hy vọng ngươi nể mặt Hoa phi, tha cho Thanh Vũ cùng tiểu thất một mạng, hai hài tử kia là vô tội.
Ngươi hủy đi lão đại, hiện tại hủy đi lão lục, lão ngũ đã chết, lão tam cũng đã phế, lão tứ chỉ sợ cũng sống không lâu, trẫm biết ngươi hận trẫm, trẫm không trách ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể buông tha các nàng."
Hoàng thượng dùng hết toàn thân khí lực nói ra những lời này, sau đó vô lực nằm ở trên giường khẩn cầu nhìn Thanh Vũ.
Khinh Vũ lẳng lặng nhìn Hoàng thượng, chậm rãi đi đến trước long sàng lạnh lùng nói: "Còn nhớ lời ta đã nói năm đó sao? Ta đã nói, ngươi hủy ta cả đời, ta hủy ngươi một nước! Ta muốn..." Khinh Vũ luôn khép chặt miệng đột nhiên mở ra, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: "Nam, Tấn, vong!"
So với phúc ngữ dễ nghe, chân chính thanh âm của Khinh Vũ khàn khàn, khó nghe, phân không ra nam nữ, giống như đến từ địa ngục.
Hoàng thượng trừng lớn mắt nhìn Khinh Vũ, vẻ mặt khiếp sợ, tim đập nháy mắt đình chỉ.
- -------