Ba ngày sau. Đột nhiên Hách Khương đi đến tìm Thịnh Lật.
Mới ba ngày, hắn sao lại đến nửa nha? Thịnh Lật nghĩ thầm chẳng lẽ y không sợ người khác dèm pha? Hách Khương mới vừa bước vào doanh trướng liền thấy Thịnh Lật ngồi xổm trước bản tại án, cầm nhẹ bút lông viết chữ lên thẻ trúc.
“Ngươi thật có nhã hứng a, lúc này còn nhàn nhã viết chữ vẽ tranh.” Hách Khương mặc một thân nữ bào hoàng sắc, bên trong là váy dài thuần trắng, mái tóc vén cao thành búi.
“Làm sao vậy?” Thịnh Lật hỏi.
Hách Khương ưu nhã ngồi xuống nhìn chằm chằm Thịnh Lật viết chữ, nói tiếp: “Thật không biết đệ đã tu được phúc khí gì, đốc gia nói ta rãnh rỗi thì rút thời gian đến tìm đệ giải buồn.”
“Đốc gia?” Thịnh Lật chau mày hoài nghi.
“Đúng a, xem ra Thác Bạt Hoàn Thành đối với đệ cũng không tệ lắm, nếu Thác Bạt Hoàn Thành không mở lời, đốc gia tuyệt đối không cho phép hai nam sủng chúng ta qua lại đâu.” Hách Khương cười khẽ.
Thịnh Lật cúi đầu nhìn quanh, không quan tâm không lo.
“Ngươi có biết trước kia nam sủng của Thác Bạt Hoàn Thành không thể gặp những người khác không. Nghe nói tướng quân không thích.À, đệ đang viết cái gì thế?” Hách Khương tò mò nhìn chữ trên thẻ trúc.
“Không có gì, chỉ luyện chữ thôi, viết tốt sẽ viết thư giùm huynh.” Thịnh Lật nói.
Trong mắt Hách Khương ánh lên kinh ngạc, sau đó xuất hiện cười nhạt chưa từng trông thấy, ba phần thỏa mãn hai phần mong đợi năm phần thê lương.
“Nếu có cơ hội hãy giúp ta viết một phong gia thư, nói với người nhà ta vẫn bình an, đừng lo lắng cho ta.” Hách Khương thuận miệng nói.
+++++
Buổi chiều, sau khi Thác Bạt Hoàn Thành đi thăm hỏi người bị tổn thương trở về, dùng ít điểm tâm đơn giản, thấy tám chữ trên án thì cười khẽ: “Thật khó nhìn.”
Thịnh Lật lập tức cúi đầu.
“Bất quá ngươi biết viết chữ cũng đã không dễ. Tới đây, viết một lần nửa cho ta xem.” Thác Bạt Hoàn Thành gọi.
“Vâng” Thịnh Lật giận dỗi, khi viết đặc biệt chăm chút.
Thác Bạt Hoàn Thành thấy Thịnh Lật cầm bút sai cách liền nắm lấy bàn tay Thịnh Lật chỉ dẫn y viết chữ. Thịnh Lật trong lòng buộc chặc, tay cũng cứng ngắc, chữ viết vốn ngay ngắn cũng trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo.
Không khí lúc này đặc biệt yên tĩnh, không nghe được thanh âm thao luyện bên ngoài.
“Chuyên tâm!” Thác Bạt Hoàn Thành tựa sau lưng Thịnh Lật cảm thấy thú vị khẽ cười, nhìn đôi tai Thịnh Lật đã ửng đỏ, Thác Bạt Hoàn Thành càng thêm dùng sức siết chặt.
+++++
Mấy ngày tiếp theo, Thác Bạt Hoàn Thành dường như rất rảnh rỗi, mỗi ngày đều cần mẫn cằm tay Thịnh Lật dạy luyện chữ, không biết bắt đầu khi nào Thịnh Lật luôn thừa dịp Thác Bạt Hoàn Thành không có ở đây sẽ len lén dùng bút lông không chấm mực nước học viết kiểu chữ tiểu triện giống Thác Bạt Hoàn Thành cứng cáp lại rất có lực. Thác Bạt Hoàn Thành viết chữ rất đẹp, mỗi một nét bút mỗi một bức tranh đều phảng phất trải qua thương hải tang điền.
Ngày hôm đó, Thịnh Lật mới vừa đem gia thư Hách Khương gửi đi, sau đó Hách Khương vội vội vàng vàng đi vào doanh trướng. Thịnh Lật nhìn thấy hắn một thân thường phục không trang điểm, Thịnh Lật lần đầu nhìn thấy hắn như vậy, chẳng lẽ hắn đã biết rồi?
“Nếm thử trà ta mới pha.” Thịnh Lật tự mình pha một chén trà mới cho Hách Khương.
“Tốt. Hôm nay khí trời rất thoáng đãng ngươi không ra ngoài dạo chút sao?” Hách Khương thảnh thơi nói.
“Khí trời đã tốt vậy huynh không đi dạo đến chỗ ta làm gì?” Thịnh Lật buồn cười hỏi ngược lại.
“Ta tới vì muốn từ giã ngươi.” Hách Khương nói thẳng.
“Huynh muốn đi đâu?”
“Không biết, đốc gia chỉ nói ta biết, nơi ta đến có thể vùng đất hoang vu, cũng có thể là Đô thành phồn hoa......”
“Huynh có tâm sự?” Thịnh Lật nhướng mày hỏi.
“Làm sao ngươi biết?” Hách Khương hỏi ngược lại.
“Hồi nãy giờ chung trà trong tay huynh cứ dao động không yên, vả lại huynh không ngừng cúi đầu thổi trà.” Thịnh Lật giải thích cặn kẽ không sai chỗ nào.
“Ngươi thật tỉ mỉ đấy. Nói thật nơi này ta chỉ có mỗi ngươi là bằng hữu, hôm nay từ biệt không biết phải đợi đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại, ta giúp đệ làm một việc cuối cùng nhưng lại không biết phải làm gì......” Ánh mắt Hách Khương dao động chung quanh một lược.
“Huynh chịu tới gặp ta, ta đã rất vui rồi, thật......” Thịnh Lật khẽ mỉm cười, Hách Khương cũng là người bạn duy nhất của y? Những buổi tối cô quạnh mà y sợ hãi nhất hắn đã đến an ủi, dù ban đầu bị ra lệnh mới đến tiếp xúc y, điều giáo y. Nhưng hắn quả thật làm rất nhiều cho y.
“Đúng rồi, còn nhớ bộ y phục lần trước ta tặng đệ không?” Hách Khương đột nhiên hỏi.
“Nhớ, ta vẫn cất nó trong tủ.”
“Ta nghĩ vì ngươi hóa một lần nữ trang......” Hách Khương nghe vậy, nhanh đưa ra lời thỉnh cầu.
“Nhưng, tướng quân hắn......” Thịnh Lật ngập ngừng nói.
Bỗng nhiên Hách Khương cầm chặt tay Thịnh Lật, chau mày nói: “Một lần thôi, một lần duy nhất, một lần cuối cùng!”
“Ừm.” Thịnh Lật đáp ứng, đứng dậy đi vào nội các, chốc lát dưới tủ y phục lấy ra một bao quần áo tinh xảo. Lúc Thịnh Lật đi ra, Hách Khương đang nhàm chán nhìn thẻ tre trên án.
Hách Khương ngẩng đầu hỏi: “Đây là ngươi viết sao?”
“Ừ.”
“Thật đẹp nha. Ngươi viết gì vậy?” Hách Khương tò mò lại hỏi.
“Hết thảy bình an, xin đừng lo lắng!”
Hách Khương dùng ngón trỏ từ từ miêu tả dòng chữ bên trên.
“Ta có thể dạy huynh viết, dù sao tổng cộng chỉ tám chữ, không khó.” Thịnh Lật để xuống y phục.
“Không cần, trễ rồi, hết thảy đều đã trễ......” Ánh mắt Hách Khương lại ngắm về xa xăm.
“Trễ cái gì?” Thịnh Lật khó hiểu nhìn Hách Khương không biết nghĩ gì mà trông rất đau thương.
“Không có gì!” Hách Khương lần nữa ngẩng đầu, Thịnh Lật thấy được trong mắt hắn trông rất thê lương.
“Ta giúp ngươi thay y phục.” Hách Khương vừa nói vừa bắt đầu động thủ.
Thịnh Lật biết điều ngồi im, để mặc Hách Khương giúp y chải tóc, vẽ loạn trên mặt y.
“Không được mở mắt, để ta thoa phấn dưới khóe mắt ngươi.” Hách Khương nôn nóng ra lệnh.
“Ừh.”
Hách Khương từ trong lòng ngực lấy ra một hộp gỗ lục sắc, chấm phấn nhưng ngưng lại động tác.
“Thế nào, xong chưa?” Thịnh Lật nhắm hai mắt hỏi.
“Nhanh thôi, đừng gấp!” Nói xong, Hách Khương tăng nhanh động tác dặm phấn.”Được rồi, Thịnh Lật đệ quả thực là nữ nhân trời sanh, ta hiện tại cảm thấy làm nam nhân thật ủy khuất dung mạo của đệ nha…ha ha.” Hách Khương nhìn kiệt tác hoàn mỹ của mình rồi thở dài nói.
Thịnh Lật tò mò lấy gương qua xem, nhìn thấy một người khác trong gương cũng sợ hết hồn.
Hách Khương kéo Thịnh Lật.”Mau đứng lên xoay một vòng ta nhìn thử xem.”
“Đi chuẩn bị......” Thanh âm tràn đầy từ tính Thác Bạt Hoàn Thành bỗng nhiên im bặt, đứng trước cửa doanh trướng thích thú nhìn hồng y giai nhân trước mắt.
Mái tóc đen nhánh được một cây trâm lưu tô chạm rỗng ghim khéo léo, khuôn mặt nhỏ cỡ lòng bàn tay trắng ngần diễm lệ, tuy giả nhưng lại quyến rũ hơn nữ nhân bội phần. Đai lưng màu đỏ vòng quanh trăm nếp váy làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh. Hết thảy đều chân thật.
“Nô tài Hách Khương thỉnh an tướng quân.” Hách Khương quỳ xuống hành lễ.
“Ngươi chính là nam sủng Lý Mục sao, đứng lên đi.” Thác Bạt vội khoát tay.
“Vâng”
“Không phải hôm nay Lý Mục phải chuyển đến nơi khác, ngươi không đi theo?” Thác Bạt nhìn Hách Khương phục tùng, nhình quanh một chút nói.
“Ta chỉ đến đây cáo biệt cùng Thịnh Lật, sau đó trở về.” Hách Khương hồi bẩm.
“Ừm, xuống đi, nói với Lý Mục lát nửa ta sẽ đến tiễn hắn.” Thác Bạt khoác tay nói.
“Vâng! Nô tài cáo lui.”
Thác Bạt Hoàn Thành ngồi vào trước bàn dài, tiện tay cầm lấy một cây trâm ngọc đùa bỡn.”Ngươi quỳ đó làm gì?”
Hai vai Thịnh Lật run run, lần này chết chắc rồi, hắn không phải đi thị sát quân doanh, tại sao lại về sớm quá vậy?
“Đi lấy áo choàng, ta muốn ra ngoài.”
“Dạ” Thịnh Lật thấy hắn không có ý trách cứ liền thở phào nhẹ nhõm.
Thịnh Lật cầm tới áo choàng, tự giác muốn phủ lên người Thác Bạt Hoàn Thành, vì hắn quá cao khiến Thịnh Lật chỉ mới mười năm hết sức khó khăn, bất đắc dĩ đành phải nhón chân lại bỗng nhiên cảm thấy chân không chạm đất. Thác Bạt Hoàn Thành vòng tay quanh eo Thịnh Lật, Thịnh Lật mất thật nhiều khí lực mới ổn định, lúc đặt chân không cẩn thận giẫm vào khoảng không, thân thể nhỏ nhắn lập tức ngã vào g ngực rộng rãi bị hắn hung hăng ôm lấy.
Ack, Thác Bạt Hoàn Thành phân thân nóng bỏng đứng thẳng cách lớp y phục ma sát da thịt Thịnh Lật đến nóng rần. Thịnh Lật cả kinh, dục vọng của người này quá mạnh đi, rõ ràng mỗi đêm hai người đều làm bây giờ mới đụng một cái mà hắn lại.
Nghĩ tới đây, Thịnh Lật đột nhiên cảm giác bản thân thật vĩ đại, hàng ngày chịu đủ hành hạ mà vẫn sống khỏe mạnh. Thân thể Thịnh Lật mảnh mai như con cá nhỏ bơi trong nước vùng vẫy cỡ nào cũng không thể thoát khỏi hoài bão hắn. Đến khi Thịnh Lật nhận thấy đôi mắt hắn lóe ánh sáng bạc thì hai chân đã run lẩy rẩy, không phải ban ngày hắn cũng muốn y chứ.
Lúc này, Thác Bạt Hoàn Thành từ từ nhích tới gần, Thịnh Lật sợ đến không dám ngẩng đầu nhìn.
“A!” Thịnh Lật kinh ngạc hét một tiếng, Thác Bạt Hoàn Thành dễ dàng ôm ngang y lên, sải bước đi đến nội các.